CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về từ Tiêu Gia thì thời gian đã không còn sớm, Nhất Bác và cả Tiêu Chiến mỗi người đều mang tâm trạng riêng mà chia đôi về mỗi phòng khác nhau.

Tối đó, điện thoại Tiêu Chiến reo lên. Là tin nhắn từ anh hai. Trên màn hình hiển thị dòng chữ dù chỉ ngó sơ qua đã khiến Tiêu Chiến vò đầu bức tóc.

Bác sĩ Hạ quả thật không dễ gì mua chuộc a.

Tiêu Nhân ở phòng làm việc tại nhà. Trong phòng giờ đây bao trùm một màn đêm yên tĩnh, chỉ mỗi chiếc màn hình trước mắt vẫn đang sáng. Tiêu Nhân đã ngồi nhìn chăm chăm thứ trên màn hình đã rất lâu nhưng rốt cuộc vẫn không động đậy.

"HỒ SƠ CHẨN ĐOÁN TÂM LÝ – Bệnh nhân: Tiêu Chiến

Ngày...tháng... năm..."

Tiêu Nhân cố gắng đọc đi đọc lại rất nhiều lần để chắc chắn chính mình hiểu thật rõ những từ ngữ y khoa kia về bệnh tình của đứa em trai duy nhất. Thế nhưng anh vẫn không thể rõ tường tận. Chỉ biết đây là dấu hiệu bất ổn.

Chuyện đã qua lâu đến thế, đến bây giờ vì điều gì không thấy khả năng thuyên giảm mà dường như thêm trầm trọng. Là vì sức khoẻ em ấy không tốt sao? Hay còn điều gì khác áp lực mà anh không biết?

Tuy nhiên, hồ sơ ở vị trí "Kết quả chẩn đoán" vẫn còn để trống. Nhưng bên cạnh lại được Bác sĩ Hạ căn dặn bằng một dòng chữ lớn.

"Khuyến khích đến trung tâm y tế thực hiện xét nghiệm các chỉ số quan trọng khác và đề nghị hợp tác điều trị sớm nhất có thể."

Do dự rất lâu sau, Tiêu Nhân quyết định phát tin nhắn cho Tiêu Chiến.

"Ngày kia, 9h00 sáng, gặp Bác sĩ Hạ tại BV Trung Ương. Đừng hòng trốn!"

Đặt chiếc điện thoại xuống bàn, Tiêu Nhân đưa tay cầm lên khung ảnh đôi nhỏ được đặt nơi góc bàn làm việc. Một bên là hình gia đình 4 người Tiêu gia đã chụp trong lần tổ chức mừng tuổi của ba Tiêu. Bên cạnh còn lại là hình ảnh của hai anh em họ năm anh 14 tuổi, Tiêu Chiến được 10 tuổi khoác vai nhau cười thật tươi.

Chạm ngón tay khẽ lên nụ cười của Tiêu Chiến trên khung hình khi còn nhỏ, lúc nào cũng thế, nụ cười đều rất toả sáng như ánh nắng ban mai. Ai cũng nói anh em họ rất giống nhau, thế nhưng chỉ mỗi anh biết, người kia muôn phần hơn anh ở đôi mắt biết nói và đôi môi luôn mỉm cười.

Thế nhưng, Tiêu Chiến của ngày hôm nay so với nhiều năm trước đã không còn cười nhiều như thế. Với người thân Tiêu Chiến vẫn tự tạo vỏ bọc luôn miệng bảo mình không sao, nhưng anh biết em trai mình có bao nhiêu nỗi sợ hãi cùng lo lắng. Chỉ là không muốn để ba mẹ hay anh phải bận lòng.

Riêng, chỉ với người đó, anh mới phát hiện Tiêu Chiến luôn dành nụ cười rất khác mà dường như rất lâu rồi anh mới cảm nhận được. Một nụ cười ngây ngốc, không chút phòng vệ lại vô cùng thoải mái. Khi đó anh mới biết em trai mình đối với người kia chính là chân thành yêu thương.

Chỉ là anh chưa thể ngừng lo lắng cho đứa em trai của mình. Không phải Tiêu Chiến không mạnh mẽ. Chính vì quá mạnh mẽ mới đem bao nhiêu áp lực để bản thân tự mình ôm lấy. Chính vì quá mạnh mẽ nên mới dùng sơ tâm yêu một người mà không muốn người đó có chút liên hệ đến những chuyện không vui. Và cũng vì quá mạnh mẽ nên luôn gồng gánh. Những chuyện Tiêu Chiến không muốn nói ra, dù là anh trai đi nữa anh cũng không thể thay mặt mà khai khẩu.

Tiêu Nhân biết, chuyện gì không sớm thì muộn cũng sẽ đến, nhưng nếu Tiêu Chiến đã cố chấp đến thế anh cũng không thể nhân nhượng để mặc em trai muốn làm gì thì làm. Những chuyện Tiêu Chiến muốn giấu anh sẽ không động vào. Thế nhưng nếu là chuyện liên quan đến tính mạng em trai, cả đời này Tiêu Nhân trải qua một lần sự việc năm đó đã là quá đủ rồi.

Tại biệt thư riêng, từ lúc nhận được tin nhắn của anh hai, Tiêu Chiến vẫn còn thừ người ngồi trên chiếc ghế đan mây trong phòng mà nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.

Lúc gặp Bác sĩ Hạ tại Tiêu Gia, quả thật ông đã cương quyết tỏ ý muốn anh đến bệnh viện kiểm tra. Anh đã nằng nặc muốn ông ấy hãy cho kiểm tra tại nhà. Thế nhưng vì không có các thiết bị máy móc đầy đủ như bệnh viện nên không thể qua loa. Nhưng chẳng phải trước nay vẫn tốt sao, tại sao lần này lại muốn anh đến BV để làm những loại kiểm tra đó?

Càng nghĩ đến càng khiến Tiêu Chiến trở nên nặng nề mà thở dài. Cả thuốc Bác sĩ Hạ cũng muốn anh ngưng dùng để sau đợt kiểm tra sẽ cân nhắc kê cho anh một loại thuốc khác. Thế nhưng nếu không có loại thuốc đó cơ bản anh không tài nào chợp mắt.

Tiêu Chiến biết dạo gần đây dường như hắn cũng thường xuyên quay về phòng ngủ cạnh anh, trong mơ màng sẽ cảm nhận được có vòng tay ấm áp ôm mình rất dễ chịu. Thế nhưng vì hầu như đêm nào anh cũng dùng thuốc, đến cả mí mắt muốn mở lên nhìn một cái cũng chỉ mơ hồ nhìn ra. Chỉ là anh không rõ hắn hành động thế này là vì hắn cần một người làm ấm giường để dễ ngủ hay thật sự đã không còn hận anh về sự việc ấy.

Nhưng dù là lý do gì, anh hiện tại vẫn chưa muốn để hắn phát hiện ra. Những chuyện không vui nếu phát hiện muộn một chút cũng tốt hơn mà. Chỉ là loại thuốc ấy nếu không có nó anh sẽ lại mơ thấy cảnh tượng kinh người kia, một giấc mơ mà lần nào anh cũng mơ thấy. Dạo gần đây lại càng thường xuyên hơn. Đôi khi có dùng thuốc đi chăng nữa nó vẫn sẽ hiện lên khiến anh giật mình trong đêm. Nhưng ít ra, dùng nó vẫn sẽ khiến anh yên tâm hơn đôi chút.

Nghĩ đoạn Tiêu Chiến vẫn quyết định uống vào, ít ra anh không muốn để Nhất Bác phát hiện mình dùng thuốc mới có thể ngủ được. Cũng không muốn giữa đêm lại phiền hắn như lần trước. Lấy ra hai viên nuốt xuống rồi cất lại ở góc sâu trong hộc tủ đầu giường. Anh mới yên tâm xoay người đi tắm một chút rồi ngủ.

Thế nhưng Tiêu Chiến không phát hiện cửa phòng tự lúc nào đã hé mở, thu tất cả hành động của anh vào trong tầm mắt. Nhất Bác mới quyết định tiến vào phòng sau khi thấy anh đã khuất bóng phía sau cánh cửa phòng tắm.

Vốn chỉ định ghé sang xem anh đã ngủ chưa mà lấy chút đồ nhưng tận mắt nhìn thấy anh uống loại thuốc kia khiến hắn không khỏi thắc mắc. Khuya thế này rồi, có thích hợp uống vitamin? Cân nhắc một chút hắn mới xoay người ngồi ở một góc giường mà chờ đợi.

Một lúc sau cửa phòng tắm bật mở, Tiêu Chiến bước ra liền phát hiện hắn lù lù ngay trước mắt mà giật mình lùi bước. Miệng vô thức bật thành tiếng.

"Nhất Bác...em vào từ lúc nào? Cần lấy đồ gì sao?"

"Tôi ở phòng mình thì có chuyện gì khiến anh giật mình đến thế? Là làm chuyện gì ở sau lưng sợ bị phát hiện sao?" – Vừa đáp lời anh, hắn vừa tiến tới vòng tay ra sau lưng anh mà chế trụ, áp sát hai người vào nhau khiến hắn cơ hồ cảm nhận được cơ thể ấm nóng của đối phương đều bị hắn ôm trọn trong vòng tay. Ánh mắt cười cười mà nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

Bất ngờ bị Nhất Bác ôm sát, Tiêu Chiến chống cự đẩy ra nhưng bất thành. Cái miệng nhỏ nhanh chóng lên tiếng biện minh.

"Không có a, chỉ là..."

"Ưm..."

Câu nói còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, Nhất Bác nhìn thấy cái miệng thỏ con lại bắt đầu chu lên cãi bướng bèn lập tức muốn khiến nó im lặng. Đặt một nụ hôn sâu lên môi đối phương, Nhất Bác cơ hồ muốn đem lưỡi anh nuốt trọn. Hắn còn chưa muốn vạch trần, người kia đã chối bay biến. Chẳng lẽ trước giờ anh vẫn luôn như thế, những chuyện từng làm đều chối bỏ bảo mình không biết mà cứ đóng vai kẻ qua đường vô tội?

Dùng hết sức siết lấy người kia đến khi nụ hôn hắn rời ra, Tiêu Chiến cơ hồ tìm lại được không khí cúi đầu thở hổn hển. Hắn là muốn dùng sức để ép chết anh. Dùng sức vùng vẫy, ánh mắt tức giận nhìn hắn.

Nhất Bác nhìn thấy con thỏ nhỏ đã bắt đầu xù lông thầm nhếch mép cười, tay cũng rời ra mà tiến về phòng tắm. Nhưng cũng không quên nói với anh một tiếng.

"Về phòng tất nhiên là để ngủ!"

Tiêu Chiến như bừng tỉnh. Lần đầu tiên hắn thẳng thừng bảo muốn về phòng ngủ, không phải là lần đầu cùng hắn nằm chung giường, thế nhưng lòng anh vẫn có chút e dè. Nghĩ xong Tiêu Chiến quyết định chui tọt vào trong chăn giả vờ ngủ trước giống như bao nhiêu ngày khác vậy.

Đến khi Nhất Bác quay trở lại giường, nhìn thấy dáng vẻ người kia giả vờ mà co cụm lại, mắt dù đã nhắm nhưng cơ hồ vẫn còn động đậy không thể không khiến hắn bật cười. Đầu giường bên kia Tiêu Chiến thấy nệm bên cạnh đã bắt đầu trũng xuống cũng quên mất đi nhịp thở, lẵng lặng nằm im không dám động đậy. Thế nhưng một lúc lâu sau thấy hắn không có ý định động đậy thêm, bản thân lại im ắng đến mức đôi mắt bắt đầu trĩu nặng mà rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Nghe nhịp thở đều ở phía bên cạnh, nhóm người qua một chút đã thấy người kia thật sự đã ngủ. Nhất Bác mới như bao ngày trước. Xoay nhẹ người anh về phía hắn. Đặt trong lòng mà ôm anh ngủ. Nhất Bác nhìn vẻ mặt lúc ngủ của anh cũng thật quá đáng yêu đi, ngay cả hắn động anh xoay người như thế mà vẫn không hay biết cứ an tĩnh nhắm mắt.

Nhưng không được bao lâu, giữa đêm, Nhất Bác đã bị đánh thức. Người kia trong lòng hắn không ngừng động đậy. Tỉnh giấc ngẩng đầu lên quan sát, trán Tiêu Chiến đã thấm đẫm mồ hôi, đôi mày gắt gao chau lại, miệng không ngừng thì thào điều gì hắn không thể nghe rõ. Anh không phải đơn giản động đậy, mà chính là đang run rẩy trong lòng hắn.

Hoàn toàn để anh xoay người lại, hắn ngồi thẳng dậy lay anh nhưng cơ bản anh không hề nghe thấy, luôn không ngừng run. Hắn nhìn thấy thế liền rất đau lòng, đáy mắt cảm thấy chính mình bất lực. Vòng tay ôm anh vào lòng, phía sau không ngừng nhẹ nhàng vỗ lưng anh, miệng liên tục lặp đi lặp lại rất nhỏ chỉ để có hai người nghe thấy.

"Không sao, không sao, em ở đây cùng anh."
"Không sao cả, sẽ ổn thôi."

Dù không biết rõ anh đã mơ thấy điều gì nhưng nhất định là rất khủng khiếp. Đánh thức anh lúc này chỉ sợ càng khiến anh kinh hãi, hắn liền muốn từ từ mà dỗ dành. Một lúc sau, quả thật cách của hắn có tác dụng. Tiêu Chiến đã bắt đầu hết run, giọng từ từ cũng không còn phát ra âm thanh lí nhí kia nữa. Rốt cuộc một người an tĩnh đi vào giấc ngủ lần nữa, người còn lại cứ thế ôm lấy anh vỗ về cả một đêm mà không có ý định chợp mắt.

—-
Đến lượt ai kia ngủ không nổi rồi aaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net