CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến ngập ngừng đáp.

"Em...em ấy không nhất thiết phải biết. Em tự lo được. Cũng không nghiêm trọng mà anh!"

"Dù thế nào anh sẽ sắp xếp Bác sĩ Hạ đến. Cứ vậy đi."

Tiêu Chiến chỉ biết im lặng. Trước giờ ở nhà họ Tiêu, anh chưa bao giờ muốn cãi lời ba mẹ thậm chí là anh hai. Anh hai cũng là vì lo cho mình thế nên anh quyết định không nói nữa. Chỉ cần trước khi về nói với mẹ một tiếng, sắp xếp tiếp đãi hắn khác với gian phòng anh gặp Bác sĩ Hạ sẽ ổn cả thôi.

Vừa ra đến cửa phòng, Tiêu Chiến ngay lập tức đã gọi điện cho mẹ để báo rằng cuối tuần sẽ cùng hắn về nhà một chuyến. Sẵn tiện nhờ mẹ sắp xếp một chút. Anh cơ bản không hẳn giấu Nhất Bác, chỉ là hắn biết muộn một chút cũng tốt hơn.

Một ngày ở công ty dường như xử lý xong đống công việc, về đến nhà đã hơn 9h tối, đoán chừng giờ này hắn cũng đã ngủ rồi đi, Tiêu Chiến liền không bật đèn hướng thẳng phòng ngủ đi đến.

Bước đi chưa đến nửa đường đã nghe thấy giọng nói đứng từ đầu cầu thang vọng xuống.

"Trễ như vậy mới về nhà? Anh hết bệnh rồi?" – Ánh mắt tức giận nhìn thân ảnh người đứng ở phòng khách sớm đã bị hắn làm cho giật mình.

Hôm nay hắn đi làm trở lại, trước khi đi đã căn dặn quản gia không cho Tiêu Chiến chạy loạn, cần nghỉ ngơi thêm 2-3 ngày nữa. Vậy mà không ngoài dự đoán của hắn, vừa về đến nhà đã không thấy người kia đâu. Lại còn ở công ty tăng ca đến giờ này mới chịu về nhà. Anh ấy xem lời nói của hắn là đùa sao?

"Không có, chỉ là... lâu như vậy không đến công ty, cũng không thể để một mình anh ấy lo liệu."

Tiêu Chiến nhìn thấy lửa giận trong ánh mắt người kia đã không kiêng dè mà phóng tới, cũng không muốn giờ phút này lại chọc Nhất Bác nổi giận liền xoay người réo gọi quản gia bỏ lơ hắn.

"Cháu đói a... bác có gì lót bụng không ạ?"

Quản gia nghe thấy Tiêu Chiến lấy mình làm bia đỡ đứng dưới bếp liền mỉm cười vui vẻ trả lời.

"Có cháo bắp cải trứng bách thảo này. Tiêu Thiếu gia chờ chút, tôi cho người chuẩn bị ngay."

Tiêu Chiến nghe đến cháo, đầu đã lắc ngoày ngoậy. Năm ngày nay anh ăn đủ loại cháo trên đời rồi, sớm đã ngấy đến tận cổ. Hôm nay lại cháo, thật ám ảnh người ta.

"Không không. Cháu đã ngán lắm rồi. Không ăn đâu ạ."

Vừa định xoay người chán nản về lại phòng thì cánh tay đã bị Nhất Bác nắm lấy thuận tiện kéo anh ngồi trước mặt.

"Phải ăn. Không thể để bụng rỗng đi ngủ."

Nhất Bác thấy Tiêu Chiến nghe đến cháo gần như muốn chuồn đi liền tiến đến đem anh trở lại bàn ăn mà nghiêm giọng.

Tiêu Chiến nhìn thấy sắc mặt người kia liền miễn cưỡng không nói thêm câu nào. Thấy quản gia đặt xuống hai phần một cho anh một cho hắn, anh liền bĩu môi nhìn người kia sao bỗng dưng hôm nay lại ngồi đây ăn tối cùng anh. Thật lạ.

Bị miễn cưỡng, thế là Tiêu Chiến vừa nhây chén cháo vừa lướt điện thoại. Một muỗng múc lên, rất lâu sau lại múc lên một muỗng khác.

Nhất Bác nhìn bộ dạng người kia ăn cháo chẳng hề chú tâm, hắn đã ăn gần hết tuyệt nhiên phía anh, chén cháo vẫn còn gần như mới.

"Đặt điện thoại xuống, anh như thế không tốt cho dạ dày."

"Oh" – Đáp lại hắn cho qua chuyện, đặt điện thoại lên bàn không lướt nữa, muỗng cháo cầm lên lại chần chừ một chút mới đưa vào miệng.

Chợt nhớ ra điều gì anh bỗng lên tiếng, mắt vẫn không nhìn thẳng người kia mà chỉ chăm chăm vào chén cháo trước mặt.

"Cuối tuần này, có thể sắp xếp cùng về Tiêu gia một chuyến không, Nhất Bác?"

Giọng điệu Tiêu Chiến có chút e dè hỏi, nếu hắn không đi được, không sao, anh có thể tự đi không phiền hắn.

Thế mà người kia đã nhanh chóng trả lời "Được."

Tiêu Chiến nghe thấy hắn trả lời liền ngẩng đầu, vui vẻ cười một cái. Quả thật lâu rồi anh không về Tiêu gia kể từ khi anh và hắn kết hôn. Quả thật có chút mong chờ.

Ăn xong phần cháo của mình, hắn căn dặn quản gia chuẩn bị thuốc cho anh. Nếu không có vấn đề xảy ra, hôm nay uống xong cử này nữa là được rồi. Nhìn thấy Tiêu Chiến hằng ngày đều phải khó khăn nuốt xuống chỗ thuốc đó khiến hắn không khỏi khó chịu.

Uống thuốc xong, đưa Tiêu Chiến về phòng, hắn mới quay trở lại phòng làm việc. Lúc này người kia cũng tranh thủ tắm rửa rồi cuộn tròn trong chăn nhắm mắt cố gắng đưa mình vào giấc ngủ.

Tại phòng làm việc, gần 10h tối, tiếng chuông điện thoại bỗng dưng reo. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình. Hắn quyết định tắt âm, không muốn bắt máy. Cứ thế định bụng xử lí đống tài liệu xong sẽ qua xem tình trạng của anh một chút mới yên tâm.

11h00 tối

Trong phòng ngủ lớn không gian tĩnh lặng, cửa kính lớn trong phòng mành trắng đã được kéo ra quá nửa. Ánh đèn của sân vườn hắt lên vừa đủ để soi rọi đến chỗ của nam nhân đang nằm phía dưới lớp chăn dày màu xám tro.

Trong mơ màng, Tiêu Chiến lại mơ thấy ác mộng.

Xung quanh anh toàn bộ đều tối đen, tấm lưng dựa vào tấm chắn ở phía sau sớm đã ướt đẫm mồ hôi, chân tay đều bị trói không thể động đậy, cảm giác chính mình bị nhốt ở đây rất lâu rồi, không khí xung quanh xộc lên mùi khó ngửi cùng ẩm thấp, bất giác cánh cửa phía trước mở ra, lại có người được mang đến, là một cậu bé rất nhỏ, có lẽ sớm đã vì sợ mà ngất đi rồi.

Bỗng chốc khung cảnh khác lại hiện ra, xung quanh vẫn tối đen, dường như bọn chúng nhét anh vào một chiếc thùng lớn cùng một đứa nhỏ. Xung quanh sờ nắn đúng là có người, thế nhưng bọn họ đều...không còn thở nữa.

Lập tức anh rụt tay về hét lớn.

"A...a...a.."

Choàng tỉnh mở mắt, ngồi bật nhanh dậy khiến anh đầu óc choáng váng mà dùng hai tay bịt chặt, trên trán mồ hồi đã từng tầng xuất hiện. Đôi mắt khinh ngạc mở lớn.

Nhất Bác bên phòng làm việc trong không gian yên tĩnh giật mình nghe thấy tiếng hét ở phòng bên cạnh không tự chủ liền lập tức chạy đến. Nhìn thấy người kia hoảng hốt ngồi trên giường ôm lấy đầu mình hắn liền lo lắng, tiến nhanh đến đem hai tay ghì anh vào lòng mà trấn an.

"Không sao. Không sao rồi. Chỉ là ác mộng thôi."

Được vòng tay rộng ôm vào lòng, Tiêu Chiến buông lỏng thả hai tay xuống để mặt người đó đang vỗ về phía sau lưng anh.

Đúng vậy, ác mộng. Nhưng cơn ác mộng này đã theo anh suốt ngần ấy năm, chưa từng buông bỏ. Mỗi lần mơ thấy dường như đều là một mảnh ghép. Chỉ là anh chưa bao giờ nhớ được chính mình đã từng đến nơi đó.

Tiêu Chiến một lúc sau mới bình tĩnh thế nhưng người kia vẫn giữ tư thế đó ôm lấy anh. Cảm thấy mình có chút thất thố anh mới bèn nhỏ giọng thốt ra hai chữ "cảm ơn."

Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đã từ từ bình tâm nhưng ánh mắt giờ đây lại như người mất hồn. Đắp lại chiếc chăn lên người anh, hắn không chút yên tâm nhưng buộc phải lưu luyến rời đi. Công việc vẫn chưa được xử lí tốt.

Tiêu Chiến trong đáy máy do dự một lúc muốn nói gì nhưng rồi cũng im lặng. Quả thật tối nay anh cũng đã không thể ngủ nổi. Nhất Bác vừa rời đi, với tay sâu xuống dưới chiếc gối lấy ra một hộp thuốc nhỏ đổ lên tay hai viên, Tiêu Chiến cứ thế nuốt xuống mà gần như không cần dùng nước.

Liếc thấy đồng hồ cũng mới hơn 11h tối thôi. Đêm nay sẽ lại dài như bao đêm khác thật khiến người ta lạnh lòng.

Vừa uống thuốc xong nằm chật vật thêm một lúc sau khó khăn mới lại có thể tìm được giấc ngủ. Một lúc sau, mảng giường bên cạnh cũng đã trũng xuống, Tiêu Chiến được người khác ân cần xê dịch sửa lại đầu một chút để anh nằm thật thoải mái cũng không hề hay biết. Thấy người trong lòng đã sớm thở đều an tĩnh mới yên tâm choàng lấy anh ôm vào lòng cùng nhau ngủ đến hết đêm.

Thoáng chốc đã tới cuối tuần, hôm nay đặc biệt về thăm nhà, Tiêu Chiến chọn cho mình một bộ đồ thoải mái. Chiếc áo phông trắng đơn giản in hình một chú thỏ trắng tinh nghịch cùng chiếc jean thun đen rách gối phối hợp với đôi giày thể thao trắng năng động. Một lúc sau Nhất Bác thay đồ xong trở ra Tiêu Chiến nhìn đến chưng hững. Ra đường người ta nhìn thấy chẳng phải bảo hai người là mặc đồ đôi sao. Chỉ khác hình thù trên chiếc áo phông của Nhất Bác là hải miên nhỏ. Cứ thế chưa kịp bước ra đến cửa đã thấy hắn trên tay cầm theo một chiếc áo khoác dày chặn lấy anh mà mặc vào.

"Ngoài trời còn lạnh!"

Tiêu Chiến nghiêng đầu ngó ra cửa chốc chốc lại nghiêng đầu khó hiểu nhìn về hướng quản gia đang ở phía trước cổng cười cười mỉm.

Rõ ràng ngoài trời có nắng nha. @@

Tại Dinh thự Tiêu gia.

Vừa thấy chiếc xe thể thao quen thuộc đỗ trước cổng, Tiêu Phu nhân đã tiến lên trông ngóng. Tiêu Chiến vừa xuống xe nhìn thấy mẹ đã đứng chờ trước cửa liền nhanh chân hướng đến ôm chầm lấy mẹ.

"Cứ ở trong nhà, con cũng về tới rồi. Việc gì phải đứng đây a."

Tiêu Phu nhân chỉ cười cười không nói, đợi Nhất Bác đi tới cùng bước vào nhà.

Trong nhà, Tiêu lão gia cùng Tiêu Nhân đang ngồi ở phòng khách trò chuyện. Vừa nhìn thấy Tiêu Chiến cùng Nhất Bác bước vào cũng trở nên vui vẻ. Nhất Bác kính trọng cúi chào ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, đối diện là Tiêu Nhân cùng mẹ Tiêu. Ba Tiêu vị trí ngồi chính diện hai bên là bốn người họ an toạ.

"Lấy nhau về rồi quên mất cha mẹ đúng không? Ngay cả cuộc gọi con cũng không gọi về nhà." – Mẹ Tiêu liền lên tiếng trách móc. Từ lúc kết hôn nếu bà không chủ động gọi được thì đều là thông qua con trai cả mà lo lắng. Lúc nào cũng bảo ổn cả nhưng hôm nay nhìn thấy dường như Tiêu Chiến lại ốm đi không ít, cái eo nhỏ kia nay lại càng co lại rồi.

"Dạ không có, chỉ là do sắp xếp việc nhà chưa xong nên con mới không muốn làm mẹ lo lắng." – Tiêu Chiến liền lên tiếng giải thích, cơ bản việc nhà Nhất Bác hầu như đều căn dặn quản gia làm nhưng cũng không thể nói ra do mình bị ốm a.

"Bà sao lại thế. Hai đứa nó vừa cưới cũng phải có không gian của một cặp đôi mới cưới chứ!" – Ba Tiêu liền lên tiếng trách móc nhẹ thay hai người. Mặc dù chính mình cũng lo lắng không ít cho đứa con út này.

"Thôi, ba mẹ cứ như thế kẻo cơm canh đều nguội cả. Chúng ta dùng cơm thôi."

Tiêu Nhân nhìn thấy ba mẹ mình vì lo lắng mà cứ nói lẫy thế kia khiến em trai cúi mặt không nói nên lời nên lên tiếng gỡ trận. Tại bàn ăn, cả nhà năm người cười nói, chốc chốc sẽ thấy Nhất Bác cùng Ba Tiêu, Tiêu Nhân bàn chuyện làm ăn. Chốc chốc sẽ nghe thấy tiếng mẹ Tiêu trách móc Tiêu Chiến biếng ăn. Cũng chốc chốc sẽ thấy hắn luôn nhìn về phía anh. Đợi anh ăn xong món này sẽ gắp giúp anh tiếp một món khác.

Tiêu Gia ba người còn lại nhìn thấy cảnh đó lại đưa mắt nhìn nhau ra vẻ mãn nguyện.

Ăn cơm xong, Nhất Bác bị ba Tiêu giữ lại cùng chơi ván cờ vây trong phòng sách. Tiêu Chiến ngồi bên cạnh một lát liền diễn cảnh buồn ngủ mà cũng rời đi. Anh chậm rãi tiến về phía tầng 2 nơi phòng nghỉ của anh khi còn ở Tiêu gia. Bước vào trong đã thấy Bác sĩ Hạ cùng Tiêu Nhân đợi sẵn đang trò chuyện. Nhìn thấy Tiêu Chiến, Tiêu Nhân ra hiệu để em trai tiến đến, còn mình đứng bên ngoài hành lang tầng 2 đốt một điếu thuốc trầm tư suy nghĩ.

Rất lâu sau đó, Bác sĩ Hạ cùng Tiêu Chiến mới ra khỏi phòng. Tiêu Nhân vừa định cất lời hỏi xem liệu có gì đáng ngại hay không đã bị Tiêu Chiến cướp lời bảo không sao, chỉ là muốn đổi loại thuốc khác. Nhìn thấy ánh mắt từ Bác sĩ Hạ như không thể một lời nói hết, Tiêu Nhân hiểu ý cũng không miễn cưỡng. Bèn tự mình tiễn ông về bằng cửa sau.

Tối hôm ấy, hộp thư điện tử của Tiêu Nhân nhận được bảng báo cáo y tế sơ bộ của em trai.

Tiêu Chiến gặp Bác sĩ Hạ xong liền xuống nhà xem Nhất Bác cùng ba đã đánh cờ xong chưa tránh để hắn bắt gặp được Bác sĩ Hạ đến nhà .Khi xuống tới vẫn thấy hai người vẫn ngồi đấy liền thở phào nhẹ nhõm.

Không nán lại lâu, Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng từ biệt tại Tiêu Gia mà về nhà. Trước khi lên xe, mẹ Tiêu vì lo lắng mà dặn dò đủ thứ, Tiêu Chiến nghe đến mà lùng bùng cả hai bên tai.

Trên đường trở về không khí trên xe bỗng im lặng đến đáng sợ. Tiêu Chiến cảm nhận được dường như có điều gì đó không đúng. Thế nhưng, thật rất lâu sau này anh mới biết được vì sao người kia từ khi rời khỏi Tiêu Gia đã trầm mặc đến thế.

—-
Ngày mai sẽ up chap mới nhé mng. Mỗi ngày cố gắng up đều 1 chap nè❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net