Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác bao nhiêu năm nay tham gia biết bao cuộc thi lớn nhỏ nhiều không đếm xuể, lần này là lần đầu tiên trước lúc đi thấy không yên tâm như vậy. Mới ngồi lên xe đã bắt đầu lo cho Tiêu Chiến, đầu óc nghĩ linh tinh mãi không thể nào ngừng.

Lúc cậu không có ở bên cạnh, Tiêu Chiến không chịu ăn uống tử tế thì phải làm sao? Đồ trong canteen Tiêu Chiến không thích ăn, đồ bên ngoài thì Tiêu Chiến lại lười đi mua. Cậu khó khăn lắm mới nuôi người ta béo lên được một xíu, đi một tuần quay về, bảo bối lại gầy đi thì phải làm thế nào?

Haiz, đúng là khiến người ta lo mà.

Vương Nhất Bác lo lắng suốt một đường, đợi tới khi đến nơi, ổn định trong khách sạn xong liền lập tức báo tin bình an cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến trả lời tin nhắn rất nhanh, Vương Nhất Bác nhìn thời gian một cái, ngồi bên mép giường hỏi anh:

"Buổi tối ăn gì rồi?"

Bảo bảo: "Hoành thánh [đáng yêu]"

"Ăn mấy cái?"

Bảo bảo: "Ăn hết sạch một suất luôn"

"Suất to hay nhỏ?"

Bảo bảo: "Suất nhỏ [đáng thương]"

"Suất nhỏ có mỗi năm cái mà, ít thế!! [tức giận]"

Bảo bảo: "[huhu]"

Bảo bảo: "Không có khẩu vị...[đáng thương]"

Vương Nhất Bác còn đang định gọi điện thoại cho người kia, một đồng đội ở phòng khác đã thò đầu vào, tìm cậu và bạn cùng phòng cậu, hỏi hai người đã xong chưa? Đi ăn cùng nhau đi.

Vương Nhất Bác không còn cách nào khác, bèn đứng dậy đi ra ngoài với bọn họ, vừa đi bộ vừa gửi tin nhắn thoại cho đại mỹ nhân khiến người ta không thể bớt lo lắng nhà mình, cái gì mà: "Ông xã rất nhanh sẽ quay về thôi, bé phải ăn uống tử tế nhé", "Không ăn là em không yên tâm đâu", "Ăn nhiều một chút, gầy quá không tốt cho cơ thể" vân vân.

Nghe đến nỗi mấy anh bạn trong đội không nhịn được tặc lưỡi lắc đầu, lúc nhấn nút thang máy còn hóng hớt một câu:

"Cậu với học trưởng Tiêu mới không gặp có một ngày thôi đấy, cậu cứ ôm khư khư điện thoại như gì ấy, có sến súa đến mức đấy không?"

Vương Nhất Bác tách một tiếng, quay một video nói với Tiêu Chiến là mình chuẩn bị đi ăn cơm đây, sau đó mới đáp lại lời đồng đội:

"...Tôi sợ anh ấy không ăn uống tử tế."

Người của đội bơi không phải ai cũng đều có quan hệ cực kỳ thân thiết với Vương Nhất Bác. Phần lớn mọi người đều chỉ biết đại mỹ nhân ăn ít, không biết chuyện anh mắc chứng kén ăn.

Vương Nhất Bác cũng không giải thích, lúc cùng nhau ăn cơm cần đút đồ ăn thì vẫn đút đồ ăn, bị đội bóng rổ bên cạnh ghen ghét thì cũng vẫn bị ghen ghét.

Sự thật đã chứng minh, lần nào Vương Nhất Bác lo lắng cũng đều không phải là thừa. Tối ngày hôm sau cậu vừa tắm xong đi ra, nhìn điện thoại một cái, đã thấy Tiêu Chiến vì không ăn nổi cái gì mà đói meo bụng, đang mặt mày đáng thương gửi tin nhắn thoại cho cậu:

Bảo bảo: "Vương Nhất Bác~ em có đang bận không [đáng thương]"

Vương Nhất Bác nhìn sang cậu bạn đã ngủ say ở giường đối diện một cái, từ bỏ suy nghĩ gửi tin nhắn thoại trả lời Tiêu Chiến. Cậu tựa lên giường, gõ chữ nói:

"Không bận, sao thế bảo bảo?"

Bảo bảo: "Anh đói, nhưng không ăn nổi cái gì...[huhu]"

Vương Nhất Bác chẹp miệng một tiếng, cậu biết ngay chuyến này đi Tiêu Chiến nhất định sẽ có vấn đề mà. Sau khi nhẹ giọng dịu dàng dỗ dành đối phương một lúc xong, lại gọi cho Tiêu Chiến một suất đồ ăn ngoài. May mà hôm nay Tiêu Chiến ngủ ở chung cư của cậu, nếu không muộn như thế này rồi, cậu còn sợ Tiêu Chiến ở trường đi lấy đồ ăn không an toàn.

Đợi đối phương nhận được đồ, ăn xong rồi, Vương Nhất Bác mới thở nhẹ nhõm, nói:

"Ăn nhiều một chút, ăn no vào. Còn mấy ngày nữa em mới về được cơ."

Bên phía người dùng có biệt danh "bảo bảo" rất nhanh gửi một tin nhắn thoại tới, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn ông xã."

...Mẹ kiếp, bình thường ở cạnh nhau không gọi ông xã, giờ cậu không ở nhà thì lại gọi ngọt thế.

Vương Nhất Bác ngồi trên giường uống một ngụm nước, nghe đi nghe lại tin nhắn kia mấy lần. Đại mỹ nhân ngày thường cũng chẳng chịu uốn giọng nũng nịu với cậu, lúc nói mấy lời dễ nghe âm thanh cũng chỉ nhẹ nhàng, ôm lấy cổ cậu ngoan ngoãn bị cậu dỗ dành mới chịu nói ra.

Càng đừng nói tới việc gọi ông xã như thế này, đó là việc chỉ xảy ra khi Tiêu Chiến bị cậu "làm" cho ngơ ngác hồ đồ thôi.

Bấy giờ cái mặt lợi hại của sinh viên thể dục bọn họ đã xuất hiện. Vương Nhất Bác lúc này rõ ràng chỉ mặc mỗi một chiếc áo choàng tắm, nhưng vẫn cứ cảm thấy nóng. Cách màn hình điện thoại dỗ cho Tiêu Chiến ăn no, nửa đêm nửa hôm chính bản thân mình lại bứt rứt không ngủ nổi.

"Đậu..."

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại nằm một lúc lâu, mười phút sau lại bực bội ngồi dậy. Nhìn cậu bạn cùng đội đã ngủ say ở bên cạnh, trót thì trót luôn, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Cửa vừa đóng lại đã tựa vào bên cạnh dùng bàn tay to lớn bắt đầu tự hầu hạ vật đang căng cứng của chính mình.

Động tác có vẻ hơi thô bạo, nhưng bất kể cậu làm thế nào, thứ ấy vẫn cứ cứng đơ ra đó, chỉ còn thiếu một chút xíu, nhưng cứ không đạt tới được, không bắn nổi.

...Thế là cùng lúc đó, Tiêu Chiến đang nằm trên giường Vương Nhất Bác, ôm lấy áo phông của Vương Nhất Bác, gối đầu lên gối của Vương Nhất Bác, đang lướt điện thoại thì nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác. Vừa mở ra xem, Vương Nhất Bác hỏi anh:

"Bảo bảo ngủ rồi à?"

Tiêu Chiến gõ chữ trả lời: "Vẫn chưa ngủ"

Đại mỹ nhân đang định hỏi sao muộn như vậy mà Vương Nhất Bác vẫn chưa ngủ, ngày mai không đến làm quen với hiện trường à? Không phải dậy sớm à? Kết quả ngay giây sau nhận được tin nhắn đã ngây ra trong giây lát, tay vẫn đang ôm điện thoại nhưng chân đã không nhịn được mà kẹp chặt lại.

Vương Nhất Bác nói với anh:

"Bảo bối, gửi ảnh ngực của anh cho ông xã xem chút, ông xã cứng rồi, quay tay không ra."

Đại mỹ nhân nào đã thấy điệu bộ này bao giờ đâu cơ chứ, cắn môi ném điện thoại sang một bên, vùi đầu vào áo Vương Nhất Bác hít thở thật sâu, hai má đỏ ửng.

....Cái gì thế, sao lại dâm vậy chứ.

Ở bên kia Vương Nhất Bác thở từng hơi gấp gáp nhắn tin cho người kia xong thì đợi một lúc, không nhận được hồi âm. Tưởng Tiêu Chiến không bằng lòng, đang định nói "Không sao đâu bảo bối, không gửi cũng không sao", kết quả còn chưa kịp gõ chữ, điện thoại đã rung lên trước.

Bảo bảo: [hình ảnh]

...Đại mỹ nhân thật sự rất nghe lời, kêu anh gửi ảnh ngực mình, nhanh như vậy đã thật sự chụp rồi gửi tới.

Không chỉ có núm vú mà ngày thường Vương Nhất Bác hay vân vê mút mát, trong tấm ảnh còn có cánh tay mềm mại của anh, đang tự mình ngoan ngoãn nâng lấy ngực. Vì muốn để cho Vương Nhất Bác xem, còn cố ý ép ra một chiếc khe nhỏ.

Mẹ nó, gợi tình chết mất... Mấy thứ này cũng không có ai dạy anh mà, sao có thể gợi tình đến thế chứ?

Hô hấp của Vương Nhất Bác nặng thêm vài phần, lưu tấm ảnh Tiêu Chiến vừa mới gửi vào máy, lại dỗ dành:

"Bảo bảo cởi quần ra đi, cho ông xã xem cả mông nữa."

Sau khi đại mỹ nhân nhận được tin nhắn xong thì lại mặc áo vào, thật ra là mặc áo ngủ của Vương Nhất Bác lên người. Anh cắn cắn môi dưới, ngồi trên giường cởi quần ra trước, sau đó mới đi vào nhà vệ sinh chính trong nhà, hai gò mông quay thẳng vào gương, uốn éo người quay đầu lại dùng điện thoại chụp từ phía sau.

Lần này anh không tự nâng mông mình lên nữa, chắc đại khái cũng cảm thấy động tác ép ngực của mình quá khiêu gợi, sợ Vương Nhất Bác nhìn ra, lần này không dám khiêu gợi nữa. Kết quả sau khi gửi ảnh xong, điện thoại của anh vẫn kêu - Vương Nhất Bác trực tiếp gọi video tới. Tiêu Chiến giật mình tới nỗi trái tim nhảy loạn xạ, run một cái, kết quả lại trượt tay cứ thế nối máy với bên kia.

Ngay sau đó đại mỹ nhân nhìn vào màn hình video, xấu hổ tới mức cứng luôn.

Trong video, cái cây to lớn quen thuộc kia của Vương Nhất Bác trực tiếp quay thẳng vào màn hình, vừa to vừa dài, Tiêu Chiến gần như có chút mềm nhũn chân, vật to như vậy, bình thường anh ăn vào kiểu gì thế?

Chẳng trách mỗi lần đỉnh vào đều có thể khiến anh bị lấp đầy... to quá đi...

Cùng lúc đó, âm thanh của Vương Nhất Bác cũng vang lên ngay sau khi nối máy. Đem theo hơi thở có phần gấp gáp, giọng nói trầm thấp:

"Bảo bảo anh xem, cứng chết mất, ưm... muốn đụ anh rồi..."

Tiêu Chiến không cần nghĩ cũng biết trước lúc đối phương gọi điện thoại cho mình thì đang làm chuyện gì.

"Em nửa đêm không ngủ là vì làm mấy thứ này..." Đại mỹ nhân xấu hổ tới mức có chút gần như không dám nhìn vào ống kính, lộ ra nửa khuôn mặt để call video với người kia, đôi chân dài ở bên ngoài đã đang không ngừng cọ xát vào nhau, anh cắn môi, không nhịn được cũng tự chạm vào vật kia của chính mình.

Vương Nhất Bác chỉ mỗi việc nhìn nửa khuôn mặt của anh thôi cũng có thể cứng tới không chịu nổi, tự vuốt ve cậu em của mình hai cái, nói với anh:

"Mau lên nào, kêu mấy tiếng cho em nghe có được không?"

"Ưm~ kêu gì cơ... ông... ông xã..."

Tay Vương Nhất Bác cầm lấy vật kia chọc vào màn hình, giống như đang thật sự muốn chọc vào mặt Tiêu Chiến, thấp giọng ra lệnh cho anh:

"Tự liếm mút ngón tay đi, giống như ngày thường hay ăn thứ kia của em ấy, biết chưa?"

Cả người Tiêu Chiến run rẩy, ngoan ngoãn khép ngón giữa và ngón áp út lại nhét vào miệng mình. Chơi đùa với mình giống như ngày thường Vương Nhất Bác hay chơi đùa với anh, ngón tay mô phỏng động tác giao hợp chầm chậm rút ra rút vào trong miệng:

"Ư hư~ ư~ đang liếm này, Nhất Bác..."

Mắt Vương Nhất Bác ghim chặt trên màn hình, hơi thở càng lúc càng nặng nề. Động tác trong tay nhanh hơn, nhìn Tiêu Chiến liếm ngón tay một lúc, lại sai mỹ nhân xoay camera lại, tự tét mông cho mình xem.

Tiêu Chiến bị cậu làm cho gần như muốn khóc, vừa sướng vừa xấu hổ. Sau khi đứng trước gương, Vương Nhất Bác nhìn thấy áo anh đang mặc còn cố ý nói:

"Mặc áo ngủ của em?"

Đại mỹ nhân nghe lời gật gật đầu, rụt rè nói: "Ừ..."

"Mẹ kiếp, sao lại gợi tình thế cơ chứ...mau lên, tự đánh mông mình, lén mặc đồ của em, đánh mỗi bên mười cái."

Tiêu Chiến nức nở một tiếng rồi ngoan ngoãn làm theo, lúc tự đánh mông mình, hai cánh mông còn nảy lên nảy xuống, muốn mạnh tay, nhưng lại sợ Vương Nhất Bác nói mình gợi tình, chỉ có thể nức nở nhịn lại. Nhưng không chịu được việc Vương Nhất Bác ở đầu bên kia cứ trêu chọc, khiến mỗi lần Tiêu Chiến đánh mông mình một cái đều không nhịn được thở gấp.

Lúc tự đánh lên hai gò mông cong vút của mình mặt mày vẫn vô cùng thuần khiết, đứng quay mặt vào gương còn không đứng vững nổi, khóc lóc với bạn trai ở đầu dây bên kia:

"A hư~ Nhất Bác... hu........ Mông bị đánh sưng lên rồi, Nhất Bác..."

Sau khi anh thở đứt quãng như vậy Vương Nhất Bác lại muốn mắng anh đang gợi tình, dù sao thì đến cuối cùng cũng đều là anh bị nói dâm dê:

"Tự mình chơi với mình cũng có cảm giác thế à bảo bảo, sexy chết mất, đụ, gợi tình phát điên..."

Đến cuối cùng mông của đại mỹ nhân cũng bị anh tự tét cho đỏ ửng, toàn là vết ngón tay, Vương Nhất Bác mới chịu bắn. Dỗ Tiêu Chiến tự mình giải quyết cho chính mình xong, sau đó lại bảo đại mỹ nhân về nằm lên giường, mình thì vẫn đứng trong nhà vệ sinh nói chuyện với anh.

Tiêu Chiến đắp chăn xong, nằm trên giường nhỏ giọng nói chuyện với cậu, câu đầu tiên đã mềm như nước nói nhớ cậu. Vương Nhất Bác ngay lúc ấy hận không thể bay về ôm lấy anh mà làm, cách chiếc điện thoại đứng bên này hôn anh một cái, cổ họng hơi cứng lại:

"...Tuần sau em về ngày nào cũng ôm anh làm, làm chết anh."

...

Kết quả, điều Vương Nhất Bác không ngờ tới là, làm chết Tiêu Chiến căn bản không cần chờ tới tuần sau cậu quay về.

Tối ngày hôm sau nữa sau khi về tới khách sạn, anh bạn cùng phòng còn lại của cậu lại như thường lệ nằm trên giường ngủ say như chết. Vương Nhất Bác lấy tai nghe ra, nhỏ giọng nói chuyện với Tiêu Chiến, câu được câu không. Sau khi nói được một lúc, Tiêu Chiến ở đầu bên kia đột nhiên hỏi cậu:

"Bạn em ngủ chưa?"

Vương Nhất Bác nhìn sang bên cạnh một cái, nói: "Ngủ rồi, ngủ say lắm. Không sao, em nói chuyện không ảnh hưởng đến cậu ấy."

Đại mỹ nhân đáp một tiếng, lại ở đầu bên kia thấp giọng hỏi cậu: "Thế bọn em ở tầng mấy?"

Vương Nhất Bác không hiểu gì, còn tưởng muộn như thế này anh vẫn muốn gửi đồ hay gọi gì đó cho cậu, trước tiên nói là tầng năm, sau đó lại hỏi Tiêu Chiến sao thế? Kết quả Tiêu Chiến không đáp, lại hỏi cậu:

"Số phòng của bọn em là bao nhiêu?"

Trong lòng Vương Nhất Bác lờ mờ có chút suy đoán, nhưng không dám chắc chắn. Cậu chầm chậm ngồi dậy khỏi giường, nói: "905. Sao thế bảo bối?"

Bên phía Tiêu Chiến mơ hồ truyền tới tiếng mở cửa của thang máy. Qua chốc lát ra khỏi thang máy, đi một lúc mới nói với cậu:

"Em ra mở cửa đi."

Vương Nhất Bác ngây ra giây lát, nhịp tim đột nhiên nhanh gấp bội, cầm lấy điện thoại không gác máy nhanh chân đi ra mở cửa.

Quả không ngoài dự đoán, đẩy cửa ra, đại mỹ nhân đã tổng cộng bốn ngày không gặp của cậu đang đứng ở hành lang phía ngoài cửa, đôi mắt to tròn đen láy đang nhìn cậu.

"...Bảo bảo."

Vương Nhất Bác đứng ở cửa, yết hầu bất giác cuộn một vòng, thấp giọng gọi anh.

(ét ô ét, bật tín hiệu giải cứu translator vì truyện quá mặn huhuhu...)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net