9. Ăn Tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác ban đầu không có ý định sẽ nhận lời mời cùng nhau ăn tối của Tiêu Chiến, hắn đến nhìn thấy gương mặt của Tuyết Trinh còn cảm thấy đó là việc không đáng để làm nhất trên đời này, huống chi là việc cùng nhau ra ngoài ăn tối như một gia đình hạnh phúc.

Đối với Vương Nhất Bác, nếu hắn muốn thì việc quái gở gì cũng đều có thể làm được, nhưng hắn chính là muốn người mẹ kia của hắn từ từ bốc hơi khỏi thế giới của hắn, thế nên hắn không muốn để tâm. Vì vậy việc Tuyết Trinh sớm đã lên máy bay đến Los Angeles hắn cũng không biết.

Tuy hắn không biết được rằng bữa ăn hôm nay không hề có sự hiện diện của Tuyết Trinh, nhưng hắn vẫn chọn làm việc bản thân chán ghét nhất, chấp nhận lời mời ăn tối của Tiêu Chiến.

Dù cho có phải ngồi đối diện nhìn người phụ nữ đó hạnh phúc bên chồng mới đi nữa, hắn cũng muốn đi. Vì đơn giản hắn muốn nhìn thấy Tiêu Chiến.

Vẫn là chiếc xe Mercedes Benz màu xanh đen quen thuộc, đó là con xe hắn đặc biệt thích, là bản giới hạn vào mua thu năm ngoái. Hắn ngồi ở hàng ghế sau xem một chút tin tức thông qua laptop, là loạt thông tin "Dược phẩm Shadow" sẽ đi vào hoạt động vào hai tháng tới.

Vẫn mãi trầm ngâm vào dòng tiêu đề chữ nỗi trên màn hình, bỗng chiếc điện thoại bên cạnh *ting ting* mấy tiếng, là tin nhắn từ Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác vuốt mở màn hình, nhìn dòng địa chỉ của nhà hàng được gõ một cách rõ ràng gửi đến, hắn không giấu khỏi khóe miệng nhếch lên, tuy không quá rõ ràng nhưng cũng đủ để tên tài xế bên trên nhận ra thông qua kính chiếu hậu.

Vương Nhất Bác hôm nay sao lại vui như vậy?

Cũng không biết rằng Vương Nhất Bác lại có loạt cảm xúc đó từ lúc nào, nhưng hắn là đặc biệt để tâm đến Tiêu Chiến. Con người ta vẫn luôn ham thích những thứ tốt đẹp dành cho mình, nếu được chọn giữa một con thỏ trắng và một con sói hung ác, ai lại muốn ôm lấy loài dã thú với móng vuốt nhọn hoắt kia chứ.

Nhưng Vương Nhất Bác ấy à, hắn không phải là hạng người xoàng xĩnh. Từ trước đến giờ, những thứ xinh đẹp và mềm mại như thỏ trắng vẫn luôn tự lần mò đến cửa, không cần hắn phải nhọc lòng tìm kiếm. Nhưng sói xám với bộ móng vuốt sắt nhọn, sẵn sàng vồ lấy hắn bất cứ lúc nào như Tiêu Chiến, là lần đầu tiên.

Khác hẳn với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác tuy là ông trùm bãi chiến ngầm ở Bắc Kinh, thế nhưng trước nay chuyện tình cảm hắn không quá để tâm, hầu như chưa từng cùng người phụ nữ nào yêu đương lâu dài. Hắn là một con người ưa sạch sẽ và ngại đụng chạm với nữ nhân.

Hoàn toàn khác đúng không, Tiêu Chiến chính là thợ săn Los Angeles, có lẽ sẽ không quá đáng khi nói tình nhân của Tiêu Chiến thậm chí còn nhiều hơn số nữ nhân mà Vương Nhất Bác tiếp xúc.

Con người ta vẫn sẽ thích những lời nói ngọt ngào, những cử chỉ dịu dàng, thế nhưng nếu như nhận quá nhiều cũng sẽ cảm thấy chán ngán. Giống như việc ăn điểm tâm ngọt vậy, ăn một hai miếng sẽ cảm thấy hứng thú, nhưng nếu cứ tiếp tục ăn nó, cảm giác ngọt dịu mà sữa và trứng đem lại từ từ sẽ biến thành ngọt đến gắt cổ họng, khiến người ta ngán ngẩm không muốn ăn lại chúng trong một thời gian dài sau đó. Vương Nhất Bác chính là vị khách ăn điểm tâm ấy.

Hắn đứng ở trên cao, mỗi ngày trôi qua đều có những kẽ thấp hèn mò đến bên chân, rót vào tai hắn hàng tấn lời ngon ngọt hòng trục được một chút lợi ích, nữ nhân dịu dàng với vòng ngực căng tròn, nếu hắn muốn vẫn sẽ có đầy đủ, thậm chí còn xếp một hàng dài mặc hắn lựa chọn.

Nhưng biết sao không? Bọn chúng quá ngoan, ngoan rất tốt, nhưng ngoan quá sẽ không vui, và Vương Nhất Bác thích sự vui vẻ hơn là ngoan ngoãn.

Vừa hay Tiêu Chiến chính là kiểu người đem đến hứng thú cho hắn. Không ngoan, có móng vuốt, sẵn sàng vồ lấy hắn bất cứ lúc nào, nhưng mà rất vui.

Con người ta thích sự ngọt ngào, nhưng đến một lúc nào đó họ cần một sự bức phá, một sự khác biệt. Đối với Vương Nhất Bác, ở Bắc Kinh không có một ai có thể chống đối hắn, nhưng đó là trước khi Tiêu Chiến xuất hiện.

Và bây giờ cũng chỉ có mình Tiêu Chiến, dám đứng trên lãnh địa của hắn mà chỉa súng về phía hắn, còn thách thức hắn: "Nếu em cảm thấy vẫn chưa thể giải quyết xong, thì ngay lập tức giết tôi đi."

Dĩ nhiên Vương Nhất Bác cảm thấy vẫn chưa thể giải quyết xong, nhưng thay vì giết Tiêu Chiến, hắn muốn tính theo một cách khác.

Hắn vẫn đăm đăm nhìn vào màn hình laptop, mãi đến khi tên tài xế đã đạp chân thắng, thông qua kính chiếu hậu dò xét Vương Nhất Bác, chắc rằng hắn không có cuộc gọi hay công việc nào mới thông báo đã đến nơi, Vương Nhất Bác chán chường gập lại chiếc laptop tên tay.

"Để xe lại cho tôi, chốc nữa xong việc tôi sẽ tự lái xe về nhà."

"Vâng, thưa anh."

Vương Nhất Bác sau khi dặn dò vài lời đối với tên tài xế, chắc rằng những điều bản thân muốn vào chốc nữa đều đã được người phía trước nghe thấy, hắn mới đẩy cửa xe bước xuống.

Một nhà hàng mang đậm phong cách Trung Hoa nằm giữa lòng thành phố, tuy không phải là một nhà hàng với số điểm tuyệt đối, nhưng nó cũng được đáng giá 4.3 trên 5, không tệ.

Vương Nhất Bác vừa mới bước vào, một người phục vụ theo quy định của nhà hàng đến đo thân nhiệt và giúp hắn khử trùng. Cũng tốt, hắn cả ngày ở bên ngoài cũng không biết đã có bao nhiêu loại vi khuẩn bám lên người, dĩ nhiên hắn vẫn sẽ rất hợp tác.

Công tác đo thân nhiệt và khử trùng đã được hoàn thành, người phục vụ hỏi hắn đã đến đây lần nào chưa và có đặt bàn trước hay không. Sau khi biết hắn có hẹn với vị khách tên Tiêu Chiến, đối với người này lại càng dốc lòng phục vụ hơn, vì cách đây không lâu vị khách kia vừa cà nát chiếc blackcard chỉ để có một bửa ăn tối hoàn hảo và không quá cầu kỳ ở đây.

Vương Nhất Bác theo sự chỉ dẫn của người phục vụ đi lên tầng hai của khách sạn, đó là một trung sảnh. Hắn bước từng bước lên cầu thang, rất nhanh liền có thể nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông trong bộ vest trắng với mái tóc màu hổ phách chải ngược, dù không thấy mặt nhưng hắn chắc rằng đó là Tiêu Chiến.

Người phục vụ muốn bước nhanh thêm mấy bước đến bên cạnh Tiêu Chiến, thông báo với anh rằng người đã đến. Nhưng anh ta chưa kịp tiến thêm một bước đã bị đôi bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác chặn lại. Hắn một tay xỏ vào túi, một tay chìa ngang trước ngực người phục vụ kia.

"Không cần thông báo, tôi tự đến đó. Anh lui xuống được rồi."

"À... Vâng thưa anh."

Người phục vụ theo yêu cầu rời đi.

Vương Nhất Bác vẫn một phong thái không khác mấy lúc ban đầu, chỉ là nhìn kĩ mới có thể thấy được đôi lông mày đã giãn nở một cách tự nhiên hơn, không còn điểm cau có không vui như lúc nảy. Hắn đứng ở cầu thang ngắm anh một lúc lâu, sau đó mới bước đến.

"Tôi không nghĩ một người sống ở Los Angeles từ nhỏ như dượng lại chọn nhà hàng này để dùng bữa tối đấy."

Tiêu Chiến đang ghì đầu dán mắt vào màn hình điện thoại, dường như đang xem một số tin tức gì đó, nghe thấy tiếng bước chân cùng giọng nói của nam nhân trước mặt, anh cũng không buồn ngước lên, vẫn giữ nguyên tư thế như lúc đầu.

"Đến rồi à? Ngồi xuống đi.", Tiêu Chiến dừng một nhịp, mãi đến lúc này anh mới chịu ngước lên nhìn Vương Nhất Bác: "Dượng còn tưởng con sẽ không đến đấy."

Vương Nhất Bác không bày ra biểu cảm gì hết, hắn nhạt nhòa kéo ghế ngồi xuống đối diện với anh. Hắn nhìn một lúc, nhìn thấy trên bàn chỉ vỏn vẹn hai bộ bát đĩa và hai ly rượu vang, vốn nghĩ còn có Tuyết Trinh, nên chung quy bây giờ Vương Nhất Bác có chút vấn đề không rõ.

"Mẹ tôi đâu?"

Tiêu Chiến ấn tắt điện thoại, đưa tay nâng gọng kính đã sụp khỏi tầm mắt của mình, anh sau đó khẽ cong môi.

"Sao vậy, đứa con trai này nhớ mẹ, muốn gặp mẹ rồi à?"

"Đừng có vớ vẩn, tại sao chỉ có mình dượng ở đây, không phải dượng đi ăn với mẹ tôi sao?"

"Dượng không có nói bữa ăn này có cả Tuyết Trinh, là do con tự nghĩ thôi."

Vương Nhất Bác híp mi mắt, dường như cảm thấy nhiệt độ ở nhà hàng nóng quá mức cho phép, hắn nới lỏng caravat, sau đó mới nói.

"Tại sao lại mời đi ăn tối trong khi chỉ có tôi và dượng?"

Menu trong tay vẫn đang được lướt lên lướt xuống, đây là nhà hàng cao cấp, thực đơn điện tử đã sớm thay cho thực đơn thông thường, và Tiêu Chiến là đang dụng hết tâm tư để nghiên cứu món ăn.

"Giữa dượng và con không thể có một buổi hẹn riêng à? Dù sao cũng muốn chúng ta thân quen một chút."

"Tiêu Chiến...", Vương Nhất Bác bỗng dưng trầm giọng: "Dượng có biết là mình đang vuốt bờm sư tử không?"

Nghe Vương Nhất Bác nói như vậy, bỗng dưng Tiêu Chiến lại cảm thấy có chút cao hứng. Anh tạm thời rời ánh mắt khỏi thực đơn trên tay, nhìn Vương Nhất Bác.

"Sao nào, cảm giác bị người khác vuốt bờm khó chịu đến vậy à? Nhưng dù sao thì dượng là đang quan tâm con trai mình, một con sư tử đầu đàn vuốt lấy chiếc bờm tơ của con non, có gì mà khó chịu, có gì mà quẫn bách?"

"Dượng không thể biết được con sư tử non đó có thể làm gì đâu. Một khi móng vuốt đủ bén, bờm đủ dài, con sư tử non đó sẽ quật ngã và đè bẹp con sư tử đầu đàn kia."

Đánh giá Tiêu Chiến là một con sói có móng vuốt nhọn quả thực không sai, rất vui. Vương Nhất Bác đặc biệt có hứng thú. Nhưng bất quá đây là một bữa ăn đầu tiên của hắn và anh, của riêng hắn và anh, dĩ nhiên hắn không muốn khiến bầu không khí trở nên nặng nề như vậy. Cũng muốn xem xét một chút về thức ăn ở đây, hắn lướt lướt trên bản thực đơn điện tử.

Vương Nhất Bác là một người không rành về ẩm thực, nghiên cứu một lúc cũng không biết nên chọn gì giữa thịt kho đông pha và gà nướng đất sét, nhưng chắc rằng món trứng bách thảo đã được hắn liệt vào danh sách đen ngay khi vừa mới liếc qua.

Hắn muốn xem xét ý kiến của Tiêu Chiến trước.

"Dượng muốn ăn gì?"

Người lớn lên ở Bắc Kinh từ nhỏ như Vương Nhất Bác, đối với những món Trung Hoa này cũng không biết chọn gì, Tiêu Chiến lại càng không. Anh từ nhỏ đã ở Los Angeles, mấy hôm nay Tuyết Trinh đều phải mời đầu bếp từ Mỹ đến Trung Quốc nấu ăn, hôm nay anh bất quá muốn đổi gió, nhưng đã nghiên cứu thực đơn ba mươi phút cũng không biết chọn gì.

Tiêu Chiến bất lực, quăng thực đơn sang một bên.

"Gọi theo con đi."

Nghe Tiêu Chiến yêu cầu như vậy, Vương Nhất Bác xem xét lại một lần nữa, cuối cùng người phục vụ cũng có việc để làm. Hắn trao đổi với phục vụ một lúc, một loạt các món ăn đã được hắn xướng tên. Người phục vụ theo yêu cầu của hắn, sớm đã ghi nhớ hết thảy những món ăn vừa rồi.

"Được rồi, như vậy đi."

"Vâng, thưa quý khách." Người phục vụ cúi đầu, sau đó quay lưng định rời đi, Vương Nhất Bác dường như nhớ ra gì đó, khẽ lên tiếng: "Khoan đã."

Người phục vụ gập người: "Quý khách còn gì dặn dò ạ?"

"Tất cả đều không để cà tím, nếu là sốt thì thay bằng sốt mật ong."

"Vâng thưa quý khách, chúng tôi sẽ chuẩn bị theo yêu cầu của anh. Xin hai vị vui lòng chờ đợi một lúc, thức ăn sẽ nhanh chóng được đem lên."

Người phục vụ sau đó rời đi. Vương Nhất Bác mang dáng vẻ lạnh lùng như lúc đầu, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại. Tiêu Chiến vừa rồi cảm thấy có chút trùng hợp, cũng muốn tìm chủ đề để nói chuyện, mới chủ động lên tiếng.

"Con cũng không thích ăn cà tím sao? Trùng hợp thật ấy."

Vương Nhất Bác tắt điện thoại để sang một bên, hắn bình bình ổn ổn mà trả lời: "Không có."

"Vậy thì tại sao lại yêu cầu như vậy?", Tiêu Chiến híp mi mắt khó hiểu.

"Còn không phải là vì dượng à?"

"Dượng?", Tiêu Chiến tròn mắt ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy quả thực Vương Nhất Bác rất thú vị, môi kéo thành một đường đến cao: "Sao con lại biết dượng không thích ăn cà tím?"

"Lúc cùng nhau ăn sáng lần đó, tôi thấy dượng đã cố tách cà tím ra khỏi phần ăn của mình."

Đối với loại chuyện này đây, Tiêu Chiến thật sự phải cảm thán trong lòng đó nha. Vương Nhất Bác con thành công gây ấn tượng sâu sắc với dượng rồi đấy, đó đơn giản chỉ là một chi tiết nhỏ, cực cực kì nhỏ.

Tiêu Chiến ánh mắt vẫn mang ý cười: "Vương Nhất Bác con đối với người khác vẫn luôn quan sát tỉ mỉ như vậy, quả thực khiến dượng ngạc nhiên đấy."

"Không phải người khác.", Vương Nhất Bác dừng một nhịp, dán lên người Tiêu Chiến một ánh mắt với nhiều tầng suy nghĩ, sau đó mới nói tiếp: "Chỉ với dượng."

Tiêu Chiến trước giờ vẫn luôn nhìn rõ tâm tư người khác thông qua ánh mắt, còn là một loại chuyện anh đã làm nó suốt bao nhiêu năm qua, giống như việc chỉ dựa vào ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn Tuyết Trinh hôm đó, anh đã có thể đoán ra tâm tư thực sự của Vương Nhất Bác dành cho Tuyết Trinh. Nhưng cũng không biết từ khi nào, loại năng lực nó lại trở nên miễn nhiễm với Vương Nhất Bác, anh bây giờ nhìn vào ánh mắt đó của hắn, không thể phán được gì.

Càng muốn phán đoán lại càng khó hiểu, ánh mắt đó của Vương Nhất Bác lại vô cùng mờ mịt rối ren,..

Hay là do anh... rối ren?

_______

"Tôi đi lấy lược, tóc em rối quá rồi."

Vương Nhất Bác đưa tay sờ tóc của mình, nhìn qua cửa kính xe hơi gần đó, cảm thấy vô cùng khó hiểu mà đáp lại Tiêu Chiến.

"Đâu có rối đâu."

"Rối rồi."

"Tóc tôi đâu có rối."

"Tôi rối."

Một click vào ngôi sao nhỏ bên dưới không tốn quá nhiều công sức, nhưng mình thì phải bỏ một khoảng thời gian để hoàn thành chap truyện, vì thế nếu bạn cảm thấy nó hợp gu thì hãy để lại một sao cho mình nhé ^^

Kamsa ~

@Trust

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net