Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác lùi về phía sau một bước, đem chai nước Tiêu Chiến chưa uống xong nhét ngược vào balo. Vừa thu dọn đồ đạc vừa nói:

"...Học trưởng, đi thôi, cái này uống nhiều không tốt, lát nữa em mời anh uống cái khác."

"Ừ được." Tiêu Chiến ngoan ngoãn đồng ý. Vừa đứng dậy, nhìn sàn nhà toàn là nước, lại ngồi xuống. Anh gọi Vương Nhất Bác đang quay lưng về phía mình một tiếng, "Có thể phiền em bế anh ra ngoài được không?"

"...Được, anh đợi một lát, em vào nhà vệ sinh chút."

Đi một chốc Vương Nhất Bác lại ra khỏi nhà vệ sinh, Tiêu Chiến đã giơ tay sẵn ngồi đó đợi cậu đến bế.

Vương Nhất Bác chỉ có thể lại lần nữa khom lưng xuống bế người lên.

Cánh tay Tiêu Chiến lại vòng lên cổ Vương Nhất Bác, lần này anh còn tìm một tư thế thoải mái trong lòng cậu để nằm. Hơi thở nóng ấm ở ngay bên tai, mông thì ngồi ngay trên cánh tay Vương Nhất Bác, vừa mở lời đã khen ngợi một cách rất tự nhiên:

"Thể lực của bọn em tốt thật đấy."

Chỉ ngắn ngủi mấy bước chân, trái tim Vương Nhất Bác đã đánh trống mấy trăm lần trong lồng ngực.

Muốn chết, học trưởng trông xinh đẹp như một con hồ ly tinh vậy, thật sự không chịu nổi.

Sau khi bế người ra khỏi phòng thay đồ, Vương Nhất Bác liền thả Tiêu Chiến xuống. Mỹ nhân cảm ơn cậu, đi giày vào chuẩn bị về. Lòng Vương Nhất Bác trống vắng, theo bản năng níu anh lại:

"Không đi ăn cùng bọn em nữa à?"

Học trưởng mỹ nhân nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Thôi, lần sau đi, bạn em còn đang chờ em kìa."

Vương Nhất Bác mấp máy môi, về sau vẫn không nói gì cả, đứng nhìn Tiêu Chiến đi về.

Đợi Tiêu Chiến đi xong, mấy người ở đội bơi của cậu quả nhiên lại châu đầu túm tụm lại.

Năm người mười miệng thay nhau vặn hỏi Vương Nhất Bác, giống như vừa nãy không phải nhìn thấy Vương Nhất Bác bế người ra ngoài, mà là thấy Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến tình thắm mặn nồng đang đưa nhau vào động phòng để sớm sinh quý tử, con cháu đầy đàn.

"Vãi, Bác ca được đấy nhó, thân với Tiêu đại mỹ nhân từ bao giờ thế?"

Trong đội có một sinh viên nam tận mắt chứng kiến cảnh Tiêu Chiến vì chuyện hiểu lầm của Vương Nhất Bác nên mới bị tạt nước chanh lần trước, nhìn sang hướng đại mỹ nhân vừa đi về, miệng vẫn chưa ngậm được lại, nhạt nhẽo nói:

"Không phải, Tiêu Chiến sao lại cho cậu bế chứ đậu má, hai người yêu nhau từ lúc nào đấy? Sau vụ lần trước bị tạt nước chanh đấy à? Thế cũng nhanh quá rồi đấy Bác ca, còn chưa đến một tuần..."

"Đúng vậy đấy, lần sau gặp mặt có phải nên gọi là anh dâu rồi không? Vãi đạn, thế này không phải khiến đội bóng rổ bên cạnh ngưỡng mộ chết à, nghe nói đội trưởng của bọn họ từ năm nhất đã thích Tiêu Chiến rồi, bây giờ năm ba rồi mà vẫn chưa xin được wechat của người ta..."

"Đội trưởng trước của chúng ta cũng thế đó!!! Lúc học trưởng Tiêu năm nhất, đội trưởng trước cũng theo đuổi anh ấy, tận tới khi tốt nghiệp vẫn không cưa đổ được người ta!"

Vương Nhất Bác nghĩ tới việc mình cũng không có wechat của Tiêu Chiến, bị bọn họ ồn ào đến mức thấy buồn bực, xua xua tay kêu bọn họ tránh ra.

Muốn lấy điện thoại ở trong balo ra, lại sờ thấy chai nước bổ khoáng mà ban nãy Tiêu Chiến uống dở.

Cậu móc ra uống nốt, kết quả trong đầu toàn nghĩ đến việc lúc nãy Tiêu Chiến uống nước môi đã chạm vào miệng chai hay chưa?

Uống nước xong hình như còn thấy khát hơn lúc trước.

Cậu lấy mu bàn tay lau lau miệng, cau mày đuổi mấy đồng đội vẫn còn đang hỏi đông hỏi tây:

"Biến biến biến, toàn cái gì với cái gì thế, mấy cậu làm nền nhà bẩn quá, tôi sợ học trưởng người ta chê mấy cậu, mới bế người ta ra ngoài."

Nói xong Vương Nhất Bác nhìn vào chiếc điện thoại cuối cùng cũng được tìm thấy ở trong balo: "Trong nhóm chat anh Lương bảo đặt được phòng rồi, có đi ăn nữa không đây?"

Sự chú ý của mấy cậu học sinh lập tức bị thay đổi, ồn ào lôi kéo nhau đi.

Chỉ có một đội viên vẫn đang vò đầu, thấp giọng lẩm bẩm một câu:

"Thế ư? Không phải bảo là Tiêu Chiến không thích người khác đứng gần mình à..."

......

Tiêu Chiến liên tiếp một tuần không gặp được Vương Nhất Bác.

Nghe nói bọn họ gần đây có một cuộc thi quy mô nhỏ, đang huấn luyện rất bận rộn, đến ăn cơm cũng ăn luôn trong đội, không gặp được cũng là chuyện bình thường. Lần duy nhất gặp được, là khi đội bơi đang huấn luyện trên cạn.

Lúc Tiêu Chiến và Bạch Mục Vân đi học, đi ngang qua sân tập thấy bọn họ đang chạy bộ, sau khi tan học lại thấy bọn họ đang tập chống đẩy.

Rõ ràng một đống người đều không mặc áo, kiểu tóc cũng na ná nhau, cúi đầu xuống nhìn không rõ mặt, nhưng Tiêu Chiến lại nhìn một cái liền tìm thấy Vương Nhất Bác ngay.

Cơ bắp trên vai vững vàng mạnh mẽ, cơ ở sống lưng rắn chắc, chiếc rãnh trũng trên cột sống kéo dài từ phần lưng đến nơi Tiêu Chiến nhìn không thấy trong chiếc quần thể thao.

Bạch Mục Vân không dè dặt chút nào, kéo Tiêu Chiến quang minh chính đại đứng nhìn lén. Không chỉ nhìn lén còn phải đánh giá:

"Cái đội bơi này ấy à, hê hê hê, ai ai cũng có thân thể đẹp như vậy..."

"Ấy cậu nói xem tôi lừa một đội viên trong đội bọn họ về làm người mẫu thế nào?"

Tiêu Chiến nhìn cánh tay Vương Nhất Bác vì dùng lực nhiều nên đột nhiên nổi gân xanh, cắn cắn môi một cái.

"...Tớ cũng muốn lừa."

"Hả?" Đôi mắt Bạch Mục Vân chớp chớp, nhìn chằm chằm vào cơ bắp trần trụi của những cậu thanh niên trẻ kia, chưa phản ứng ra. Đến khi quay đầu lại mới phát hiện, Tiêu Chiến đã đi được hai mét rồi.

Cậu vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa gọi:

"Cậu đừng đi mà Tiêu Chiến! Tiêu Chiến! -! Tôi vẫn chưa nhìn đã mà, này -!"

...Sau ngày hôm đó, nhiệt độ đã bắt đầu tăng lên.

Thời tiết chính là như vậy. Một tuần trước ra ngoài vẫn phải mặc áo khoác, bây giờ trong trường chỗ nào cũng thấy mấy cậu em khóa dưới mặc quần sooc áo cộc tay, và cả những cô em lớp dưới không đợi được mặc váy ngắn đeo cravat.

Tiêu Chiến không thích trời lạnh. Miền Nam lạnh lẽo ẩm ướt, ngày nhỏ mỗi lần đến mùa đông đều lạnh tới mức hận không thể tự gói mình thành bánh chưng không cần ra khỏi nhà.

Nhưng anh cũng không thích thời tiết quá nóng. Bởi vì theo sự nóng lên của thời tiết, chứng kén ăn của anh lại càng có xu thế tăng lên rõ rệt.

Lúc đầu anh cũng không để ý lắm, cho đến một ngày ở trong phòng vẽ đột nhiên nhìn không rõ màu sắc trên bảng màu, giây sau liền thấy trời đất quay cuồng, ngất luôn tại chỗ. Lúc tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng y tế của trường học rồi.

Bác sĩ trong trường nói là vì bị tụt đường huyết nên mới ngất xỉu, dặn dò anh phải chú ý sức khỏe, tốt nhất là luôn đem theo socola bên người để bổ sung năng lượng. Tiêu Chiến nhàn nhạt cảm ơn, ngồi dậy một lát cho tỉnh táo rồi đi về.

Chỉ nửa tiếng ngắn ngủi, không biết ai đã đem chuyện anh ngất xỉu đăng tải lên diễn đàn trường. Đại mỹ nhân vừa ra khỏi phòng y tế đã gặp một cậu em khóa dưới đến đưa cho mình một tô cháo Bát Bảo.

Cậu nhóc thấy Tiêu Chiến đi ra ngoài liền cười rất xán lạn, đưa chiếc túi nilon về phía trước mặt anh, nói: "Học trưởng, em nghe nói anh tụt đường huyết nên ngất xỉu, không sao chứ? Vừa hay em đang có tiết ở lớp bên cạnh, tô cháo Bát Bảo này em mua trước lúc vào học, vẫn còn ấm, em chưa ăn miếng nào, anh ăn tạm vài miếng đi, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi đâu."

Mí mắt nhỏ của Tiêu Chiến rung lên một cái, nhìn cậu em khóa dưới mà mình không quen biết này, lại nhìn chiếc túi nilon trong tay cậu ấy, đột nhiên nhớ tới bát chè đậu đỏ mà Vương Nhất Bác đã đưa cho mình.

Anh cuối cùng vẫn nhận lấy tô cháo Bát Bảo đó:

"Cảm ơn cậu."

Nhưng đợi anh về đến phòng ngủ mở nó ra xong, lại không có bất cứ chút cảm giác muốn ăn nào.

Tiêu Chiến cầm chiếc thìa nhựa lên rồi lại đặt xuống, thở dài một hơi. Nghĩ tới việc lúc trước hồi còn học cấp ba, bác sĩ trường cũng từng bảo với anh: "Em như thế này không được đâu, phải ăn uống tử tế vào, nếu nghiêm trọng thì phải đi khám bác sĩ tâm lý xem."

Anh nhìn ra phía ngoài cửa sổ thất thần, thấy có chút nhớ Vương Nhất Bác.

Anh với Vương Nhất Bác căn bản chẳng có giao tình gì. Trong mắt Vương Nhất Bác, chắc hôm tạt nước chanh là lần đầu tiên em ấy gặp mình. Nếu như mình không chủ động đi tìm Vương Nhất Bác, sau này càng không có cơ hội gặp được Vương Nhất Bác nữa.

Càng đừng nhắc tới việc em ấy ăn cơm cùng mình...

...

Mấy hôm nữa Vương Nhất Bác có một cuộc thi cấp thành phố. Vốn dĩ cũng không quan trọng lắm, nhưng huấn luyện viên lại đăng ký thêm cho cậu thi hạng bơi ếch. Sở trường của cậu là bơi tự do và bơi bướm, miễn cưỡng bị kéo vào luyện tập thêm, thường xuyên phải ở lại tới khi mặt trời lặn mới ra khỏi phòng tập.

Hôm đó Vương Nhất Bác và mấy đồng đội huấn luyện xong, vừa ra khỏi cửa phòng thay đồ đã thấy Tiêu Chiến ngồi trên chiếc sofa ngoài cửa phòng chờ.

Vương Nhất Bác ngây ra một lát, bước bước lớn đến trước mặt chào hỏi với anh. Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn cậu, lại nhìn mấy đồng đội ở phía sau lưng cậu, chớp mắt hỏi Vương Nhất Bác:

"Vương Nhất Bác, hôm nay em rảnh không?"

"Rảnh, sao thế?"

"Vậy hôm nay em có thể ăn cơm cùng anh không?"

Nói xong câu này đại mỹ nhân lại đơn thuần nói:

"Bạn cùng phòng anh không ở đây, một mình anh không có khẩu vị... Em có thể ăn cơm cùng anh không?"

Vương Nhất Bác chớp mắt liền hiểu: Ồ, đại mỹ nhân không muốn ăn cơm một mình.

"Được, không vấn đề gì."

Cậu đồng ý luôn, nói xong lại nhớ tới hôm nay có hai bạn học tới hồ bơi nói với nhau chuyện Tiêu Chiến bị tụt đường huyết nên ngất xỉu trên lớp, không khỏi nhíu mày lại:

"Học trưởng, có phải mấy hôm trước anh bị tụt đường huyết không? Không ăn uống tử tế là không được đâu."

Cậu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Chiến, càng cảm thấy mỹ nhân quá mảnh mai. Đã yếu ớt như vậy rồi, không ăn uống tử tế thì không được đâu. Thế là cậu dứt khoát quay đầu lại nói với đồng đội: "Này, hôm nay tôi không đi ăn với mấy cậu nữa đâu!"

Lương Vũ Chương vội vàng sáp tới nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn Vương Nhất Bác:

"Đừng mà! Tiêu Chiến cũng muốn đi ăn cơm hả? Đi cùng chúng tôi đi! Tiêu Chiến, A Dũng ở đội chúng tôi chính là fan của cậu đấy, cứ muốn làm quen với cậu mãi. Từ năm nhất đại học đến giờ, trước mỗi lần làm bài kiểm tra cậu ta đều vái cậu... Ái, đí mẹ cậu đánh tôi làm gì?"

A Dũng vừa cho anh Lương một đấm, xoay người lại đối mặt với đại mỹ nhân lại tỏ vẻ vô cùng ngại ngùng: "Đúng vậy đó học trưởng...đi cùng đi, đông người càng vui."

Đại mỹ nhân nhìn Vương Nhất Bác, lại nhìn sang đồng đội của cậu, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

Thế là cuối cùng biến thành cảnh Tiêu Chiến bị một đám con trai đội bơi túm tụm vây quanh đưa đến canteen. Tư thế đó, khiến nửa cái canteen đều liên tục liếc mắt nhìn.

Chế độ tập luyện và ăn uống của con trai trong đội bơi đều cần làm theo kế hoạch. Một đám người ồn ào ầm ĩ, loạn cào cào lên, cô bán cơm ở canteen lấy thêm hai muỗng vẫn không đủ cho bọn họ ăn. Cả bữa cơm sắc mặt Tiêu Chiến đều không đổi, trong lòng lại buồn bã thẩn thơ.

Một bàn ngồi chật ních toàn con trai, chỉ có mỗi mình anh là dùng thìa múc từng muỗng canh lên uống, những người khác đều trực tiếp bê bát lên tu.

Đồng đội của Vương Nhất Bác cũng nhiệt tình với anh không tưởng nổi:

"Học trưởng, cái này ngon, anh ăn nhiều thêm chút."

"Học trưởng, anh là người miền Nam phải không? Em vừa thấy bên cửa số 3 có bánh hoa quế, anh có muốn ăn không?"

"Mấy người đừng có làm phiền người ta." Vương Nhất Bác lấy cơm xong quay lại liền bắt đầu đuổi người, tống cổ hết toàn bộ những người ngồi vây xung quanh Tiêu Chiến, mình thì đặt mông xuống ngồi cạnh anh.

Cậu lấy một bát thịt đẩy đến trước mặt Tiêu Chiến, học theo giọng điệu của đồng đội thấp giọng nói với anh:

"Học trưởng, suất thịt chua ngọt cuối cùng của hôm nay, giành về cho anh rồi."

Tiêu Chiến nghe xong liền ngẩng đầu lên, vừa hay trông thấy ánh mắt mang theo ý cười của Vương Nhất Bác đang nhìn mình.

Cái quay đầu này của anh khiến hai người cách nhau càng gần, gần đến mức đến lông mi của Vương Nhất Bác anh cũng nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Đại mỹ nhân lập tức hô hấp đình trệ, đột nhiên có cảm giác tim đập nhanh, chớp mắt một cái, không lập tức trả lời ngay.

Tầm mắt dây dưa với Vương Nhất Bác trong không trung vài giây, sau đó lại di chuyển lên môi cậu.

Anh theo bản năng lấy tay túm lấy tay áo mình một chút, nhỏ giọng nói với người ta một câu: "...Cảm ơn nhé."

Cuối cùng, ăn xong bữa cơm này Tiêu Chiến thấy vô cùng hài lòng, anh ăn nhiều hơn bình thường rất nhiều, nhưng so với mấy cậu con trai vừa luyện tập xong này mà nói thì vẫn là quá ít, có bao nhiêu đồ ăn không ăn hết được.

Mà Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không động đũa nữa, bèn hỏi anh một câu:

"Ăn no rồi?"

Có thể do đồng đội đang nói chuyện, canteen có chút ồn ào, Tiêu Chiến không nghe rõ, "hả?" một tiếng. Vương Nhất Bác bật cười, nghiêng người chống tay lên lưng ghế của anh, ghé sát tai anh thấp giọng lặp lại:

"Anh ăn no rồi à?"

Lần này Tiêu Chiến nghe rõ rồi, ngoan ngoãn gật đầu, cũng ghé sát tới bên tai Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói với cậu:

"Anh ăn không nổi nữa..."

...Đậu, nói thì nói thôi, sao còn kéo dài âm ra làm gì, như đang làm nũng vậy.

Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, không nói lời nào, rất tự nhiên bưng bát cơm của anh tới trước mặt mình, không hề để bụng phần cơm đó Tiêu Chiến đã ăn dở, gạt hai ba cái đã giúp anh ăn hết chỗ còn thừa lại.

Lương Vũ Chương ngồi bên phía đối diện hết nhìn Tiêu Chiến lại nhìn sang Vương Nhất Bác, không nói gì.

...

Trải qua thực nghiệm Tiêu Chiến phát hiện, lúc có Vương Nhất Bác ở bên cạnh, chứng kén ăn của anh rõ ràng được cải thiện. Ăn cơm cảm thấy ngon hơn, thời gian ăn cũng dài hơn, lượng thức ăn anh ăn nhiều hơn, loại đồ ăn mà anh ăn cũng phong phú hơn.

Thế là hôm đó sau khi ăn xong, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến về tới dưới lầu kí túc xá, Tiêu Chiến bèn kéo vạt áo cậu lại, hỏi cậu:

"Ngày mai em có bận không?"

Vương Nhất Bác gần như không hề do dự: "Huấn luyện xong thì không còn việc gì nữa."

Tiêu Chiến hỏi cậu: "Vậy ngày mai anh có thể tìm em ăn cơm tiếp được không?"

"Lúc em ăn cơm cùng anh, cơm trong canteen không khó ăn như trước nữa."

Đại mỹ nhân đứng bên cạnh đèn đường, đôi mắt như đem theo móc câu đó cứ nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác như vậy.

Vương Nhất Bác thật sự bị anh câu mất hồn luôn rồi.

Cậu lớn bằng từng này, tự nhiên lại hiểu được tại sao mấy đôi tình nhân nhỏ kia cứ hay đứng dưới lầu kí túc xá anh ôm em, em ôm anh không nỡ rời xa.

Tiêu Chiến cứ nhìn cậu như vậy, cậu thật sự không nhấc chân lên nổi.

Thế nhưng đại mỹ nhân cứ như chê rằng chưa đủ, nói xong lại cúi đầu mở khóa chiếc điện thoại đang cầm trong tay ra, đem mã QR wechat của mình lấy ra xong, lại lần nữa nhìn chăm chăm vào Vương Nhất Bác:

"Nếu như có thể, ngày mai anh nhắn wechat tìm em, được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net