Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó Vương Nhất Bác gần như không hề do dự móc điện thoại của mình ra luôn, kết bạn với wechat của Tiêu Chiến, tận mắt tiễn Tiêu Chiến lên lầu xong mới quay về.

Về đến phòng, Vương Nhất Bác vừa bỏ balo xuống đã thấy A Dũng - đồng đội kiêm bạn cùng phòng ở giường đối diện bật người ngồi thẳng dậy:

"Vl! Mấy cậu xem group chưa? Từ ngày mai, những người phải tham gia thi đấu đều không được ra ngoài ăn cơm!"

Một đội viên khác đang chơi game, nghe thấy liền chửi một câu đậu má.

A Dũng nhìn tin nhắn thông báo nói: "Bữa trưa và bữa tối đều phải ăn thức ăn dinh dưỡng ở đội, giữ tình trạng cơ tốt để chuẩn bị tham gia thi đấu."

Vương Nhất Bác cũng muốn nói một câu đậu má.

Cậu thế này cũng đen đủi quá rồi, vừa mới đồng ý với học trưởng xinh đẹp nhà người ta là sẽ cùng nhau ăn cơm xong.

Vương Nhất Bác cau mày chẹp miệng một cái, móc điện thoại, đi ra hành lang gọi điện thoại cho Tiêu Chiến. Cuộc gọi rất nhanh được kết nối, Tiêu Chiến ở đầu bên kia "alo?" một tiếng, Vương Nhất Bác liền đột nhiên có cảm giác không biết nên mở lời thế nào.

Lần đầu tiên gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, nghe thấy giọng của đối phương xong liền có cảm giác có dòng điện nhẹ chạy qua đầu trái tim, có chút run rẩy.

Cậu tựa lên tường hắng giọng xong mới nói:

"Học trưởng, cái gì ấy nhỉ, thật sự xin lỗi nha, đội em vừa mới gửi thông báo tới, gần đây không phải là sắp tham gia thi đấu sao, từ ngày mai phải ăn cơm vận động viên, huấn luyện viên không cho ra ngoài ăn cơm nữa."

Phía bên Tiêu Chiến ngừng lại một chút, một lúc lâu sau mới "a..." lên một tiếng.

Vương Nhất Bác áy náy muốn chết, nhịp tim cũng đều bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay, nghe phản ứng của anh hình như có chút thất vọng, lời nói còn không kịp chạy qua não bộ, vội vàng an ủi:

"Nhưng em ăn xong rồi có thể đến ngồi với anh. Em ăn xong rồi đi ăn cơm cùng anh, được không?"

Giọng của Tiêu Chiến truyền tới từ đầu dây bên kia: "...Ừm, vậy em đừng lừa anh nhé."

Vương Nhất Bác nào dám lừa anh, rõ ràng biết Tiêu Chiến không nhìn thấy nhưng vẫn gật đầu như giã gạo: "Ngày mai kết thúc huấn luyện em tới tìm anh, anh không bận thì cũng có thể đến câu lạc bộ bơi đợi em."

Tiêu Chiến đồng ý.

Thế là ngày hôm sau, mấy người phải tham gia thi đấu trong đội Vương Nhất Bác vừa mới bơi xong vòng bơi 800 mét cuối cùng, lúc ngồi xuống chuẩn bị ăn bữa cơm dinh dưỡng của mình thì trông thấy đại mỹ nhân xuất hiện trong câu lạc bộ bọn họ.

Lần này học trưởng thông minh hơn rồi, đi một đôi dép lê sạch sẽ hay dùng để đi trên cát, sẽ không bị bẩn chân. Độ dài của chiếc quần jean vừa hay làm lộ mắt cá chân ra ngoài, cũng không sợ sẽ bị nước dưới đất chạm phải. Áo len trông có vẻ mềm mại, tay áo hơi dài, là màu trắng tinh, vừa sạch sẽ vừa lịch sự, nhìn đã thấy không giống với đám con trai thô kệch trong đội bơi bọn họ.

...Quả nhiên là tấm biển hiệu đẹp nhất của Học viện Nghệ thuật mà.

Anh đi từng bước nhỏ đến bên cạnh Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vội vàng kêu đồng đội ngồi trên băng ghế dài nhích mông qua bên kia, để trống một vị trí bên cạnh mình cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nói cảm ơn, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, chào hỏi một lượt với những chàng trai nhiệt tình trong đội bơi, bấy giờ mới có thời gian nói chuyện với cậu.

Vương Nhất Bác cười với anh: "Học trưởng anh tan học rồi à? Bọn em vừa mới luyện tập xong, anh đợi em chút nhé, em ăn xong ngay đây."

Hôm nay Vương Nhất Bác vẫn để trần nửa người như mọi ngày, quần bơi thì không giống với chiếc lần trước Tiêu Chiến thấy, hình như dài hơn một chút.

Lúc nói chuyện ngọn tóc vẫn còn nhỏ nước, cũng do thân thể của người trẻ tốt, lại là vận động viên, nếu như đổi thành người khác ngày nào cũng không chú ý như vậy, có khi sớm đã bị cảm rồi.

Tiêu Chiến đem ánh mắt đang đặt trên quần bơi của cậu thu lại, nhìn cậu lắc đầu nói: "Em cứ ăn từ từ, anh không gấp đâu, chẳng qua thấy chán, muốn đến xem bọn em tập luyện."

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn tăng nhanh tốc độ ăn, bê hộp cơm lên nhét một miếng ức gà vào miệng, nhai vài cái đã nuốt xuống.

Tiêu Chiến ngồi ngay ngắn bên cạnh nhìn cậu, tự nhiên lại cảm thấy ức gà trong hộp của Vương Nhất Bác trông có vẻ khá ngon.

"Ngon không?" Thế là Tiêu Chiến mở lời hỏi.

"Cũng tạm, ngày đầu tiên ăn không cảm thấy khó ăn, thêm mấy ngày nữa chắc bọn em sẽ không chịu được." Vương Nhất Bác lại nhét một miếng súp lơ vào miệng, thấy đại mỹ nhân cứ nhìn chằm chằm vào đũa của mình, bèn hỏi một câu: "Anh muốn ăn không?"

Đại mỹ nhân ngồi thẳng người lên nhìn ngó xung quanh, có chút do dự nghiêng nghiêng người, ghé sát tới bên tai Vương Nhất Bác lén lút hỏi cậu: "Cho anh ăn rồi, liệu em có đủ ăn không?"

"Huấn luyện viên của em chắc sẽ mắng em nhỉ?"

Vương Nhất Bác thấy dáng vẻ lén la lén lút của anh cảm thấy rất đáng yêu, học theo anh hạ thấp giọng xuống nói chuyện, ghé sát tai anh len lén nói nhỏ:

"Không sao, em len lén đút cho anh ăn, huấn luyện viên của em không trông thấy."

Vương Nhất Bác nói xong cũng nhìn sang huấn luyện viên đang gọi điện thoại ở phía đối diện một cái, cười nói với Tiêu Chiến:

"Chưa kể lát nữa không phải em còn ra ngoài ăn với anh nữa sao? Không thiếu đâu."

Cậu nói xong liền gắp một miếng ức gà nhỏ vừa vừa lên, vừa gắp lên chuẩn bị đưa tới trước mặt Tiêu Chiến, liền cảm thấy đùi mình nặng một cái, trước ngực xuất hiện một góc nghiêng khuôn mặt xinh đẹp.

Bàn tay mềm mại của Tiêu Chiến chống lên đùi cậu, nghiêng người sáp qua, há miệng nhẹ nhàng cắn lấy miếng thịt đang gắp trên đũa của cậu.

Cắn xong liền nhẹ nhàng chậm rãi nhai rồi nuốt xuống, liếm môi một cái, quay đầu lại nhìn mắt Vương Nhất Bác nói:

"Ăn nữa, được không?"

Vương Nhất Bác nuốt nước bọt, lại gắp một miếng to đút vào miệng anh. Ánh mắt cậu yên ắng nhìn Tiêu Chiến ngoan ngoãn há miệng, nhưng vì miệng nhỏ quá, nên anh bối rối chau mày, lộ ra đầu lưỡi hồng hào mềm mại bên trong.

Miệng anh không ngậm được vật quá to, cuối cùng chỉ có thể khó khăn ngửa đầu, mới chầm chậm ăn được miếng thịt.

Đợi nuốt xong đại mỹ nhân mới nhấc cánh tay đang chống trên đùi cậu lên, ngồi thẳng người dậy, có chút hờn trách nói:

"To quá..."

"...Nhưng cũng khá là ngon."

Sinh viên thể thao Vương Nhất Bác vừa tập luyện xong không chịu nổi bị câu dẫn, nhìn đại mỹ nhân ăn đồ gợi cảm quá, trong đầu lại không hợp lúc nhảy ra một đống hình ảnh mình đút đồ vào miệng anh.

Để Tiêu Chiến ngậm lấy thứ của cậu nói không ra tiếng, bị bắt nạt tới nỗi nước mắt cũng trào ra, đỏ hai vành mắt, bò lên chân cậu van xin cậu...

Vương Nhất Bác không dám nghĩ nữa, đặt hộp cơm trên tay lên đùi, che giấu thứ đang ngóc đầu dậy trong quần bơi. Cậu túm tóc một cái, không nhịn được thở ra một hơi bực dọc.

Sao lại bị Tiêu Chiến làm cho cứng nữa rồi?! Tần suất này có phải là không bình thường lắm không!

...

Tiêu Chiến ăn đồ Vương Nhất Bác đút cho mình một lần xong liền phát hiện, anh không chỉ thích ăn cơm cùng Vương Nhất Bác, đồ mà Vương Nhất Bác đút cho anh, hình như anh càng sẵn lòng ăn hơn.

Thế là, vì để sau này có thể ăn cơm với Vương Nhất Bác một cách hợp tình hợp lý, tối hôm đó trên đường Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến về phòng, Tiêu Chiến đã thẳng thắn nói với đối phương về chứng kén ăn của mình.

Hai người chậm rề rề đi về phía trước, Tiêu Chiến vừa đi vừa lên tiếng:

"Vương Nhất Bác, anh có chuyện này muốn nói với em..."

"Hửm? Học trưởng anh nói đi."

Tiêu Chiến mím môi, nhíu mày lại nói:

"Thật ra bạn cùng phòng anh đều ở phòng, không phải anh sợ ăn cơm một mình nên mới tìm em. Anh mắc chứng kén ăn, thời gian trước còn ngất trong phòng vẽ, bởi vì anh không ăn, tụt đường huyết..."

Vương Nhất Bác lập tức kéo lấy cổ tay anh đứng yên tại chỗ, cũng đồng thời cau mày lại hỏi anh: "Chứng kén ăn? Chuyện gì thế, nghiêm trọng lắm sao?"

Tiêu Chiến cụp mi mắt xuống lắc lắc đầu: "Vẫn ổn...bị rất nhiều năm rồi, không có chuyện gì lớn cả."

"Anh...ngày nhỏ tình cảm giữa bố mẹ anh có chút vấn đề, tinh thần của mẹ anh cũng không được bình thường lắm, khá là cực đoan, cứ luôn ép anh ăn, sau khi anh lên trung học liền bắt đầu xuất hiện chứng bệnh này. Là do nguyên nhân tâm lý, nhìn thấy thức ăn là hoàn toàn không muốn ăn."

Tiêu Chiến nói xong nhìn sang Vương Nhất Bác, mi mắt run nhẹ một cái:

"Anh cũng không biết tại sao, bình thường anh không muốn ăn cơm chút nào, nhưng ở cạnh em anh hình như lại tự nhiên muốn ăn. Những thứ em cho anh ăn, anh đều cảm thấy rất ngon."

"Thế nên lúc nào em rảnh...có thể thi thoảng ăn cơm cùng anh không? Không cần ngày nào cũng ăn cùng, anh biết em tập luyện rất bận rộn, anh chỉ là..."

"Em biết rồi." Vương Nhất Bác không đợi được tới lúc Tiêu Chiến nói xong câu này, lập tức đồng ý luôn.

Cậu nhìn Tiêu Chiến đứng dưới ánh đèn đường, cảm giác mong manh dễ vỡ được phóng to vô hạn, từ sợi tóc tới mắt cá chân đều khiến người ta sinh ra khát vọng muốn bảo vệ mạnh mẽ.

Vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, lúc nói mình bị bệnh, ánh mắt khiến người ta vô cùng đau lòng.

Vương Nhất Bác hận không thể ôm người vào lòng, bế về nhà nuôi, chỉ là yêu cầu ăn cơm chung, sao có thể không đồng ý?

"Sau này ngày nào em cũng ăn cơm cùng anh, học trưởng."

Cậu nói xong lại giống như nhớ ra gì đó, hỏi Tiêu Chiến: "Phải rồi, có phải anh không thích ăn ở canteen không?"

Tiêu Chiến không ngờ cậu lại đồng ý một cách dứt khoát như vậy, vẫn còn hơi ngơ ngác, nghe thấy liền lập tức có chút tủi thân nheo mày:

"Canteen Đông ở gần khu ký túc xá của bọn anh nhất ăn không ngon..."

"Được, em nhớ rồi." Vương Nhất Bác gật gật đầu, tiếp tục đưa anh về phòng, "Ngày mai mấy giờ anh dậy? Em tập luyện nên dậy sớm, mai em mang đồ ăn sáng cho anh nhé, mua đồ bên ngoài, ngon hơn trong trường."

Tiêu Chiến đồng ý.

...

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác lần đầu tiên phá lệ, nghiêm túc suy nghĩ hẳn 30 giây xem sáng nay nên ăn gì.

Ngày thường cũng thôi đi, hôm nay khác, phải mang đồ ăn sáng cho Tiêu Chiến, nhất định phải mang đồ ngon. Tiêu Chiến vốn đã gầy như vậy rồi, còn ăn ít, nhất định phải mua đồ ngon để người ta tẩm bổ cẩn thận.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng mới mua được đồ ăn sáng, gửi cho Tiêu Chiến một tin nhắn liền lên đường đi tới chỗ anh.

Trùng hợp thế nào, lúc cậu xách đồ ăn sáng tới dưới lầu đợi mỹ nhân, lại vừa hay gặp phải một bạn học khác cũng tới đưa đồ ăn sáng cho Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác không quen, chàng trai này chính là cậu em đưa cháo Bát Bảo cho Tiêu Chiến lần trước.

Người này tặng được bát cháo Bát Bảo xong liền phấn khởi rất lâu, bởi vì trước đây trên diễn đàn mọi người đều nói, mấy năm nay người đến đưa đồ ăn sáng cho Tiêu Chiến nhiều vô cùng, nhưng Tiêu Chiến trước giờ đều không nhận.

Cậu bé còn tưởng mình đã có hi vọng, trăm phương ngàn kế nghe ngóng địa chỉ phòng của Tiêu Chiến, lần này lại tới đưa đồ ăn.

Người tới đưa đồ ăn sáng dưới ký túc xá nam cực kì ít, Vương Nhất Bác và cậu ta lại đứng đợi dưới cùng một gốc cây, liền tiện miệng nói chuyện vài câu.

Không nói thì không biết, vừa nói liền phát hiện, người này hóa ra cũng đến đưa đồ cho Tiêu Chiến!

Chàng trai đeo kính nháy mắt khoe khoang với Vương Nhất Bác:

"Người anh em, cậu không biết đấy, lần trước tôi đem cháo Bát Bảo cho học trưởng, anh ấy nhận rồi, vl, lần đầu tiên đấy, bài tôi đăng trên diễn đàn sắp nổ tung rồi! Ấy, cậu nói xem có phải học trưởng trông tôi khá ưng mắt không? Tôi theo đuổi anh ấy liệu có hi vọng không?"

Vương Nhất Bác thầm nghĩ thế đã là cái gì, anh ấy còn ăn thịt gà mà tôi đút cho anh ấy nữa đây này. Cùng một đôi đũa, cùng một khay cơm đấy.

Nhưng cậu tất nhiên sẽ không trực tiếp nói ra, chỉ đá lông mày liếc đối phương một cái: "Cậu theo đuổi Tiêu Chiến á?"

Cậu thanh niên kia gật đầu: "Tôi thấy tôi vô cùng có lòng tin, thật đó."

Nói xong lại cau mày lại: "Có điều hệ số nguy hiểm hơi cao, tôi còn chưa theo đuổi được đây này, nghe nói học trưởng bên đội bóng rổ biết chuyện tôi tặng cháo Bát Bảo đã bắt đầu truy sát tôi rồi..."

Vương Nhất Bác tự nhủ thầm trong lòng, người xinh đẹp quả nhiên được yêu thích.

Đội bóng rổ sao? Hình như hơi khó đánh. Nhưng ai mà không phải là sinh viên thể dục chứ...

Đúng lúc này, Tiêu Chiến cuối cùng cũng thấy tin nhắn của Vương Nhất Bác, đi xuống lầu. Anh vừa xuống tới nơi, chàng trai đeo kính kia liền lập tức đứng thẳng dậy. Thấy Tiêu Chiến chạy bước nhỏ qua đây, nụ cười càng xán lạn hơn.

Kết quả còn chưa kịp chào hỏi, đã thấy học trưởng xinh đẹp mà mình tâm tâm niệm niệm cắm đầu chạy thẳng sang chỗ người anh em vẫn tán dóc với mình nãy giờ ở bên cạnh, người anh em đó còn sợ anh chạy nhanh quá không phanh lại kịp, thậm chí còn đưa tay ra đỡ lấy eo học trưởng một cái -- Mẹ?! Thằng cha đó chạm vào eo học trưởng?!

Tiêu Chiến căn bản không để ý thấy chàng trai đeo kính ở bên cạnh, đứng trước mặt Vương Nhất Bác, thở hổn hển lấy tay quạt quạt cho Vương Nhất Bác:

"Sao em không gọi điện, nhỡ anh chưa ngủ dậy thì sao? Bên ngoài nắng như vậy..."

Vương Nhất Bác cười càng xán lạn hơn: "Muốn để anh ngủ thêm một lúc mà."

"Hôm nay ăn hoành thánh canh gà với thịt tươi chiên xù, thích không?"

Sau khi Tiêu Chiến ngoan ngoãn nhận lấy chiếc túi của cậu, chàng trai đeo kính đứng bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, gọi mỹ nhân một tiếng: "Học trưởng..."

Đại mỹ nhân quay đầu sang nhìn cậu ta: "Hả? Bạn học gọi tôi à?"

Chàng trai đeo kính đỏ mặt gật gật đầu, lén nhìn cậu sinh viên thể dục trông có vẻ không dễ chọc đứng sau lưng anh, trái tim rơi tõm một cái, nhét gói đồ ăn trong tay mình vào tay Tiêu Chiến:

"Học trưởng, cái này của em cũng là cho anh ăn đó! Anh ăn nhiều một chút! Cơ thể mới khỏe mạnh! Em, em lên lớp trước đây, tạm biệt học trưởng!"

Tiêu Chiến không kịp phản ứng, đứng nhìn bóng lưng học đệ chạy trối chết rồi dần dần biến mất, lại nhìn bữa sáng thứ hai trong tay mình, khó tránh khỏi phát sầu.

"Thật là, sao đưa xong lại chạy rồi..."

Vương Nhất Bác nhìn hai suất đồ ăn sáng trong tay Tiêu Chiến, vô duyên vô cớ cảm thấy khó chịu, đứng sau lưng mỹ nhân, duỗi cánh tay dài ra nhẹ nhàng móc lấy suất đồ ăn mà kẻ khác tặng. Sau khi tịch thu mới nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngơ ngác của mỹ nhân, cười nói:

"Em vừa hay chưa ăn sáng, suất này em đem đi. Học trưởng, đồ em tặng nhất định ngon, anh ăn từ từ, buổi tối em lại tới tìm anh."

Từ đó về sau Vương Nhất Bác bắt đầu thường xuyên mang đồ ăn cho Tiêu Chiến. Tần suất cao khiến bạn bè xung quanh ai cũng chạy tới hỏi hai người họ có phải đã yêu nhau rồi không.

Thực tế cũng quả thực có chút quá ái muội. Gần như bữa nào cũng ăn cùng nhau, Vương Nhất Bác còn ngày nào cũng xách đồ ăn đến dưới lầu ký túc xá của Tiêu Chiến trước khi đi luyện tập.

"Học trưởng ơi, hôm nay ăn bánh bao nhân đậu."

"Học trưởng, ăn vằn thắn không?"

"Em mua ngô, củ mài, trứng luộc trà và màn thầu thập cẩm cho anh. Em hỏi thầy phụ trách dinh dưỡng trong đội em rồi, thầy ấy nói thời kì phát triển mà ăn ít thì không thể lập tức ăn nhiều ngay được, sẽ gây gánh nặng cho dạ dày, ăn chút lương thực phụ sẽ có lợi cho tiêu hóa. Anh nhớ ăn sớm đó, không thì nguội mất. Trứng gà phải bóc vỏ, em chưa bóc cho anh, bóc ra thì nhanh nguội lắm. Củ mài không có vị thì phết chút mật ong, em nhớ trong phòng anh có, đã nhớ chưa?"

Hôm đó Tiêu Chiến chưa tỉnh ngủ đã đi xuống lầu, đội Vương Nhất Bác sáng nay huấn luyện trên cạn, bắt đầu cực kì sớm, chỉ có thể đến sớm để đưa đồ ăn cho anh.

Nghe một đoạn dài như vậy, mỹ nhân nhíu nhíu lông mày, ngáp một cái, híp mắt lại mơ mơ màng màng đồng ý một tiếng.

Nhìn đã biết là nghe tái trái lọt tai phải.

Vương Nhất Bác thấy dáng vẻ anh thế này thì vô cùng bận tâm, sợ mình vừa đi anh lại không chịu ăn uống tử tế, bèn nhìn đồng hồ một cái, lấy trứng gà ra khỏi túi, tự tay chăm chú bóc sạch vỏ trứng cho anh.

Cậu đưa tới trước mặt Tiêu Chiến, lấy quả trứng trơn mềm chạm chạm vào môi mỹ nhân, dỗ dành:

"Ngoan, cắn một miếng."

Đại mỹ nhân theo bản năng há miệng, làm theo.

Vương Nhất Bác vừa nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời lúc chưa tỉnh ngủ của Tiêu Chiến, vừa cảm thấy rất đáng yêu, cong khóe môi lên hỏi anh: "Ngon không?"

Đại mỹ nhân ngoan ngoãn gật đầu, tự giác há miệng ra, đợi Vương Nhất Bác đút cho mình miếng tiếp theo.

Vương Nhất Bác nào chống đỡ được anh như vậy? Giống như làm nũng ấy. Cậu thật sự đã yêu luôn việc tự tay đút đồ ăn cho Tiêu Chiến rồi.

Vương Nhất Bác cầm trứng luộc trà đút cho anh, thấp giọng hỏi:

"Sao lại nghe lời thế?"

Mỹ nhân ăn chậm chạp, trong miệng vẫn còn miếng trứng chưa nuốt xuống, nghe Vương Nhất Bác hỏi mình, bèn vừa nhai vừa đáp:

"Nghe lời em..."

Vương Nhất Bác ngây ra một lát, yết hầu cuộn một vòng.

....Mẹ.

Cậu cảm thấy mình lại cương lên rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net