Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ui vãi, học trưởng Tiêu?"

Một nhóm nam sinh vừa mới ngủ dậy, phát hiện học trưởng xinh đẹp vốn dĩ đang nên ở trong trường đột nhiên xuất hiện cùng Vương Nhất Bác trong nhà ăn của khách sạn, khó tránh khỏi bị giật mình.

Cơm cũng chẳng ăn nữa, vây quanh bàn của bọn họ, ríu ra ríu rít. Một học đệ tiên phong chớp chớp mắt hỏi:

"Học trưởng Tiêu đến xem thi đấu à?"

"Học trưởng đến lúc nào thế? Sao bọn em chẳng biết gì cả!"

"Đúng vậy đó, sớm biết học trưởng tới bọn em đã đi đón rồi! Tới lúc tối qua à?"

Mỗi người dăm ba câu đã hỏi tới mức Tiêu Chiến đỏ cả mặt. Lập tức nhớ tới tối hôm qua, Vương Nhất Bác mở cửa cho anh xong thì mặt mày kinh ngạc, vừa lấy lại tinh thần liền túm lấy tay anh, vô cùng gấp gáp kéo anh vào trong phòng. Cửa nhà vệ sinh vừa đóng lại, đã ôm lấy eo người ta bắt đầu hôn.

Tiêu Chiến vẫn nhớ Vương Nhất Bác còn một cậu bạn đang ngủ ở trong phòng, căng thẳng tới mức cả người đều căng cứng, không dám làm phát ra âm thanh gì lớn. Ngoan ngoãn ôm chặt lấy cổ bạn trai nhỏ để cho cậu hôn đủ, không dám nói câu gì, sợ làm cho người đang ngủ trong phòng bị đánh thức.

Vương Nhất Bác cũng quả thực đã nhịn hơi lâu, hôn anh mãi không chịu dừng, khiến eo anh cũng mềm nhũn cả ra. Chỉ có điều tuy eo thì mềm nhưng đầu vẫn còn nhớ được chuyện. Nhớ đến việc ngày mai Vương Nhất Bác phải thi đấu, đẩy nhẹ vai đối phương ra một cái, thở ngắt quãng nói:

"Đừng làm nữa, ngày mai em phải thi đấu đó..."

Nhưng Vương Nhất Bác đã cứng đến mức độ này rồi, thật sự phanh lại thì mới là muốn lấy mạng người ta.

Hai cánh tay dùng lực một cái đã bế người đặt lên bồn rửa tay, mổ một cái lên tai đại mỹ nhân, gấp gáp tới mức không dừng được nói:

"Không sao đâu bảo bảo, giải phóng áp lực một chút, ngày mai ông xã sẽ càng mạnh hơn..."

Tiêu Chiến nhớ tới cảnh tượng phía sau lại cảm thấy nóng, vội vàng dừng lại. Anh nhìn mấy cậu bạn đồng đội lúc này đang tò mò nhìn mình của Vương Nhất Bác, giống như đang giấu diếm uống một ngụm nước:

"Ừm... Tối qua rất muộn anh mới tới nơi...muốn đến xem các em thi đấu."

Một đội viên khác nhìn Vương Nhất Bác, nói đùa:

"Xem Vương Nhất Bác thi đấu thì có!"

Vương Nhất Bác dùng khuỷu tay huých cho đối phương một cái, sau đó lại thong thả ngồi bóc vỏ trứng cho Tiêu Chiến:

"Được rồi đó mấy cái cậu này, đừng có làm phiền người ta ăn sáng. Đi đi đi, tự mình đi ăn phần của mình đi."

Sau khi người của đội bơi tản đi Vương Nhất Bác lại bắt đầu đút đồ ăn cho Tiêu Chiến. Mới có mấy hôm không gặp, cảm giác khuôn mặt nhỏ nhắn của đại mỹ nhân đã lại gầy đi rồi, phải bồi bổ tử tế.

Vương Nhất Bác nghĩ như vậy, hận không thể miếng nào cũng tự mình đút tới tận miệng cho người ta, chỉ sợ Tiêu Chiến ăn ít đi vài miếng.

Ăn xong sắp xếp một chút, Tiêu Chiến đã cùng với đội bơi bọn họ chuẩn bị cùng nhau đi đến hiện trường.

Cái cần nói vẫn phải nói, Tiêu Chiến cũng quả là biết chọn thời gian đến, tới hiện trường Vương Nhất Bác mới nói với anh, nếu như tối qua Tiêu Chiến không tới, chắc chỉ có thể xem được một trận thi đấu của mình thôi. Vương Nhất Bác có một hạng mục bơi tự do 200 mét, một hạng mục 400 mét, trận 400 mét sáng nay đã kết thúc thi đấu vòng loại, hôm nay là chung kết luôn.

"400 mét chắc mệt lắm nhỉ...em cố lên nha, lát nữa anh sẽ ở trong khán phòng nhìn em."

Lúc này Vương Nhất Bác chuẩn bị phải vào phòng thay đồ đến nơi rồi, trước khi đi còn sến sẩm với Tiêu Chiến một chút. Cũng mặc kệ bên cạnh có bao nhiêu người qua lại, giống như con cún khổng lồ cứ dính ở bên cạnh anh mãi không nỡ rời đi, nửa đùa nửa thật hỏi anh:

"Được, đợi em thắng huy chương vàng mang về cho anh nhé~ có muốn không?"

Tiêu Chiến đẩy nhẹ vai đối phương một cái, không cho Vương Nhất Bác ưỡn ẹo tựa lên người mình nữa, giọng nói dịu dàng:

"Anh nói muốn là em có thể thắng à?"

Vương Nhất Bác cười, nhẹ nhàng miết ngón tay anh một cái:

"Có thể chứ, anh nói muốn là em có thể. Em mà thắng thì có thưởng gì không?"

Tiêu Chiến liếc cậu một cái, thuận miệng nói: "Anh có thể thưởng gì cho em chứ... Hôn em một cái có muốn không?"

"Muốn, nói rồi đấy nhé, đợi lát nữa ra ngoài em tìm anh lấy."

Đại mỹ nhân nhìn cậu một cái, thấy thời gian gần kề liền mau chóng đuổi cậu đi. Lúc xoay người đi về khán đài lại không nhịn được mà cong cong khóe miệng, thầm nhủ cũng không biết em ấy nói nhiều như vậy là thật hay là giả nữa.

...........Cuộc thi lớn như thế này, người tài giỏi chắc là nhiều lắm nhỉ.

Không lấy được huy chương vàng cũng chẳng sao, Vương Nhất Bác cứ mãi bình an là được rồi.

...

Tiêu Chiến đi vào trong nhà thi đấu quét mắt một vòng, cảm thán một chút rằng chỗ này cũng quả là rất lớn. Một mình ngồi trên ghế đợi một lúc, vừa khéo có thời gian trả lời tin nhắn của bạn cùng phòng Bạch Mục Vân.

Đối phương hỏi anh: "Ngày mấy cậu về trường thế?"

Tiêu Chiến nghiêm túc trả lời: "Thứ ba quay về cùng với Vương Nhất Bác."

Bạch Mục Vân: "Cậu không biết đâu, cậu vừa đi, hôm nay dưới lầu ký túc xá lại có người đến tặng đồ cho cậu. Tôi nói với người ta là cậu không có nhà, cô gái trông thất vọng lắm, tôi nhìn mà không đành lòng!!! Cậu mau về mà tự từ chối bọn họ đi huhu [đáng thương] [đáng thương]"

Đại mỹ nhân gửi một chiếc meme cho cậu, vốn định nói thêm câu nữa, kết quả thấy vận động viên đã bắt đầu vào sân, liền tập tức đáp bạn cùng phòng ra sau gáy. Vứt lại một câu "Vương Nhất Bác vào sân rồi, không nói nữa", sau đó tắt điện thoại luôn.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đứng bên cạnh đường bơi, vai rộng eo nhỏ, những đường cơ mượt mà đẹp đẽ, thích không chịu nổi.

Bây giờ anh giống những người xem khác, ngồi trên khán đài nhìn Vương Nhất Bác, khoảng cách hình như rất xa, Vương Nhất Bác không nhìn thấy anh.

Nhìn kỹ một chút, trên cổ tay Vương Nhất Bác rõ ràng vẫn đeo sợi dây chỉ đỏ mà anh đeo cho cậu.

Vương Nhất Bác không lừa anh, vẫn luôn ngoan ngoãn đeo trên người.

Tiêu Chiến không nhịn được mà cong khóe môi, cầm điện thoại lên chụp cho đối phương một tấm ảnh.

Cũng đúng lúc này, trên màn hình bắt đầu phát những góc quay gần của các tuyển thủ. Lúc quay đến Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến rõ ràng nghe thấy hai cô gái ở hàng ghế sau nhỏ giọng hò hét, âm thanh ríu ra ríu rít hào hứng thảo luận, Tiêu Chiến không cần để ý nghe, tự chúng cũng bay tới bên tai mình:

"Vương Nhất Bác kìa...đường bơi số 5 ấy, đẹp trai quá mẹ ơi, cậu nhìn thấy chưa?!"

Một cô gái khác rõ ràng cũng đã nhìn thấy, nói với bạn mình:

"Thấy rồi thấy rồi... Ôi vãi mẹ ơi, ống kính lại quay tới chỗ cậu ấy rồi! Đẹp trai quá... Ấy, nhìn vai nhìn vai cậu ấy xem! Cái đỏ đỏ trên vai cậu ấy là gì thế? Vết cào à?"

"Mẹ kiếp, hình như thế thì phải, kích thích thế! Bạn gái cào à?"

"Đẹp trai thế này, vóc người lại đẹp, còn là vận động viên bơi, nhất định mặt kia cũng... Haizz, nhất định là có bạn gái rồi."

Tiêu Chiến nghe đến đây cũng theo bản năng nhìn Vương Nhất Bác trên màn hình một cái.

Không biết nhân viên có vấn đề gì, ống kính cứ liên tục quay tới Vương Nhất Bác, còn kéo góc quay gần như vậy. Anh thậm chí có thể nhìn thấy vết răng tối hôm qua mình cắn trên eo Vương Nhất Bác.

Đại mỹ nhân đỏ tai một lúc, nhất thời xấu hổ không chịu được, đột nhiên có chút không dám nhìn Vương Nhất Bác nữa.

...Tối qua rõ ràng anh đã thu bớt lực rồi, sao vẫn bị phát hiện chứ.

May mà một đội viên hôm nay không cần thi đấu của Vương Nhất Bác đã đi tới, cầm hai chai nước, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến đưa cho anh:

"Anh...học trưởng, đợi lâu rồi hả! Này, mua nước cho anh đó. Xung quanh đây đúng là, quá đáng quá rồi, đến cái máy bán tự động cũng không có, tìm mệt chết em. Chẳng trách phải phát đồ ăn nước uống cho vận động viên, nếu không chắc đói mốc meo mà chết quá..."

Tiêu Chiến cười, nhận lấy chai nước vặn nắp ra: "Cảm ơn em nhé."

Đối phương rất nhiệt tình, vội vàng nói không cần cảm ơn. Nhìn tình hình trên sân một cái lại bắt đầu thao thao bất tuyệt nói với Tiêu Chiến:

"Học trưởng, trước đây anh xem thi đấu bơi bao giờ chưa? Có cần em thuyết minh cho anh không?"

Tiêu Chiến gật gật đầu: "Được đó."

"Anh xem, Vương Nhất Bác bây giờ đang ở đường bơi số 5, cậu ấy bơi hạng tự do, lần này thi 400 mét, cái trò này mệt người lắm luôn. Phải bơi mấy phút liền cơ."

Tiêu Chiến như tỉnh ngộ gật gật đầu, đối phương tiếp tục nói:

"Bây giờ sắp bắt đầu rồi, học trưởng em thuyết minh cho anh. Năm mươi mét đầu tiên, lúc này đã có thể lờ mờ nhìn ra những ai là đến tham gia cho đủ quân số rồi, anh nhìn số ba kìa, người đầu tiên đã tới bờ rồi, cậu ta vẫn còn thua một đoạn..."

Tiêu Chiến chăm chú lắng nghe, đôi mắt xinh đẹp chốc chốc lại chớp một cái, gật đầu tỏ ý mình vẫn đang nghe.

Tới khi còn 100 mét cuối, âm thanh trong nhà thi đấu đột nhiên bắt đầu trở nên ồn ào, điều này có nghĩa là cuộc thi sắp kết thúc.

Không khí xung quanh trở nên căng thẳng, Tiêu Chiến cảm giác trái tim mình cũng đang bay lên theo, lông mày nhíu chặt lại, căng thẳng tự siết lấy tay mình. Đầu óc kêu ong ong, tới khi A Dũng đứng cạnh anh hét lên "Thắng rồi" mới phục hồi lại tinh thần - cuộc thi kết thúc rồi, Vương Nhất Bác đã thắng.

Máy đếm giờ dừng lại tại giây phút Vương Nhất Bác chạm tay vào tường. Nửa thân trên của cậu nổi trên mặt nước, thở hổn hển từng hơi lớn, nhìn thành tích trên màn hình một cái đã biết. Sau đó lại quay đầu nhìn về phía khán đài, muốn nhìn Tiêu Chiến, nhưng khoảng cách quá xa, có chút nhìn không rõ.

Vừa hay lúc này ống kính đã quay tới, cậu nhìn sợi dây đỏ trên tay, cúi đầu xuống hôn lên nó một cái, sau đó lại quay về phía khán đài vẫy vẫy tay.

Tiêu Chiến đã nhìn thấy cảnh này trên màn hình tường thuật ở hiện trường, lập tức đứng dậy. Thấy Vương Nhất Bác cười tươi như vậy, mình cũng không nhịn nổi mà có chút muốn bật cười.

Sao lại giống một con cún to lớn đang sướt sũng thế cơ chứ? Còn hôn lên vòng tay, giống như đang tranh công đòi thưởng vậy.

À đúng rồi, hình như anh quả thực có nói thắng rồi thì sẽ thưởng.

Phải hôn một cái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net