Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ lúc ăn cơm, sau khi tên kia bị Vương Nhất Bác đuổi đi, Vương Nhất Bác cả ngày đều ở bên cạnh Tiêu Chiến, không rời nửa bước.

Buổi tối ngồi bên đống lửa trại nướng kẹo marshmallow để kẹp vào bánh quy, lửa đốt cho mặt người cũng nóng bừng, Tiêu Chiến đem một nửa mặt mình trốn sau vai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nướng kẹo marshmallow cho anh, nướng xong lại kẹp lên trên bánh quy, thổi thổi cho nguội, tự tay cầm cho Tiêu Chiến cắn một miếng, sau đó ăn nốt chỗ Tiêu Chiến vừa cắn thừa lại.

Người của đội bơi sớm đã không lấy làm ngạc nhiên nữa rồi, chỉ có cậu bạn học lúc trước muốn đưa xiên thịt dê cho Tiêu Chiến biểu cảm cứng đơ, lập tức nhớ lại bài viết Vương Nhất Bác đã theo đuổi được Tiêu Chiến đăng trên diễn đàn trường.

Buổi tối trên đường quay về, Tiêu Chiến tựa vào vai Vương Nhất Bác ngủ. Hai người dường như trong lòng đều rõ như ban ngày về cùng một chuyện, nhưng lại không ai nói ra miệng.

Tiêu Chiến cứ yên tĩnh tựa vào cậu như thế, nhiệt độ cơ thể đối phương cách một lớp áo mỏng truyền tới, dầu gội đầu vẫn là mùi thảo mộc mà anh yêu thích.

Đúng lúc anh đang mơ mơ màng màng, thoải mái tới mức sắp đi vào giấc ngủ thì đột nhiên nghe thấy Vương Nhất Bác thấp giọng hỏi mình:

"Mùng 1 tháng 5 anh có về nhà không?"

Tiêu Chiến a lên một tiếng, chầm chậm gật đầu, nói có về.

"Em đưa anh đi."

Tiêu Chiến mơ màng đồng ý.

Mùng 1 tháng 5 Vương Nhất Bác không về nhà, mấy hôm sau lái xe đưa Tiêu Chiến ra sân bay. Đưa người ta tận tới cửa kiểm tra an ninh vẫn không nỡ đi về, hỏi Tiêu Chiến ngày mấy quay lại? Tiêu Chiến liền cúi đầu nhìn điện thoại một cái, nói: "Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ."

Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt trẻ trung non nớt của Tiêu Chiến, có chút bực dọc. Tính đầu tính đuôi, cậu với Tiêu Chiến phải tận năm ngày không gặp mặt.

Cậu nhìn Tiêu Chiến, từng câu từng chữ nói với đối phương: "Ở nhà ăn cơm tử tế, trên đường có đói thì ăn đồ ăn vặt mà em mua cho anh. Anh........"

Câu cuối cùng Vương Nhất Bác vừa mới nói được chữ đầu đã tự mình phanh lại. Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn cậu, cậu liền lắc đầu, thấp giọng nói:

"Bỏ đi, đợi anh quay về rồi nói. Lúc đó em tới đón anh."

Lời mà cậu muốn nói, thật ra Tiêu Chiến đã có thể đoán được tám chín phần. Trái tim anh khẽ động, không ép Vương Nhất Bác nói, gật gật đầu đồng ý, thấy thời gian đã tới nên phải chuẩn bị đi.

"Ừm, anh đi đi, anh vào trong rồi em đi sau."

Vương Nhất Bác nói thì nói vậy, kết quả Tiêu Chiến vừa mới đi qua cửa soát vé, đã lại nghe thấy đối phương lên tiếng gọi mình.

Tiêu Chiến xoay người lại, đứng trong cửa soát vé ngây ngô nhìn cậu, không hiểu gì. Vương Nhất Bác đứng im tại chỗ nhìn anh mấy giây xong liền bước lớn về phía trước. Tiêu Chiến tưởng cậu vẫn còn lời muốn nói, chạy bước nhỏ tới bên cạnh lan can, chuẩn bị nghe cậu nói.

Nhưng Vương Nhất Bác không nói gì cả. Tay cậu đột nhiên đưa ra phía sau cổ Tiêu Chiến, cách một chiếc lan can của cửa kiểm tra, nghiêng người hôn lên môi Tiêu Chiến một cái.

Sau khi hôn xong lại xoa xoa cổ mỹ nhân, bình tĩnh nhìn thẳng vào Tiêu Chiến lúc ấy đang ngây ngốc, nói:

"Em đợi anh về."

...

Mấy ngày Tiêu Chiến về nhà cuối cùng cũng đã hiểu cái gì gọi là một ngày tựa cả ba thu.

Đột nhiên không có Vương Nhất Bác ăn cơm cùng anh, anh giống như bị ép phải uống thứ độc tố gì đó, cả ngày đều không có tí tinh thần nào.

Buổi tối nhắn tin nói chuyện với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác hỏi anh hôm nay ăn gì, anh tự nhiên lại giống như mất trí, không trả lời được.

Cuối cùng anh vắt óc suy nghĩ rất lâu, mới lạch cạch gõ trả lời đối phương một câu: "Bánh bao hấp."

Nếu như Vương Nhất Bác truy hỏi xem anh ăn bánh nhân gì, anh có thể sẽ lại không trả lời được.

Ngày nào cũng như vậy.

Năm ngày nói dài cũng không dài, nhưng nói ngắn cũng chẳng ngắn. Tiêu Chiến lúc bắt đầu còn tưởng mấy ngày không có Vương Nhất Bác bên cạnh cũng chẳng sao, kết quả đợi đến ngày thứ tư anh đã phát hiện mình đã đánh giá cao bản thân rồi -- năm ngày dài quá, năm ngày cũng không chịu nổi, đến lúc nghỉ hè thì phải làm sao đây?

Sự buồn bã ỉu xìu cứ thế kéo dài tới ngày cuối cùng. Tối hôm trước khi quay về, lúc chơi game với Vương Nhất Bác, đến Vương Nhất Bác cũng nghe ra giọng anh có chút không đủ sức. Hỏi anh có phải tâm trạng không tốt hay không, Tiêu Chiến chỉ mím mím môi, nói một câu:

"Không...muốn quay về tìm em rồi."

Vương Nhất Bác ở đầu bên kia đột nhiên tay cầm không vững, súng đã bóp cò.

...

Hôm trở về, Vương Nhất Bác đứng từ xa đã trông thấy Tiêu Chiến hình như gầy đi một chút.

Cậu đi đến đón đại mỹ nhân, vừa mở miệng đã hỏi sao lại gầy đi rồi, không ăn cơm tử tế à? Tiêu Chiến không đáp, vừa nhìn thấy đã chui thẳng vào lòng cậu.

Vương Nhất Bác nghĩ tới lúc trước tâm trạng anh không tốt, đứng nguyên tại chỗ không động đậy để yên cho người ta ôm, nắn nắn cổ Tiêu Chiến, yết hầu cuộn một vòng, hỏi:

"Sao thế? Về nhà thôi sao lại trở nên dính người thế này rồi."

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên khỏi vai cậu, nhỏ giọng nói một câu:

"Anh nhớ em..."

Vương Nhất Bác lập tức mềm nhũn cả xương, nắm lấy tay anh nhẹ nhàng vuốt ve vài cái mới dắt anh đi ra ngoài: "...Em cũng nhớ anh."

Cậu lại nói: "Anh đói không? Người cũng gầy cả đi rồi. Trên xe em có đem đồ ăn cho anh đó."

Thế là Tiêu Chiến ngoan ngoãn đồng ý, theo cậu lên xe, chọn thứ đồ mình thích ăn trong đống đồ mà Vương Nhất Bác đã chuẩn bị trước cho anh.

Tiêu Chiến có đồ ăn liền yên lặng ngồi ăn, kết quả Vương Nhất Bác lại không chịu nổi vừa lái xe vừa hỏi anh:

"Muốn ăn cơm trước hay quay về nghỉ ngơi trước? Bạn cùng phòng anh đã về chưa? Anh nghỉ ngơi một lát, buổi tối em đưa anh ra ngoài ăn đồ Nhật có được không?"

Tiêu Chiến rút một miếng dưa Hami bỏ vào miệng, dịu dàng nói:

"Chúng ta không ra ngoài có được không, có thể ở nhà gọi đồ ăn về không?"

Vừa lúc gặp phải đèn đỏ, Vương Nhất Bác ngoảnh đầu sang nhìn Tiêu Chiến một cái, mấp máy môi, cuối cùng không biết tại sao lại nói ra câu:

"Vậy đến nhà em?"

Thế là nửa tiếng sau, Vương Nhất Bác đã đưa Tiêu Chiến đến dưới căn chung cư của cậu ấy.

Nhà là do bố mẹ cậu mua cho cậu trước khi bắt đầu khai giảng năm nhất, nhưng Vương Nhất Bác chê phiền phức, vẫn ở lại ký túc xá trong trường, bên phía chung cư chỉ thi thoảng mới đến vài lần.

Sau khi đỗ xe ở hầm để xe xong, Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến trong vali hành lý có đồ gì cần lấy không? Tiêu Chiến bảo không cần, nên liền bỏ lại trong xe.

"Nhất Bác..."

Vương Nhất Bác tự tháo dây an toàn của mình ra: "Hửm?"

"Cả ngày nay anh không ăn gì rồi, đi không nổi..."

Làm gì có người nào hơn hai mươi tuổi muốn bế còn nói như lẽ dĩ nhiên như vậy chứ -- nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Chiến cứ nhìn cậu như vậy, trông rất ngoan, rất nghe lời.

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy mình bế người từ đây đi thẳng đến trường còn được.

Thế là cậu vòng qua bên phía Tiêu Chiến, vừa mới tháo dây an toàn cho Tiêu Chiến, người kia đã chủ động giơ hai cánh tay ra, ngồi đó đợi cậu đến bế.

Vương Nhất Bác vừa khom lưng xuống định bế người lên, Tiêu Chiến bước đầu tiên là bám lấy cổ cậu, một nụ hôn mềm mại như kẹo bông in lên cằm cậu.

Đánh lén xong còn mặt mày vô tội, chớp chớp mắt nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác chỉ dừng lại một giây, ngay giây sau đã phản ứng ra, lập tức giữ lấy gáy đối phương hôn trả. Đầu lưỡi trực tiếp cạy mở hai hàm răng, cuốn lấy cánh lưỡi mềm mại của Tiêu Chiến hôn đến mức nghe thấy âm thanh nơi môi lưỡi, phát ra những tiếng nước ái muội trong hầm để xe.

Tiêu Chiến bị cậu ưm a hôn tới mức mí mắt cũng khép hờ lại, một lúc lâu sau mới thở hổn hển đẩy người kia ra, đôi mắt ướt át, nhỏ giọng nói với Vương Nhất Bác:

"...Về nhà đã."

Vương Nhất Bác bị câu dẫn lâu như vậy, lúc này bắt cậu phanh gấp lại còn thấy khó chịu hơn cả lấy mạng cậu. Nhưng Tiêu Chiến cứ thỏ thẻ mềm mại van xin cậu như thế, cậu lại không thể không nghe. Thấy anh nói vậy Vương Nhất Bác chỉ có thể dùng đầu lưỡi tự đẩy răng hàm của mình một cái, không nói lời nào bèn bế người lên, bước từng bước lớn lên nhà.

Trong lúc bế còn có tâm trạng nhấc nhấc mỹ nhân hai cái, nhấc đến mức khiến Tiêu Chiến nho nhỏ kêu thành tiếng.

Quả nhiên đã gầy đi một chút.

Thế là sau khi vào thang máy, cậu liền khàn giọng lên tiếng hỏi: "Sao lại gầy đi rồi?"

Tiêu Chiến ôm cổ Vương Nhất Bác, dán lên người cậu càng gần, lúc nói cũng dùng giọng gió:

"...Em không ở bên cạnh anh ăn không nổi."

Đậu, phạm quy quá rồi.

Vương Nhất Bác gần như miễn cưỡng mở cửa nhà ra. Vừa vào trong đến dép cũng không kịp xỏ, đã trực tiếp bế anh ngồi lên chiếc tủ trên huyền quan hôn. Vừa hôn, vừa không yên phận tách hai đầu gối mỹ nhân ra, chen vào giữa hai chân Tiêu Chiến.

Ép cho đại mỹ nhân nhà người ta ưm ưm kêu thành tiếng, bất giác dùng chân quặp lấy eo cậu.

"Ư~ ưm..... Nhất Bác..... Em đừng.....a --!!"

Tiêu Chiến bị hôn tới mức cả người đều run rẩy, từ môi tới cổ không có chỗ nào là chưa bị hôn tới, ngửa cổ lên kêu vô cùng động tình.

Tới lúc tay Vương Nhất Bác không biết đã luồn vào trong áo anh từ bao giờ, sờ nắn hõm eo anh, anh cuối cùng cũng không nhịn được mà run tới mức cổ họng rên thành tiếng, cắn môi dùng cánh tay mềm nhũn của mình đẩy người kia ra.

Vương Nhất Bác lại lần nữa bị cắt ngang, thở dốc nhìn anh, không hiểu chuyện gì.

Trong mắt Tiêu Chiến lấp lánh ánh nước, giọng nói mềm mại như vừa mới bị làm xong, lúc nói còn lấy chân chạm chạm vào đùi cậu, nói:

"Đồ ship ở dưới lầu..."

Lần này Vương Nhất Bác thật sự chửi thề một câu *** **.

Cậu không còn cách nào khác, cuối cùng lại giữ lấy cằm Tiêu Chiến hôn mỹ nhân một cái, túm lấy điện thoại đi xuống lầu lấy đồ ăn.

Trước lúc đi còn bảo Tiêu Chiến ngoan ngoan đợi, dặn anh nước ở trong tủ lạnh, muốn tắm rửa thay quần áo thì mặc đồ của cậu, người khác gõ cửa thì đừng có mở lung tung.

Tới lúc Vương Nhất Bác xách đồ ăn quay lại, cậu vừa đẩy cửa ra lại không lập tức nhìn thấy Tiêu Chiến đâu.

"Tiêu Chiến?"

Cậu gọi xong đại mỹ nhân mới lạch bạch chạy ra. Vương Nhất Bác mới nhìn đối phương một cái đã cảm thấy mình lại muốn cứng lên -- Tiêu Chiến vừa tắm xong, cả người vừa trắng vừa hồng hào, mái tóc hơi tán loạn vẫn còn chút ướt.

Mặc quần áo của cậu lắc la lắc lư ở trong nhà thì cũng thôi đi, tại sao đùi lại để trần, quần cũng không mặc?

"Em về rồi à~" Tiêu Chiến cười tươi đi tới đón lấy túi đồ ăn trong tay cậu, vui vẻ bê tới bàn trà trong phòng khách, lấy từng món từng món ra ngoài. Vương Nhất Bác thở ra một hơi, đi rửa tay. Tới khi cậu đi đến sofa ngồi xuống, Tiêu Chiến ngồi ngay dưới thảm xoay người lại đưa cho cậu một đôi đũa.

Vương Nhất Bác bây giờ nào muốn ăn uống gì, thứ cậu ấy muốn ăn là Tiêu Chiến.

Thế là cậu nén nhịn cảm giác nóng rực trong người, di chuyển tầm mắt ra khỏi đùi Tiêu Chiến, nói với đối phương: "Anh ăn đi, em không đói, anh ăn nhiều chút."

"Em không ăn miếng nào à?"

"Ừm, em ngồi đây với anh là được."

Thế là đại mỹ nhân ngay giây sau liền như lẽ đương nhiên mà bò lên đùi cậu. Cả người đều ngồi như tư thế vịt ngồi chui vào lòng Vương Nhất Bác.

Anh kéo kéo góc áo Vương Nhất Bác, hỏi: "Vậy em đút cho anh ăn được không?"

Biểu cảm nghiêm túc như vậy, giống như chỉ có ngồi trên đùi Vương Nhất Bác, để Vương Nhất Bác ôm lấy anh, anh mới có khẩu vị vậy.

Vương Nhất Bác nhìn đôi mắt ướt át của Tiêu Chiến một cái, yết hầu cuộn một vòng.

Cậu nghe thấy giọng mình khàn khàn hỏi Tiêu Chiến:

"Ngoan nào, hôm nay anh rốt cuộc có muốn ăn nữa không đây?"

Tiêu Chiến ngồi trên đùi cậu nhích nhích mông, cắn môi một cái:

"........Không thể ôm anh ăn sao?"

Vương Nhất Bác mấy lần bị anh câu dẫn tới ranh giới không thể nhịn nổi nữa, huyệt thái dương cũng sắp giật binh binh lên rồi. Cậu bị Tiêu Chiến cọ cho lại bắt đầu có cảm giác, thứ trong quần đang căng phồng lên. Đang định mở miệng nói gì đó, Tiêu Chiến đã nhanh miệng cướp lời nói trước cậu một bước:

"Vương Nhất Bác," đại mỹ nhân đột nhiên ghé tới gần hơn, nhìn vào mắt Vương Nhất Bác thấp giọng hỏi, "Trước lúc anh đi, em bảo có điều muốn nói với anh đó."

Vương Nhất Bác ngừng lại.

Tiêu Chiến hôm nay có vẻ như đã xác định sẽ hỏi cho ra ngọn ngành, hai cánh tay mềm mại gác lên cổ cậu, lúc nói lại sáp tới gần cậu hơn nữa:

"Em muốn nói gì với.....ư..!"

Vương Nhất Bác không đợi anh nói hết, đột ngột khóa lấy chiếc eo mảnh khảnh của anh, khiến anh phải nuốt ngược hết những gì chưa kịp nói ra vào trong cổ họng.

"Ư.....ưm.....em đừng, a~"

Tiêu Chiến vẫn còn chưa hỏi ra được câu mà mình muốn nghe, đẩy Vương Nhất Bác ra không cho cậu hôn. Nhưng trứng làm sao chọi được với đá, cánh tay vạm vỡ của Vương Nhất Bác cũng chẳng cần dùng nhiều sức đã có thể giữ lấy cổ anh hôn đến mức không kiêng nể gì, khiến người ta muốn tránh cũng không được, chỉ có thể nhũn cả eo ra mà thở gấp.

Tới lúc cả hai đều hôn tới mức thở hổn hển, Vương Nhất Bác cuối cùng mới chịu thả anh ra. Tiêu Chiến còn tưởng mình đã có được tự do, còn chưa kịp hoàn hồn, đã đột nhiên không chịu kiểm soát ngã ngửa về phía sau, bị Vương Nhất Bác ấn nằm lên sofa.

Đại mỹ nhân căn bản không kịp phản ứng, đầu óc hỗn loạn như một đống tơ vò, anh nằm trên sofa, mơ mơ màng màng nghe thấy Vương Nhất Bác sau khi đẩy ngã anh thì nói một câu:

"Sao anh lại trêu người thế cơ chứ? Em vốn còn muốn đợi tới ngày hai mươi cơ."

Tiêu Chiến đầu óc hồ đồ lẩm bẩm nói: "Ngày hai mươi cái gì?"

Vương Nhất Bác tặc lưỡi một tiếng, sờ lên eo anh:

"Ngốc chết đi được."

Vương Nhất Bác nóng đến mức đã bắt đầu rịn mồ hôi, cậu túm tóc một cái, từ cao nhìn xuống người đang nằm dưới thân mình là Tiêu Chiến, trong đầu xuất hiện đủ các loại hình ảnh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, chỉ vỗ lên mông mỹ nhân một cái, thấp giọng ra lệnh:

"Mở chân ra."

Tiêu Chiến bị đánh không nhịn được phát ra một âm thanh hờn dỗi, làm theo.

Hai chiếc đùi thon dài ngoan ngoãn nghe lời quấn lấy vòng eo rắn chắc của đối phương, tay Vương Nhất Bác chỉ cần sờ lướt qua đùi trong của Tiêu Chiến, đã có thể kích thích cho cẳng chân anh căng lên, túm lấy cánh tay cậu không nói nên lời.

Lúc ấy vô cùng đáng thương, lúc trước trêu ghẹo câu dẫn người khác thì lại vô cùng vô tội.

Mà đúng lúc dòng tư duy của anh đang hỗn loạn, cả người nóng rực, run rẩy nằm dưới thân Vương Nhất Bác, bên tai lại truyền tới một tiếng cười trầm thấp của đối phương:

"Bảo bảo, quần lót cũng mặc của em sao?"

Lúc Tiêu Chiến mặc cũng không nghĩ sẽ bị vạch trần như thế này, người phía trên đang mạnh mẽ nổi dậy phản ứng. Anh xấu hổ dùng bàn tay che mắt mình lại, khó khăn phát ra một tiếng rên rỉ.

"Em đừng nói.....ư....ưm --!"

Bàn tay che trước mắt bị kéo ra. Vương Nhất Bác dễ như trở bàn tay đã có thể nắm chặt lấy cả bàn tay anh trong tay mình không chịu buông.

Đại mỹ nhân bị ép phải nhìn thẳng vào mắt đối phương, mở to mắt nhìn Vương Nhất Bác hôn lên lòng bàn tay mình một cái, anh liền rùng mình, giống như có dòng điện chạy qua khiến người ta cả người tê dại.

Tiếp đó, ngay giây sau anh lại nghe thấy lúc Vương Nhất Bác lên tiếng giọng nói trầm thấp, giống như đang tán tỉnh ve vãn khiến người ta tim đập nhanh mặt cũng đỏ bừng:

"Học trưởng, làm người yêu em nhé, được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net