Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn tay mà Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác hơi lạnh, chắc là do ban nãy cầm bia. Nhưng ngón tay cậu bị Tiêu Chiến nhẹ nhàng cắn như vậy, Vương Nhất Bác lại thấy cả người nóng ran như vừa bị dòng điện chạy qua.

Cậu nghe thấy mình đã hồi phục lại hô hấp một chút, thấp giọng hỏi đối phương:

"...Sao thế? Có phải đói rồi không?"

Tiêu Chiến không biết đã uống bao nhiêu, hỏi anh anh cũng không biết trả lời. Vương Nhất Bác không còn cách nào khác, gấp gáp đưa người đi khỏi cái chỗ ngột ngạt bẩn thỉu này, chỉ đành chầm chậm rút ngón tay mình ra khỏi hai hàm răng của Tiêu Chiến:

"Trước tiên đừng cắn nữa, nghe lời nào..."

Đại mỹ nhân thật sự ngoan ngoãn há miệng ra, ngốc nghếch nhìn chằm chằm vào mắt Vương Nhất Bác một hồi, có vẻ đã tỉnh táo hơn, nhận được ra đối phương rồi. Thế là ngay giây sau hai cánh tay liền thò ra, ôm chặt lấy cổ Vương Nhất Bác, dán cả người lên thân thể đối phương.

Tiêu Chiến thở gấp, nhỏ giọng ưm một tiếng bên tai cậu:

"Nhất Bác..."

Hai cánh tay treo trên cổ Vương Nhất Bác không chịu thả ra, giống như bị sự ồn ào làm cho vô cùng khó chịu, đôi lông mày thanh tú cũng đều nhíu chặt lại. Anh vừa gọi tên Vương Nhất Bác, vừa ra sức chui vào lòng cậu.

Vương Nhất Bác bị anh ôm tới mức cả người đều không bình thường, giữ eo người kia nhẹ nhàng nhấc một cái đã bế bổng anh lên, ôm chặt trong lòng mình. Cậu thấp giọng dỗ dành mấy câu: "Là em, chúng ta về nhà thôi" rồi chuẩn bị bỏ về.

"Mẹ, cậu không được đi! Cậu thả Tiêu Chiến xuống ---"

Trâu Duệ vẫn muốn đứng ra ngăn cản, bị người yêu của Bạch Mục Vân kéo lại. Vương Nhất Bác vì thế cũng quay đầu liếc hắn một cái, không để ý tới hắn, tiếp tục đi về.

Đợi tới lúc Vương Nhất Bác đưa người ra đến cửa nhà hàng, Bạch Mục Vân mới từ trong nhà vệ sinh đi ra. Cậu nhìn trái nhìn phải một vòng, hỏi người yêu: "Tiêu Chiến đâu?"

Người yêu cậu bèn chỉ chỉ ra bên ngoài, nói: "Vừa nãy mới bị Vương Nhất Bác đưa đi rồi."

Nói rồi liền nhìn ra phía ngoài một cái, kết quả vừa nhìn đã thất thần, khều khều Bạch Mục Vân: "Vãi, em thấy chưa...đó là xe của Vương Nhất Bác à?"

Bạch Mục Vân ngáp một cái, nhìn theo hướng mà bạn trai chỉ, híp híp mắt lại, sau đó cũng lập tức trợn tròn lên:

"Là cậu ta à... Rolls-Royce luôn?"

Bạch Mục Vân lại như nhớ ra gì đó, nói: "Lúc khai giảng trên diễn đàn đã có người nói từng gặp cậu ấy lái Rolls-Royce đi siêu thị, lần này xem ra là thật rồi, cậu ấy thật sự lái Rolls-Royce."

...

Song, cùng lúc đó, Vương Nhất Bác lại phát hiện, chiếc Rolls-Royce này của cậu có một thiếu sót rất lớn.

Tiêu Chiến hình như không bằng lòng ngồi.

Trước lúc đại mỹ nhân được cậu đặt vào trong xe thì cứ mềm uột ra ôm lấy cổ cậu, vừa đặt xuống ghế liền khó chịu nhăn mày, bám chặt lấy cổ cậu không để cậu đi. Miệng lẩm bẩm, oán trách bên tai cậu:

"Nhất Bác, khó chịu..."

Vương Nhất Bác bị anh ôm nên khom người xuống không đi được, áp chế cơn nóng nực trong tim do Tiêu Chiến vừa cắn ngón tay cậu gây ra, vuốt vuốt lưng anh:

"Sao thế? Chỗ nào khó chịu? Có phải là muốn nôn không?"

Tiêu Chiến lắc lắc đầu. Là chỗ tựa lưng trên ghế khó chịu, vừa ngồi liền có cảm giác cả người đều chìm vào trong.

Mí mắt anh rung rung, uốn éo một cái, giả vờ ra vẻ không tỉnh táo sau khi say, mạnh mẽ leo lên người Vương Nhất Bác:

"Phía sau...nhô lên khó chịu..."

Vương Nhất Bác đỡ eo anh, thật sự không nhìn nổi cảnh Tiêu Chiến cứ uốn a uốn éo, yết hầu phát khô, không nhịn được nghĩ đến cảnh chiếc eo mảnh khảnh của Tiêu Chiến ngồi trên người mình mà luật động.

Cậu càng nghĩ càng cứng, tự lừa mình dối người gỡ cánh tay nhỏ bé của Tiêu Chiến ra khỏi người mình, thậm chí có thể nghe thấy tiếng mình đã khản đặc:

"Khó chịu thì cố nhịn một chút, lần sau đổi chiếc xe khác đến đón anh... Anh ngoan ngoãn ngồi yên trước đã, đưa anh về ngay đây, về là sẽ dễ....."

Lời của cậu lại bị chặn đứt giữa chừng.

Lần này Tiêu Chiến không cắn cậu, mà đột nhiên ôm lấy cổ cậu, hôn một cái lên khóe môi cậu.

Một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, nhưng lại phát ra một tiếng "chụt" trong khoang xe yên tĩnh, ái muội không chịu nổi.

Vương Nhất Bác rõ ràng ý thức được môi của Tiêu Chiến thật sự rất mềm, hơi thở của hai người gần tới mức có thể cảm nhận được độ ấm, có thể nói là nóng bỏng, đốt tới mức lý trí của cậu hoàn toàn bốc hơi hết.

Áo của Vương Nhất Bác không biết đã bị Tiêu Chiến nắm trong tay từ lúc nào, rõ ràng mỹ nhân chỉ nhẹ nhàng kéo cậu lại hôn một cái, cậu đã giống như bị làm phép cho đứng hình tại chỗ, không động đậy được gì.

Mỹ nhân hôn xong ngực còn phập phồng lên xuống, nhẹ giọng thở hổn hển như vừa mới bị làm xong một hiệp. Ánh mắt mơ màng nhìn cậu, đôi môi hơi mấp máy động, cuối cùng ngây ngô hỏi cậu một câu:

"Em dễ chịu không?"

Vương Nhất Bác bị anh khiêu gợi đến không thể nhịn được nữa, giữ lấy đầu anh trực tiếp hôn lên.

"Ưm....."

Cậu bé niên hạ hôn người vừa mạnh mẽ vừa gấp gáp, Tiêu Chiến không chịu nổi thế tấn công này, trong miệng lập tức phát ra tiếng rên rỉ ái muội. Anh bị hôn đến mức hai môi không thể khép lại, chiếc lưỡi mềm mại phút chốc đã bị đối phương cuốn lấy, đầu óc hoàn toàn trống rỗng:

"Ha..ưm... Nhất Bác, Nhất Bác..."

Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác đột nhiên lại làm loạn, khó khăn quấn lấy cổ cậu, cả người đều căng cứng. Hai chân không chịu khống chế vặn vẹo, giống như muốn quắp lên chỗ nào đó, khổ nỗi trong xe không cử động được, chỉ có thể tỏ ra đáng thương gọi tên Vương Nhất Bác.

Lúc bị hôn yếu ớt không chịu nổi, vừa rên vừa thở, thở tới nỗi Vương Nhất Bác sắp phát điên đến nơi.

"Không được kêu như vậy nữa."

Vương Nhất Bác buông tha cho đôi môi mãi không khép lại được của Tiêu Chiến, hung hăng mổ lên môi anh một cái. Cậu thở gấp, nhìn đôi mắt mờ mịt không hiểu gì của Tiêu Chiến.

Đại mỹ nhân không hiểu, ôm chặt cổ Vương Nhất Bác vẫn chưa phản ứng ra, đã nghe thấy cậu thấp giọng nói với mình:

"...Còn khiêu gợi nữa em làm chết anh."

Tiêu Chiến nghe xong liền cắn môi hờn dỗi một tiếng, xương cốt cũng mềm hết cả ra.

...

Cả quãng đường phía sau đại mỹ nhân an phận hơn không ít, không biết là "tỉnh rượu rồi" hay "hơi men bốc lên rồi", giống như đã mệt, không giày vò người ta như lúc trước nữa, chỉ im lặng không nói gì ngồi yên trên ghế phụ.

-- Nhưng cũng không phải hoàn toàn nghe lời.

Anh ngồi đó, cứ dùng ánh mắt say đắm nhìn chằm chằm lên mặt Vương Nhất Bác mãi, nhìn đến nỗi trái tim Vương Nhất Bác ngứa ngáy, lúc dừng đèn đỏ không nhịn được quay sang vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân:

"Sao cứ nhìn em mãi thế?"

Tiêu Chiến không nói gì, yết hầu mềm nhũn lẩm bẩm một tiếng.

Vương Nhất Bác lại hỏi anh: "Vừa nãy đã ăn gì chưa? Có đói không?"

Mặt Tiêu Chiến bị cậu sờ đến nóng ran, nhẹ nhàng nói nhỏ:

"Không đói...khát..."

"Về rồi cho anh uống nước."

Lúc bọn họ về đến trường đã là hơn mười giờ. Ký túc xá mười một giờ đóng cửa, vừa hay bắt kịp thời gian.

Lúc xuống xe Tiêu Chiến lại như mắc phải chứng nhũn xương, ôm chặt lấy cổ Vương Nhất Bác không buông tay. Vương Nhất Bác thấy anh mặt mày vô tội, dùng đầu lưỡi đẩy đẩy răng hàm, cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi sự nũng nịu của đối phương, bèn bế người ta thẳng lên phòng ngủ.

...Sớm biết Tiêu Chiến uống say rồi sẽ biết cách trêu chọc mình như thế, hôm nay lúc luyện tập Vương Nhất Bác nên bơi thêm hai vòng nữa trong hồ.

Bơi trong nước để hạ hỏa.

Sau khi vào phòng ngủ, cậu trước tiên đặt Tiêu Chiến lên giường, đang định xoay người đi bật đèn lại bị anh nắm lấy ngón tay. Vương Nhất Bác muốn rút về nhưng không nỡ, dịu dàng nói với anh:

"Em đi bật đèn được không?"

Tiêu Chiến lại lắc lắc đầu nói: "Không muốn bật đèn..."

"Vậy em đi rót nước cho anh, có cần không? Không phải là anh khát rồi sao?"

Lần này đại mỹ nhân đã đồng ý, nhưng vẫn không chịu thả ngón tay Vương Nhất Bác ra, chỉ mở miệng lơ mơ nói:

"Trên bàn học..."

Vương Nhất Bác quét mắt một vòng, quả nhiên tìm thấy cốc của anh, bên trong vẫn còn nước.

Cậu cầm cốc nước ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, nửa ôm nửa đỡ để Tiêu Chiến ngồi dậy uống nước. Một bên vừa cẩn thận từng tí bón nước cho anh, một bên không nhịn được nhìn chằm chằm vào cánh môi đang hé ra để uống nước của Tiêu Chiến.

Có thể do cậu bón không được tốt lắm, khóe môi Tiêu Chiến có một dòng nước không kịp nuốt xuống chảy ra ngoài, cậu vội vàng đặt cốc xuống, dùng lưng ngón tay lau đi cho anh. Trong lúc đó, Tiêu Chiến cứ ngồi trong bóng tối nhìn cậu như vậy, cánh môi vẫn giữ trạng thái hơi hơi mở ra như thế, không hề phòng vệ gì với Vương Nhất Bác.

...Giống như đang nói, anh ấy rất ngoan, cậu muốn làm gì anh ấy cũng được.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào môi anh, yết hầu không tự giác cuộn lên trượt xuống một vòng.

Cậu hình như cũng thấy hơi khát.

Vương Nhất Bác ma xui quỷ khiến thế nào xoa xoa cánh môi vẫn đang lấp lánh ánh nước của mỹ nhân, Tiêu Chiến giống như rất nhạy cảm, hô hấp lập tức trở nên gấp gáp. Bị Vương Nhất Bác xoa hai cái đã không chịu được, phát ra những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng đầu tiên trong căn phòng yên tĩnh:

"Ưm ~ Nhất Bác..."

Vương Nhất Bác nghe thấy âm thanh tràn ra từ yết hầu anh, sợi dây kiềm chế cuối cùng trong đầu "phựt" một tiếng, đứt đôi.

Cậu gần như ngay lập tức không khống chế được lại hôn Tiêu Chiến, cuốn lấy đầu lưỡi anh chơi đùa một cách ái muội, phát ra những tiếng nước gợi cảm, còn hôn mãnh liệt hơn cả lúc trên xe, dường như có chút thô lỗ.

Hôn đến nỗi đại mỹ nhân nhà người ta bị ấn ngã lên giường, "mặc quân ngắt nụ". Hai cánh tay mềm mại ôm lấy cổ cậu ưm ưm a a thở dốc.

Đến cả chân cũng không biết đã lại cọ lên eo Vương Nhất Bác từ bao giờ, khiến người ta không nhịn được tưởng tượng cái chân này nếu như quắp trên eo thì sẽ như thế nào.

"Uống rượu xong sao lại khiêu gợi thế? Đm..."

Vương Nhất Bác làm sao không nhìn ra anh đang cố ý câu dẫn cậu, mạnh mẽ xoa lên hõm eo Tiêu Chiến một cái, đại mỹ nhân khóc nức nở mềm cả eo:

"Không có, không có khiêu gợi... Nhất Bác..."

Cây côn ở thân dưới của Vương Nhất Bác sớm đã bị người này làm cho cứng, cứng đến phát đau. Nói muốn làm chết anh cũng không phải chỉ để hù dọa người, động tác hôn càng lúc càng càn rỡ, tư thế đó thật giống như muốn đem người ta hành hình ngay tại chỗ.

"Nhất Bác ! A...ưm! Nhẹ chút, nhẹ chút đi mà...ưm, ưm...!"

Đúng lúc Tiêu Chiến bị cậu hôn đến mức cả người run rẩy, cổ cũng ngửa về sau ngoan ngoãn để người ta hôn thành vết đỏ, đèn trong phòng đột ngột sáng lên không hề có dấu hiệu nào báo trước.

Tiêu Chiến thật sự bị làm cho giật mình, đôi mắt nhắm lại, vô thức co người vào lòng Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cũng bị ánh đèn bất chợt làm cho phút chốc không thể mở nổi mắt, ôm lấy eo Tiêu Chiến nhìn ra phía cửa.

Tôn Nhiên Hứa thì trợn mắt há mồm nhìn người tự nhiên xuất hiện trong phòng ngủ của bọn họ là Vương Nhất Bác, lại nhìn tới Tiêu Chiến đang mặt tràn sắc xuân nằm trong lòng cậu ta, trái tim rơi tõm một cái.

...Toi rồi, hỏng chuyện tốt của người ta rồi.

Tiểu Hứa đi vào cũng không được đi ra cũng chẳng xong, lắp ba lắp bắp giải thích với hai người:

"Xin lỗi nhé, tôi...tôi không biết là Tiêu Chiến đã về rồi! Cái đó...cái đó..."

Vương Nhất Bác đang định nói, Tiêu Chiến nằm trong lòng lúc này lại đột nhiên cắn lên cổ cậu một cái, không biết là đang làm nũng hay đang giận cá chém thớt.

Vương Nhất Bác có chút muốn cười, vỗ vỗ vai Tiêu Chiến, cố gắng hết sức giữ vẻ mặt bình thường nói với Tôn Nhiên Hứa:

"Không sao, đúng lúc phải nhờ anh chăm sóc anh ấy một chút, tôi cũng nên về rồi."

Tiêu Chiến chui ra khỏi lòng cậu, lại nằm lên giường. Trên mặt đại mỹ nhân vẫn còn hơi vương sắc hồng, cắn cắn ngón tay mình, ánh mắt mờ mịt ướt át nhìn Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói một câu: "Ngủ ngon."

Vương Nhất Bác vừa mới đứng dậy chuẩn bị đi, thấy biểu cảm của anh lại có chút không kiềm chế nổi cảm giác manh động.

...Cậu cứ cảm thấy thứ Tiêu Chiến nên ngậm trong miệng bây giờ không phải là thứ gì khác, mà chính là thứ đang căng phồng trong quần mình kia.

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, thầm chửi thề trong lòng một câu. Cuối cùng rốt cuộc cũng chỉ đắp chăn cẩn thận cho Tiêu Chiến, nhân lúc bạn cùng phòng của anh không nhìn nữa hôn lên tay mỹ nhân một cái, nhẹ giọng nói:

"...Ngủ ngon, ngày mai gặp."

...

Gió đêm cũng có chút không thể thổi bay cơn nóng cuộn trào trong cơ thể Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến quá biết cách câu dẫn người khác rồi, môi lưỡi mềm mại như vậy, lúc rên còn uốn éo như thế, lúc ngón tay ôm lấy cậu vì bị kích thích nên chầm chậm cuộn lại, Vương Nhất Bác lại không kiềm chế được muốn hôn anh sâu hơn, hận không thể khiến đôi lông mi đang rung rung của mỹ nhân trào nước mắt.

Chuyện đầu tiên cậu làm sau khi về tới ký túc xá là đi vào nhà vệ sinh. Sau khi kết thúc, nhìn dịch thể màu trắng trên tay, lại không nhịn được nghĩ, Tiêu Chiến nghe lời như vậy, nếu cậu muốn bắn lên mặt Tiêu Chiến thì sẽ thế nào đây?

...Cậu lại nhớ ra, tuần trước hình như mình từng đút sữa cho Tiêu Chiến một lần.

Cho anh uống nhanh quá, chất lỏng màu trắng sữa không kịp nuốt xuống, tràn ra khỏi khóe miệng của mỹ nhân.

Lúc đó Tiêu Chiến mặt mày đáng thương nhìn cậu, ánh mắt thuần khiết, hình ảnh gợi tình, nhìn một cái đã có thể khiến người ta cứng.

Sau đó Vương Nhất Bác liền không dám cho anh uống sữa nữa, sợ Tiêu Chiến phát hiện ra sự khác thường của mình.

...Tới khi Vương Nhất Bác tắm nước lạnh xong đi ra mới coi như bình tĩnh hơn một chút. Không ngờ mấy đồng đội vẫn chưa ngủ, cậu vừa xuất hiện đã có người phát hiện ra trên cổ cậu có vết cắn, kéo cậu tới quan sát thật kỹ càng, sau đó lại mặt mày kinh hãi gõ tay nói đây con mẹ nó nhất định không phải là vết muỗi cắn, lần này là thật sự có vấn đề!

Vương Nhất Bác nhìn vào trong gương một cái, chính mình cũng quên luôn vụ này.

Cũng do Vương Nhất Bác là vận động viên bơi, nhưng da lại trắng. Vừa nãy bị cắn hơi đỏ lên, nên thấy vô cùng rõ ràng. Thật ra Tiêu Chiến chỉ cắn, không để lại dấu vết gì, nếu đổi lại là một người da ngăm hơn thì chắc căn bản không ai nhận ra, ngày hôm sau là sẽ biến mất.

Mấy cậu thanh niên trong phòng ký túc còn kích động hơn cả người trong cuộc, ai ai cũng túm tụm lại, tranh nhau thảo luận:

"Vãi đạn, Bác ca, đây là ai làm thế? Mãnh liệt ghê."

"Xịn đấy, hôm nay lúc huấn luyện vẫn chưa thấy, vừa nãy cậu ra ngoài thuê phòng à?"

"Không đúng nhỉ, không phải cậu đi đón Tiêu Chiến sao?"

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đáp một tiếng. Mấy cậu bạn trong phòng liền ngơ ngác nhìn nhau, trong ánh mắt kinh hoàng còn thấy một tia không chắc chắn:

"Cậu đi đón Tiêu Chiến xong đi thuê phòng với người khác?"

Một anh bạn khác huých một cái lên cánh tay đối phương: "Cậu bị đần à! Đây đây đây... Tiêu Chiến cắn chứ còn gì nữa!"

"Hả? Gì cơ? Tiêu Chiến cắn á? Tiêu Chiến cắn Bác ca á?! Để tôi xem nào để tôi xem nào!"

"Vãi đạn, thật sự là Tiêu Chiến?"

Vương Nhất Bác bị bọn họ ồn ào tới mức phát phiền, tu một ngụm nước rồi ngồi lên giường, thuận miệng nói một câu qua loa: "........Sao ai ai cũng hóng hớt thế hả? Sáng mai còn phải tập luyện đấy, không ngủ à?"

Đồng đội không thèm mập mờ như vậy, huống hồ Tiêu Chiến đã từng đến câu lạc bộ bơi của bọn họ mấy lần, sến súa với Vương Nhất Bác như thế, sớm đã có người lúc riêng tư lén lút gọi người ta là anh dâu rồi:

"Không phải, cậu thế này là kiểu gì, cậu với Tiêu Chiến hai người chơi đùa cho vui đấy à?"

"Nói với các cậu một chuyện." Vương Nhất Bác lại ngồi dậy, đi hai bước trong phòng, giống như đang suy nghĩ gì đó. Cuối cùng lấy cốc nước lên bình tĩnh uống một ngụm, yếu ớt tuyên bố, "Tôi thấy tôi cong rồi."

"Tôi thích anh ấy."

Ba người bạn cùng lúc: "........"

Đồng đội khóe môi giật giật vài cái, nhìn Vương Nhất Bác giống như nhìn một tên ngốc: "Xin đấy, giờ cậu mới biết cậu thích anh ấy?"

Vương Nhất Bác: "..."

Vương Nhất Bác: "Không phải, các cậu đều biết à?"

Một người bạn kéo ghế ngồi xuống, sờ sờ cằm mình, lắc lắc đầu:

"Hiểu rõ rồi cũng tốt! Hiểu rõ rồi thì mau chóng lên. Hê hê hê... Có điều thật không ngờ đấy, Tiêu đại mỹ nhân bình thường trông khá lạnh lùng, không ngờ lúc cắn người ta lại không nương tay...à không phải, không nương miệng tí nào."

Một cậu bạn khác đi tới vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác:

"Bác ca, nếu cậu thật sự lừa được Tiêu Chiến về tay...... À không phải, tán được Tiêu Chiến về tay, cậu sẽ trở thành kẻ thù chung của toàn trường rồi. Cẩn thận người bên Học viện Nghệ thuật bọn họ ngày mai lập team đến đánh cậu."

Vương Nhất Bác đặt cốc nước xuống, ngồi lên giường nhìn điện thoại một cái, Tiêu Chiến không nhắn tin tới.

Cậu nhớ lại ánh mắt mỹ nhân nhìn cậu hôm nay sau khi uống say, yết hầu không nhịn được lại cuộn lên trượt xuống một vòng.

"...Đánh thì đánh thôi, tôi để ý chắc."

Tiêu Chiến chắc sẽ không dùng ánh mắt đó để nhìn người khác đâu nhỉ?

Không đúng, còn một vấn đề nữa. Bây giờ cậu cong rồi, nhưng nếu Tiêu Chiến người ta không có ý gì với cậu thì phải làm sao?

Hôm nay là do uống say, ngày mai Tiêu Chiến tỉnh rượu rồi, liệu có còn ngoan ngoãn để cậu vừa ôm vừa hôn như hôm nay nữa không?

Vương Nhất Bác chớp mắt đã lại bắt đầu buồn bực.

"...Có ăn đánh thật thì cũng đáng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net