Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(hồ bơi play tới rồi đây~~)

Tận tới khi cô gái kia đi rồi, Tiêu Chiến vẫn đang quấn lấy cổ Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng trong nước.

Đại mỹ nhân từ nhỏ tới lớn đều là bảo bối được biết bao nhiêu người nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, đây cũng là lần đầu tiên ăn một hũ giấm to như thế.

Kết quả đến con gái nhà người ta tên gì còn chưa biết, người ta đã bị bạn trai anh làm cho tức quá bỏ đi rồi.

- Nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc lúc được Vương Nhất Bác bế đến phòng tắm, anh vẫn bắt đầu chậm chạp tính sổ với cậu.

"Cởi quần áo ra đi bảo bảo, đồ ướt mặc khó chịu lắm."

Vương Nhất Bác đặt anh xuống, sợ anh lạnh, lập tức mở nước ra luôn. Sau khi kiểm tra thấy là nước nóng, liền muốn giúp Tiêu Chiến cởi quần áo ướt trên người xuống trước. Kết quả đại mỹ nhân căn bản không đáp lại lời cậu, hờn dỗi kéo lấy lưng quần cậu, hỏi:

"Em từng mua cháo cho bạn ấy à?"

Vương Nhất Bác không đề phòng, bị anh kéo nên di chuyển về phía trước một bước. Thấy dáng vẻ Tiêu Chiến vừa hờn giận vừa túm lấy quần bơi của mình liền cảm thấy cổ họng phát khô, nhưng vẫn thật thà trả lời:

"Từng gọi một lần, năm trước lúc vừa mới khai giảng, lần em đón sinh nhật ấy. Em mời mọi người ăn cơm, người của đội bơi đều đi hết. Ăn đến nửa bữa đồ nướng thì bạn ấy cứ nói mình khó chịu, tiệm đồ nướng nhà người ta cũng đâu có bán cháo, em không còn cách nào khác, đành đặt cho bạn ấy đồ ship bên ngoài."

Cơn giận của Tiêu Chiến vừa mới hạ xuống, lại nhớ đến một chuyện khác, lông mày nhíu càng chặt hơn, lại kéo quần bơi của Vương Nhất Bác về phía mình thêm một chút:

"Cô gái đó còn gọi em là anh Nhất Bác?"

"Cô ta tự gọi bừa đó, anh không thích thì sau này em không cho người ta gọi nữa."

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến mím môi không nói gì, rõ ràng là đang tức giận, nhưng vẫn phải giả vờ ra vẻ mình ung dung, đột nhiên lại cảm thấy dáng vẻ mỹ nhân giận dỗi thật sự rất đáng yêu, không nhịn được cong môi lên một chút:

"Chỉ cho anh gọi thôi được không nào? Anh Nhất Bác sau này chỉ để cho anh gọi thôi, được không?"

Tiêu Chiến thả tay ra khiến chiếc quần bơi của Vương Nhất Bác kêu bốp một tiếng, không nặng không nhẹ đẩy đẩy chiếc bụng nhỏ rắn chắc của bạn trai một cái, nói: "Anh thèm vào... Anh cần dầu gội đầu, muốn gội đầu."

Vương Nhất Bác một phát bắt được cánh tay ướt trượt của anh, nhấc lên hôn một cái: "Gọi một câu 'anh' nghe trước đã."

"Không gọi..."

"Sao lại không gọi nữa rồi, hôm trước không phải vẫn gọi sao? Quấn lấy em kêu 'Anh ơi nhẹ một chút, anh đừng có đỉnh sâu như vậy', nhõng nhẽo muốn chết đi được, giờ lại không gọi nữa... ưm!!!"

Vương Nhất Bác nói được một nửa thì không nói được nữa, bởi vì Tiêu Chiến nghe đến đây đã không nhịn được lấy tay bịt chặt miệng cậu lại. Sau khi bịt xong còn chột dạ nhìn cánh cửa nối đến bể bơi một cái, xác nhận không có ai từ phía bên kia đi vào, mới lại nói:

"Em không được nói nữa..."

Mẹ ơi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ chết mất.

Lúc kêu thì đâu có ngây thơ như thế.

Vương Nhất Bác cười cười hôn lên lòng bàn tay anh một cái: "Biết rồi, không nói nữa, anh là anh, anh là anh của em đã được chưa? Anh, cởi quần áo ra đi."

Đôi mắt ướt át của Tiêu Chiến lườm cậu một cái, Vương Nhất Bác lại muốn bật cười. Đưa tay ra muốn xoa xoa khuôn mặt đại mỹ nhân:

"Biết rồi, không phải anh, là bé cưng, bé cưng hôm nay đã uống trà sữa matcha chưa?"

Tiêu Chiến bấy giờ mới ngoan ngoãn đáp lời: "Uống hết rồi."

"Ngon không?"

"Ừm."

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đã được dỗ dành xong, được đằng chân lân đằng đầu sờ sờ vòng eo mảnh khảnh của đối phương: "Vậy lần sau lại mua cho anh."

...

Cũng không biết bắt đầu từ hôm nào, Tiêu Chiến đột nhiên ý thức ra rằng, đồ uống mà Vương Nhất Bác mua cho anh đã đổi từ nóng sang lạnh.

Trước đây mua chè đậu đỏ, trà sữa matcha, caramel macchiato, bây giờ bắt đầu mua soda chanh, trà sữa vải và iced americano rồi.

Điều này cũng có nghĩa là mùa hè đã sắp tới. Mà mùa hè đến có nghĩa là, cuộc thi quan trọng nhất trong năm của sinh viên khoa bơi lội cũng sắp tới.

Chuyện thi đấu hệ trọng này năm nào cũng được tính là việc quan trọng của cả trường, đặc biệt là bây giờ khi đội bơi còn có một hạt nhân huấn luyện trọng điểm là Vương Nhất Bác. Thậm chí đến cả anh bạn có tin tức nhanh nhạy một chút trong phòng Tiêu Chiến cũng sớm đã biết từ lâu, vừa vào phòng vẽ đã chạy đến bên cạnh Tiêu Chiến, hỏi anh:

"Này, vị kia nhà cậu lại sắp phải đi thi đấu rồi à?"

Đại mỹ nhân chớp chớp mắt, uống một ngụm soda chanh trong tay, cắn ống hút nói:

"Hình như là thế. Nhưng có vẻ một thời gian nữa cơ, sao thế?"

"Nhà trường cử mấy sinh viên khoa nhiếp ảnh đến lúc đó đi chụp ảnh, cậu không biết à, bọn họ giành nhau đến phát điên rồi! Ai cũng muốn đi chụp Vương Nhất Bác... À, Vương Nhất Bác có nói với cậu là sẽ đi mấy ngày không? Cuộc thi này của bọn họ quy mô hình như cũng lớn lắm đó, tôi thấy quảng bá phải mấy ngày nay rồi."

Tiêu Chiến a lên một tiếng, ngơ ngẩn đáp: "Hình như đi một tuần."

Đại mỹ nhân nói xong tự mình mím mím môi, vứt cọ vẽ vào chiếc thùng đựng nước rửa màu dưới chân, tầm nhìn bay ra hướng câu lạc bộ bơi bên ngoài cửa sổ.

...Nếu như một tuần, hình như quả thực cũng khá lâu đó.

...

Có thể do bị ảnh hưởng bởi lời nói vô ý của bạn cùng phòng, trước lúc Vương Nhất Bác đi tham gia thi đấu, Tiêu Chiến khó tránh khỏi bắt đầu có chút suy sụp.

Vừa nghĩ đến việc Vương Nhất Bác đi mấy ngày liền như thế, mà hai người họ kể từ ngày ở bên nhau cũng chưa từng xa nhau lâu như vậy, Tiêu Chiến đã không nhịn được muốn thở dài, thời gian dính lấy Vương Nhất Bác cũng nhiều hơn.

Đương nhiên rồi, đại mỹ nhân còn lâu mới giống mấy đôi tình nhân năm nhất dính lấy nhau rồi nói với Vương Nhất Bác mấy lời như "không nỡ xa em", "em ở bên anh nhiều chút".

Sở dĩ Vương Nhất Bác phát hiện ra anh trở nên dính người hơn là bởi vì trước đây, buổi tối cuối tuần Tiêu Chiến thường thích ngồi trước TV xem phim Hàn Quốc của anh ấy, căn bản không để ý tới Vương Nhất Bác. Thế nhưng hai tuần gần đây phim Hàn Quốc lại biến thành Đảo Hải Tặc, lúc xem còn nhất định đòi Vương Nhất Bác phải ngồi bên cạnh mình. Vương Nhất Bác đi vệ sinh, anh cũng phải ngắm thêm mấy cái mới chịu cho cậu đi.

Nhưng khi Vương Nhất Bác không nhịn nổi hỏi một câu "Sao tự nhiên lại xem Đảo Hải Tặc?", đại mỹ nhân liền chớp chớp mắt nói:

"Nghỉ hè anh phải thực hành làm phim hoạt hình, giờ học trước một chút."

Vương Nhất Bác tin lời anh, lộ ra vẻ mặt hóa ra là như vậy. Sau đó lại như nhớ ra gì đó, ngoảnh đầu sang hỏi anh:

"Bảo bảo, thế nghỉ hè anh không về nhà nữa à?"

Tiêu Chiến nhìn màn hình TV gật gật đầu: "Ừ, không về nữa."

"Thật sao? Em cũng không về, thế anh nghỉ hè thì chuyển sang đây ở đi?"

Tiêu Chiến nghe đến đây mới ngẩng đầu lên. Tâm trạng Vương Nhất Bác vui sướng, ôm lấy eo anh bắt đầu hôn lên vai anh, tóc cọ vào người khiến Tiêu Chiến ngứa ngáy. Anh đẩy hai cái phát hiện mình căn bản không đẩy được cái người luyện thể thao này, chỉ có thể mặc kệ Vương Nhất Bác hôn lên hôn xuống, thuận đà hỏi cậu: "Em cũng không về nhà à?"

Thế là Vương Nhất Bác bèn tự mình vừa hôn vừa nói với anh về chuyện bố mẹ cậu đã bỏ rơi cậu ngày nào cũng tiêu sái ở nước ngoài như thế nào, cậu vốn đã dự định mùa hè không về nhà.

Tiêu Chiến thầm nghĩ, nghỉ hè không phải xa Vương Nhất Bác tất nhiên là tốt nhất rồi. Vậy thì ngày nào anh cũng được ăn đồ ăn Vương Nhất Bác đút... Đương nhiên, chủ yếu là có thể ở cùng với Vương Nhất Bác - quả là không thể không vui vẻ.

Anh không nhịn được cong cong môi, cũng hôn Vương Nhất Bác một cái. Chủ động ăn một miếng xoài để trên bàn. Đột nhiên nhớ tới lần trước Bạch Mục Vân nói với anh chuyện Vương Nhất Bác phải ra ngoài thi đấu, không nhịn được hỏi cậu:

"Lần này thi đấu em phải đi trước bao nhiêu lâu thế?"

Vương Nhất Bác hôn vai anh đủ rồi, cánh tay dùng lực một cái đã nhấc người lên đùi mình, càng lúc càng táo tợn trói lấy Tiêu Chiến để hôn:

"Thứ ba tuần sau đi, không lâu đâu, bảo bảo..."

Vương Nhất Bác nói xong còn nhấc nhấc mỹ nhân hai cái, Tiêu Chiến bị nhấc tới nỗi giật mình kêu thành tiếng ôm lấy cổ cậu, vừa đúng với ý của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác xoa xoa eo anh: "Làm một tí được không?"

Tiêu Chiến đương nhiên là bị cậu ngọt ngào dỗ dành một chút lại để người ta đạt được ý muốn rồi.

...

Trước lúc cuộc thi đấu lớn diễn ra, chú của Vương Nhất Bác tóm cậu ấy phải nói là tóm vô cùng chặt, khiến Vương Nhất Bác buổi tối cũng phải tăng cường tập luyện. Biết Vương Nhất Bác bận, Tiêu Chiến cũng không muốn ngày nào cũng tới làm phiền cậu, thường buổi trưa ăn cơm cùng nhau xong, bạn trai nhỏ sẽ lại phải quay về luyện tập.

Tận tới buổi tối trước hôm xuất phát, Vương Nhất Bác vẫn đang huấn luyện tăng cường ở câu lạc bộ bơi. Tiêu Chiến không nhịn được, lén lút chạy qua nhìn cậu một cái, kết quả, có lẽ do thời gian đã quá muộn, anh phát hiện cả bể bơi chỉ còn mỗi mình Vương Nhất Bác ở lại đó, không thấy bóng dáng huấn luyện viên đâu, chắc là đã bận đi làm việc khác rồi.

Đại mỹ nhân không muốn làm phiền Vương Nhất Bác, lặng lẽ cầm một miếng đệm cao su kê mông ngồi xuống đầu đường bơi đợi Vương Nhất Bác. Tới khi bạn trai bơi ngược lại, mới dịu dàng đưa nước cho cậu:

"Sao có mỗi mình em thế? Những người khác đều về hết rồi à?"

"Về hết rồi, em tự bơi thêm mấy vòng để tìm cảm giác." Vương Nhất Bác uống mấy ngụm nước trong chiếc chai anh đưa tới, tháo kính bơi ra nhìn Tiêu Chiến, "Em không ở bên cạnh buổi tối có ăn ngoan không đó?"

"Ừa, ăn rồi. Buổi chiều anh đã đi ra ngoài, đến chùa Đại Giác xin cho em một chiếc bùa bình an, sau khi xin xong thì đi ăn với Bạch Mục Vân ở khu gần đó..."

Tiêu Chiến nói rồi lấy chiếc túi rút phía sau lưng ra, chăm chú lấy một sợi dây chỉ đỏ ở bên trong chiếc túi ra, bên trên treo một chiếc bùa hộ mệnh nhỏ xíu màu vàng nhạt.

"Linh lắm đó, em đi ra ngoài phải mang theo bên người, nếu lúc bơi không được đeo thì em cứ cất trong balo, biết chưa?"

Vương Nhất Bác cười. Đại mỹ nhân sao cũng mê tín thế cơ chứ?

...Đáng yêu chết đi được.

"Lúc thi vẫn được đeo." Vương Nhất Bác đứng trong nước nhìn động tác của anh, trái tim hơi động. Tay cậu bám trên đầu gối Tiêu Chiến, đưa một cánh tay đến trước mặt anh nói, "Anh đeo cho em."

Thế là Tiêu Chiến ngoan ngoãn cúi đầu xuống bắt đầu đeo vòng tay chỉ đỏ cho cậu. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào từng sợi lông mi của anh, thấp giọng nói một câu:

"Phải tới tận một tuần không được gặp nhau rồi."

Lông mi Tiêu Chiến rung rung, sau khi buộc vòng tay cho cậu xong cũng không thả tay ra, mềm mại túm lấy cổ tay cậu, thuận thế hôn lên chóp mũi vẫn còn đang dính nước của Vương Nhất Bác:

"Một tuần nhanh lắm..."

Vương Nhất Bác tặc lưỡi một tiếng, lật tay đã kéo tay đại mỹ nhân đặt lên vai mình:

"Nhanh gì chứ, qua đây cho em hôn cái nào."

Tiêu Chiến sao có thể không biết cậu đang muốn làm gì chứ, từ lần trước sau khi Vương Nhất Bác kéo anh vào trong nước, đại mỹ nhân đã thông minh hơn nhiều rồi, đã bắt đầu biết cảnh giác. Tay đặt trên bờ vai với những đường cơ săn chắc của bạn trai, nửa trên người đã nghiêng xuống phía mặt nước rồi nhưng vẫn cố giữ thẳng lưng, run giọng kêu:

"Lạnh~"

"Không lạnh, để em hôn một chút là nóng ngay."

Trong lúc Vương Nhất Bác nói, cánh tay hơi hơi dùng lực đã đạt được mục đích, ôm người ta xuống nước bám lấy mông mà hôn. Tay luồn vào trong tấm vải áo mỏng manh trên cơ thể đại mỹ nhân, theo sống lưng một đường sờ thẳng xuống hai cánh mông anh.

Tiêu Chiến phát hiện ra ý đồ của cậu, khép hờ mi mắt mơ màng túm lấy tay cậu, bị Vương Nhất Bác lật tay nắm được, ngón tay đan vào kẽ tay anh vô cùng chặt:

"Không được...không được ở chỗ này, sẽ có người...sẽ có người nhìn thấy đó..."

"Giờ này không còn ai nữa rồi." Ở trong nước, Vương Nhất Bác chế ngự anh dễ như trở bàn tay, cậu cắn tai Tiêu Chiến nói với anh, "Làm ở trong nước dễ chịu lắm đó, chỉ một lần thôi, được không?"

Tiêu Chiến bị cậu dỗ dành đến mức cả người run rẩy, ngại ngùng tới nỗi nổi phản ứng, ưm ư hai tiếng giả bộ từ chối rồi quấn tay lên cổ Vương Nhất Bác.

"Ngoan, cho em làm một lúc. Hồ bơi tháng nào cũng chỉ có mỗi hôm nay là sạch nhất, nếu không em cũng không nỡ kéo anh xuống đâu. Em cưng chiều anh như vậy, bảo bảo biết mà, phải không?"

Trên thực tế Tiêu Chiến căn bản không có cơ hội nói không phải. Ở trong nước anh muốn trốn cũng không trốn được, càng không có cách nào khiến Vương Nhất Bác dừng lại, bị bạn trai nhỏ áp chế gắt gao. Càng huống hồ chỉ riêng việc cơ thể ở trong nước đã đủ khiến anh thở hổn hển rồi, làm sao có thể chạy nổi cơ chứ? Mới mấy cái đã bị người ta lột quần ra, hoa đưa liễu thẹn kiễng chân lên, chỉ có thể bám vào Vương Nhất Bác mới có thể đứng vững.

Tới khi quần trong cũng bị Vương Nhất Bác lột mất mới sực tỉnh, như đột nhiên nhớ ra gì đó mà ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, rụt rè hỏi cậu: "Ở đây có camera chứ... Sẽ bị người ta nhìn thấy đó, Nhất Bác..."

Đại mỹ nhân đã tự động nhảy vào lồng ngực rồi, Vương Nhất Bác tất nhiên sẽ không bỏ qua, cuốn lấy đầu lưỡi anh hôn, thở gấp gáp thuận miệng trả lời: "Có, lát nữa em đi xóa."

"Sao em lại xóa được...ưm...đừng làm nữa....ư...ư~!"

Tiêu Chiến bị cậu hôn tới mức môi cũng không khép lại được, cổ họng run rẩy không yên tâm truy hỏi một câu, kết quả ngay giây sau đã nghe thấy Vương Nhất Bác không đổi sắc mặt bổ sung thêm rằng:

"Bể bơi là do bố em xây mà, bảo bảo. Há miệng, đưa lưỡi ra nào."

Tiêu Chiến vẫn còn chưa kịp phản ứng gì, môi lưỡi đã bị người ta chơi đùa, phía bên dưới ngón tay của Vương Nhất Bác cũng đã duỗi vào trong, quen đường thuộc lối tìm thấy cửa huyệt, vừa hôn anh, vừa muốn dùng ngón tay đút vào phía dưới của anh.

Hai người sáng nay trước khi quay lại trường vừa mới làm xong, làm tới nỗi chiếc giường kia của Vương Nhất Bác cũng sắp sập tới nơi, hậu huyệt của Tiêu Chiến cũng bị chịch cho quen thuộc, rất dễ đi vào. Vương Nhất Bác chỉ day day vài cái đã khiến nó giãn nở ra rồi, ngón tay thăm dò vào trong còn luật động nhanh chóng. Giống như chê Tiêu Chiến đang hút chặt lấy mình mà nói:

"Shh, siết chặt như vậy làm gì, thả lỏng ra chút cho em dễ vào nào..."

"Không siết, không...a...hư..."

Vương Nhất Bác tặc lưỡi một cái, dứt khoát lôi dương vật ra ấn ở cửa miệng của anh, chưa cọ mấy cái đã làm cho người ta tràn trề nước, quy đầu rất nhanh đã đỉnh vào trong.

Chỉ mỗi phần đỉnh đầu đã vừa to vừa cứng, khiến cửa miệng của người kia cảm thấy hơi căng trướng. Lúc chầm chậm ấn sâu vào, Tiêu Chiến nhịn không được kiễng chân lên, run rẩy treo trên người Vương Nhất Bác.

"Hư........!!"

"Đau à?"

"Căng....lấp kín rồi..."

Vương Nhất Bác hôn anh một cái, tốc độ chậm lại để anh thích ứng trước, thấp giọng lên tiếng:

"Vết lần trước anh cắn em nhạt đi rồi, cắn cho em thêm cái nữa?"

Tiêu Chiến ôm lấy vai cậu, thở hổn hển đáp:

"Cắn để mang tới hiện trường thi đấu á? Em không sợ TV...ư ~ gắn mác không phù hợp cho em, vận động viên dạy hư trẻ nhỏ..."

"Không sợ, yêu đương đứng đắn, anh cắn chứ có phải người khác cắn đâu. Mau lên, không thì những người khác ở trong đội em hết chỗ ngưỡng mộ mất..."

Tiêu Chiến bị cậu dỗ dành tới mức đầu óc quay cuồng, quả nhiên đã mở miệng ra nhẹ nhàng cắn lên vai Vương Nhất Bác. Kết quả vừa mới cắn xuống, Vương Nhất Bác đã ấn anh lên thành bể bơi mạnh mẽ đỉnh vào. Lúc rút ra chỉ để lại mỗi quy đầu ở bên trong, nhấp vào thì đâm sâu tới tận gốc. Đỉnh đến nỗi Tiêu Chiến lập tức phát ra những tiếng nức nở, nói chuyện cũng đứt quãng:

"Em nhẹ...nhẹ một chút! Ư...hư...!"

"Sissh - cắn mạnh vậy sao bảo bối? Cái này nhất định không thể nào là vết muỗi đốt được, người khác nhìn thấy đều sẽ biết là bị cắn đó... Chậc, anh nói xem bọn họ liệu có nói là anh tình thú không, hửm? Có phải là thích tình thú lắm không?"

Tiêu Chiến bị cậu làm cho xấu hổ tới mức phát ra tiếng rên nức nở, khóc hỏi cậu: "Phải làm sao đây...ư...a! Bọn họ nhìn thấy sẽ đều biết là...là anh cắn...hư.......!!!"

"Anh tưởng lúc trước bọn họ không biết à?" Ở trong nước, Vương Nhất Bác không tiện đánh mông, bèn bóp hai gò mông anh một cái, xấu xa nói: "Đội điền kinh ở bên cạnh còn biết em bị hồ ly tinh khoa nghệ thuật câu mất hồn, hễ nghỉ ngơi là nhắn tin cho anh, uống miếng nước cũng không chịu ngừng nghỉ..."

Cơ thể mềm như rắn nước của Tiêu Chiến khó khăn vặn vẹo vài cái, sướng đến nỗi không nhịn được quắp chân lại, đứng không vững trong nước, chỉ có thể cuộn người vào lòng Vương Nhất Bác: "Ai là hồ ly tinh chứ...nói linh tinh...a!!"

Vương Nhất Bác đỉnh mạnh một cái, Tiêu Chiến đã lại vâng lời ôm cổ cậu không dám động đậy nữa, ngoan ngoãn chịu đụ.

Nhưng không chống lại được lực cản ở trong nước, bị Vương Nhất Bác đỉnh một cái cơ thể anh liền lắc lư. Mỗi lần rút ra đâm vào đều có thể thấy từng sóng nước dao động trên mặt bể, tiếng nước va vào bờ nghe gợi tình một cách lạ thường.

Làm tới khi Tiêu Chiến kêu lớn tiếng, tuyến tiền liệt đạt đến cao trào trong nước một lần, thứ kia của Vương Nhất Bác vẫn cứng, không nhanh không chậm dùng sức đỉnh vào anh từng cái một. Tiêu Chiến cắn môi nhỏ giọng khóc lóc rên rỉ, năn nỉ Vương Nhất Bác: "Em mau bắn đi", Vương Nhất Bác cứ nói: "Trong nước không làm được nhanh, phải làm thêm lúc nữa mới bắn được."

Tiêu Chiến rên nức nở không biết lại cắn Vương Nhất Bác thêm mấy lần, mới nghe thấy Vương Nhất Bác nói với mình:

"Bảo bảo, em bắn vào bên trong anh phải siết chặt lại nhé, không được để chảy ra ngoài đâu, biết chưa?"

Đại mỹ nhân lập tức bị dọa cho không ổn, đẩy vai Vương Nhất Bác ra muốn trốn đi. Vương Nhất Bác túm eo anh một cái đã dễ dàng kéo người quay lại, cắn mạnh lên đầu nhũ hoa mềm mại của mỹ nhân một miếng, miệng Tiêu Chiến liền phát ra những tiếng rên kéo dài.

"Ư~ không được! Không được bắn ở bên trong... Sẽ chảy ra ngoài đó.......hư...a!!"

Vương Nhất Bác dùng sức gặm nhấm đầu ti anh một chút, xấu xa nói: "Vậy cầu xin em đi, nói mấy câu dễ nghe chút"

Tiêu Chiến hết cách, trong lúc sợ hãi cộng thêm việc bị chịch tới mức đầu óc mơ hồ, co người lại nịnh nọt ôm lấy cậu nói:

"Anh! Xin anh đó Nhất Bác... đừng bắn ở bên trong, không siết lại được, không siết lại được đâu... Xin anh đó, a.....!!"

Vương Nhất Bác bị anh gợi tình đến mức mắng một câu chửi thề, quả nhiên đã tha cho anh, chống tay một cái đã tự nhảy lên bờ. Tiêu Chiến xoay người lại bò lên thành bể, ngửa đầu lên nhìn cậu. Vương Nhất Bác ngồi bên bờ, vừa thở hổn hển, vừa tự cầm lấy thứ giữa hai chân quay vào khuôn mặt Tiêu Chiến tự làm chính mình.

Cứ quay tay một cách thô lỗ như vậy một hồi, cuối cùng mới có cảm giác muốn bắn, cậu trực tiếp dí dương vật đến trước mặt Tiêu Chiến. Đại mỹ nhân liền ngoan ngoãn đứng đó đợi cậu, khuôn mặt xinh đẹp hơi phiếm hồng, ánh mắt mơ màng, nhìn chằm chằm vào thứ trong tay cậu.

Yết hầu Vương Nhất Bác cuộn một vòng, giống như dụ dỗ mà trầm giọng nói:

"Há miệng ra, há to một chút."

Cả người Tiêu Chiến run lên, nức nở một tiếng rồi há miệng ra. Anh đứng trong bể bơi khó khăn kiễng chân lên, cố nhướn tới gần dương vật của Vương Nhất Bác, giống như sợ sẽ không đón được hết tinh dịch của cậu vậy.

"Ư.....hư...a~!"

Giây sau Tiêu Chiến thấy trước mắt mình trắng xóa, tinh dịch của Vương Nhất Bác bắn đầy lên mặt và miệng anh. Trên mí mắt cũng dính đầy, mắt không thể không nhắm chặt lại, nhưng chỗ trên lưỡi thì đều bị anh ngoan ngoãn ăn sạch.

Vừa liếm vừa không ngừng thở hổn hển, giống như bị bắn tinh thôi đã lại không chịu nổi nữa, cả người nhũn ra. Ăn xong lại há miệng, đôi mắt mơ màng đưa tay ra với lấy eo Vương Nhất Bác:

"Chồng bế anh lên..."

Sau khi bị làm xong thì cả người Tiêu Chiến đều mềm nhũn, hai chân quấn lấy eo bạn trai nhỏ, thân thể ướt sũng treo trên người Vương Nhất Bác. Sau khi được bế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net