CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đắp lại cho anh chiếc chăn, quần áo cũng đã giúp anh thay cho ấm áp mới yên lặng đứng bên giường nhìn người kia.

Một lúc sau, Nhất Bác quyết định xuống dưới lầu một chút khi quay lên đã thấy hắn cầm một viên thuốc chống cảm mạo cùng nước. Hắn đem thuốc nghiền ra sau đó bỏ vào chính mình ngậm thuốc cùng một ít nước đặt lên môi anh truyền vào. Người kia mặt dù mắt đã nhắm nghiền cơ hồ thấy miệng được tách ra chất lỏng được truyền vào cũng ngửa cổ đón lấy mà nuốt xuống.

Lúc nãy ở phòng tắm lâu như vậy hắn thật không muốn làm anh cảm lạnh a.

Đoạn xoay người đi cầm lên chiếc điện thoại trên  bàn, ấn một dãy số gọi đi.

Xử lý xong, hắn liền tắt nguồn rồi mới quay lại giường ôm chặt anh mà chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ màng, Tiêu Chiến cất giọng khàn đặc ra sức gọi.

"Bé con, em có đó không? Bé con?"

Không ai trả lời anh, chỉ có tiếng thút thít nhỏ vang lên, có lẽ đã sớm bị bịt mắt cùng miệng. Chỉ có anh do bị nhốt lâu ngày sớm không được ăn uống đã không còn sức la hét nữa nên bọn chúng cũng không để ý băng vải trên miệng anh cũng đã tuột đi từ lúc nào.

Cố gắng mò mẫm đến nơi tiếng khóc mà xem đứa nhỏ kia thế nào. Tự xác định phương hướng mà lần tới. Thế nhưng chính Tiêu Chiến đến vài lần hoảng hốt run rẫy rút tay lại vì chạm phải những con người bất động không còn hơi thở kia. Dây thần kinh giờ đây đã căng đến đỉnh điểm. Anh cố gắng gan dạ tìm đến nơi bạn nhỏ. Một lúc sau rốt cuộc anh cũng chạm được liền ôm lấy.

Thế nhưng không hiểu sao khi anh vừa chạm được, cậu bạn nhỏ cũng không còn lên tiếng nữa.

Không, không đúng. Vừa rồi anh vẫn còn thấy tiếng khẽ thút thít. Vì sao lại im lặng rồi.

"Bé con, có nghe anh nói không, trả lời anh đi."

Đáp lại Tiêu Chiến vẫn là bốn bề yên ắng, Tiêu Chiến bắt đầu run rẩy kịch liệt, đôi tay càng siết chặt thân ảnh nhỏ trong vòng tay.

Liên tục lắc đầu, người vẫn không ngừng lay thân ảnh nhỏ nhắn. Bốn bề xung quanh anh chỉ toàn bóng tối, đến cả gương mặt của bé con anh cũng không thể nhìn thấy. Cố gắng ôm lấy em ấy, anh lùi về sát trong góc của không gian rợn người này.

Đến khi cảm nhận phía sau, bên trái, bên phải đều chạm phải vách ngăn không lùi được nữa mới co người ôm chặt đứa bé trong tay mà bảo hộ.

Tiêu Chiến bất lực thều thào. Anh giờ đây nước mắt đã không còn có thể rơi, nếu cậu bé này cũng như thế rời đi, anh phải làm sao.

Không. Anh không muốn.

"Không được, đừng bỏ anh lại một mình, tỉnh dậy đi, tỉnh dậy mau!"

"A...a...a..."

Tiêu Chiến hét lên, cơ hồ xung quanh đều vang vọng. Nhất Bác nằm kế bên vì phản ứng của người kia lại một lần nữa bị doạ đến hoảng sợ. Liền giữ lấy gương mặt đang đầm đìa mồ hôi mà gấp gáp giúp anh thanh tỉnh.

"Tiêu Chiến, nhìn em, nhìn em này. Không sao rồi, chỉ là mơ thôi. Em ở đây, ở ngay bên cạnh anh."

Tiêu Chiến mở tròn mắt, nhìn thấy khuôn mặt hắn đang lo lắng nhìn mình anh liền nhắm chặt lại. Tay gắt gao ôm lấy hắn. Hai hàng nước mắt hoà với mồ hôi trên mặt liền thi nhau chảy xuống thấm ướt cả đầu vai hắn.

Mỗi lần anh như thế, anh đều biết chính mình đã doạ người kia, cũng không biết nên nói với hắn thế nào. Vì căn bản anh không nhớ rõ ràng được. Anh chỉ mơ hồ ghép nhặt lại những giấc mơ của mình đều là cùng một bé con ở trong phòng tối.

Chỉ nhớ được mình cùng anh hai bị bắt cóc. Thế nhưng lại không nhớ được năm đó làm sao thoát khỏi, cũng không nhớ được mặt của đứa bé kia. Có phải hay không đứa bé kia cũng đã chết rồi? Đã bỏ lại anh ở nơi đó. Vì sao chỉ để mình anh được sống, còn đứa bé nhỏ và những người khác đều đi về thế giới bên kia. Anh chính là trước giờ ám ảnh mình đã không cứu được người.

Nhất Bác đã cảm thấy dường như Tiêu Chiến có gì đó không ổn thế nhưng trước giờ anh đều không nói với hắn. Hắn muốn biết về anh đều là nhờ thông qua những người xung quanh anh mà nắm bắt. Hắn ghét cảm giác đó, hắn muốn được nghe chính anh chia sẻ cùng hắn. Nhưng anh lại chưa từng, chưa từng một lần chủ động tìm hắn.

Trong lòng hắn dấy lên sự lo lắng càng nhiều nhưng sự nghi hoặc cũng không ít.

Là hắn đối với anh chưa đủ tin tưởng sao?

Nhất Bác lần này chính là muốn lên tiếng trực tiếp hỏi anh.

"Anh đã nằm mơ thấy ác mộng sao? Anh thấy những gì?"

Tiêu Chiến rời vòng tay hắn. Tay ôm lấy đầu, vừa nói vừa không ngừng chau mày khó chịu.

"Anh không nhớ rõ, tất cả đều rất mơ hồ."

Nhìn thấy Tiêu Chiến ôm đầu khổ sở cố gắng nhớ lại, hắn liền không thể kìm lòng ôm lấy anh.

"Không nhớ được cũng không sao, có em bên cạnh, khi nào anh nhớ ra liền nói cho em biết. Có được không?"

Tiêu Chiến chỉ im lặng không đáp. Anh chợt nhớ ra lúc sáng Bác sĩ Hạ đưa cho anh loại thuốc mới thế nhưng từ lúc về còn chưa kịp đổi nhãn. Hôm nay cũng chưa đụng đến thế nên anh mới lại mơ thấy loại chuyện kia. Tự trách mình vô ý khiến hắn lo lắng như thế anh liền cắn cắn môi hướng về phía hắn nhỏ giọng.

"Xin lỗi. Làm em lo lắng rồi. Ngủ đi, mai còn phải đến công ty."

Nhất Bác gật đầu, vươn tay ôm lấy anh, một bên tay đặt lên lưng anh không ngừng vỗ về để anh thoải mái tìm lại giấc ngủ.

Rất lâu sau đó, anh nghe được tiếng người kia nỉ non bên tai, vòng tay hắn ôm anh càng thêm siết chặt.

"Tiêu Chiến, xin lỗi anh."

Trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc khó tả. Thế nhưng hắn không biết anh vẫn chưa hề ngủ. Đêm nay cơ bản anh đã không thể chợp mắt được nữa. Cứ thế ở trong lòng hắn giả bộ nhắm mắt thở đều. Đến khi tờ mờ sáng đã rời vòng tay hắn, ra khỏi phòng.

Sáng sớm tỉnh giấc, hắn giật mình sờ mảnh giường bên cạnh đã sớm lạnh, xung quanh cũng không tìm thấy anh. Liền bật dậy chạy xuống dưới nhà tìm kiếm. Thế nhưng quản gia nói vừa nãy thấy anh ở trên tầng thượng đã từ sáng sớm.

Trong lòng hắn liền khó chịu mắng thầm. Mới sáng sớm, sương đêm còn chưa tan mà đã lên tầng thượng không chút chắn gió như thế. Rời mắt một chút liền có thể chọc hắn lo lắng. Người này chưa hề khiến hắn an tâm một giây phút nào.

Không quên quay lại phòng cầm theo chiếc áo khoác dày, tầng thượng giờ đây không ít những tia nắng đầu ngày cũng bắt đầu rọi xuống.

Hắn mở cửa, một thân hình mỏng gầy đứng tựa nơi lan can, gió thổi lùa khiến hắn bất giác rùng mình. Thế mà người kia chỉ mặc mỗi chiếc áo sơmi cùng chiếc quần thể thao dài mà đứng đó tự bao giờ. Ngay cả hắn đến nơi cũng không hề hay biết.

Hắn nhanh chóng tiến đến cầm áo khoác từ phía sau choàng lên người anh. Thấy người kia phản ứng quả thật bị hắn làm cho giật mình đến ngơ ngác. Hắn thuận tiện ôm anh vào lòng mà trách mắng.

"Sớm như vậy đã lên đây, sẽ bị cảm lạnh a."

"Chẳng phải được em giữ ấm rồi sao?"

Tiêu Chiến xoay người hôn nhẹ lên trán người đối diện gương mặt vừa tỉnh ngủ kèm chút tức giận cũng thật đáng yêu.

"Trở về phòng thôi." – Nhất Bác ôm anh gần như cảm nhận được làn da anh cũng đã lạnh toát khiến hắn khó chịu.

"Nhất Bác, dường như chúng ta còn thiếu nhau một điều gì đó. Em có nhận ra không?"

"Thiếu sao?" – Đáy mắt Nhất Bác cơ hồ co giật, anh là đang nói đến chuyện gì?

"Tuần trăng mật a..." – Tiêu Chiến giọng giả vờ tức giận nhắc nhở hắn.

Đúng vậy, hắn quên mất, từ khi kết hôn biết bao hiểu lầm xảy ra, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện đó.

"Thế anh muốn đi đâu, em đều cùng anh đi." – Nhất Bác nhẹ nhàng chạm vào chiếc mũi trên gương mặt tinh nghịch kia đáp lời.

"Chúng ta đi Tokyo đi được không? Cả Bali nữa. Cảnh vật ở đó rất mê người."

"Được. Đợi thêm vài ngày nữa, chúng ta cùng nhau đi."

Tiêu Chiến liền ôm chầm lấy hắn. Mắt anh cơ hồ thoáng chút lưu luyến nét không nỡ.

Trở về phòng thay đồ chuẩn bị đến công ty, Tiêu Chiến đã chuẩn bị xong, giờ chỉ cần thắt giúp Nhất Bác chiếc cà vạt nữa là hoàn mỹ.

Trong lúc tay đang bận rộn giúp hắn chuẩn bị. Tiêu Chiến không nhìn hắn, mà nghi hoặc hỏi.

"Công việc công ty có nhiều không? Liệu có thể sắp xếp được?"

Nhất Bác do dự một lúc mới trả lời.

"Chỉ là muốn bàn với anh. Hai ngày nữa sẽ phải sang Châu Âu một chuyến. Anh sắp xếp công việc đi cùng em có được không? Sau đó chúng ta đến thẳng Tokyo?"

Tiêu Chiến nở nụ cười chọc ghẹo

"Sao? Xem anh như hải miên nhỏ đều có thể đóng gói suốt ngày mang theo a? Bị bỏ trong vali thật sự rất ngộp."

Nhất Bác hai tay dùng lực siết lấy cái eo nhỏ đang đùa giỡn mà nhìn thẳng.

"Em nghiêm túc. Đi công tác cùng em, có được không?"

"Nhất Bác, vì sao lại lo lắng như vậy a? Em cứ đi công tác. Sau đó anh liền đặt vé chúng ta đòan tụ ở Tokyo là được không phải sao? Mang theo anh đi làm việc quả thật sẽ không tiện cho em đâu." – Tiêu Chiến chỉnh sửa chiếc cà vạt lại cho ngay ngắn sau đó liền đặt tay lên hai bên vai hắn trấn an.

"Nhưng em..."

"Anh Tiêu Nhân gần đây cũng rất mệt mỏi, chúng ta đều không thể ích kỷ như thế, em thấy có phải không? Năm ngày. Chỉ sau năm ngày anh liền xuất hiện trước mặt em ở Tokyo. Có được không?"

Tiêu Chiến thấy Nhất Bác lo lắng đến ngây ngốc liền cười vui vẻ. Lại bám người, người này lại muốn bám lấy anh mà mang đi sao. Đảm bảo mang theo anh sẽ không cách nào khiến hắn tập trung được. Không đi. Để hắn chú tâm làm việc, xong việc những ngày sau đó chẳng phải đều ở cạnh nhau hay sao.

Nhất Bác thấy anh kiên quyết liền không thể khuyên nữa, lặng lẽ buồn rũ mà đưa anh đến công ty rồi mới quay về Vương thị.

Trợ lý thấy Nhất Bác đến liền bắt đầu công việc, thông báo lịch trình cho anh.

Một lúc sau, Andrew cũng đến văn phòng mà trình diện , đoạn đưa cho anh một chiếc hộp nhỏ. Andrew từ sau khi gửi cho hắn đoạn clip kia cũng được hắn yêu cầu quay về nước làm làm việc để thuận tiện hơn.

Mở chiếc hộp ra, là một sợ dây chuyền mảnh không có mặt dây, được chế tác riêng do chính Nhất Bác đặt hàng. Bên trên được cấy thiết bị định vị tinh vi mà hắn đã dặn dò, cơ hồ nhìn bằng mắt thường sẽ không thể nhìn thấy được. Nhất Bác quả thật có chút không yên tâm để người kia hằng ngày đi đi về về một mình. Vài hôm trước anh nhận được báo cáo lịch trình liền đã cho người làm ra.

Andrew bên cạnh tiếp tục đưa cho anh một tập hồ sơ khác, nguyên nhân chính lần này Nhất Bác phải sang Châu Âu một chuyến mới là việc này.

Trên tập hồ sơ, dòng chữ tiêu đều lớn được in đậm.

Kế hoạch Hợp tác Thu mua Tập Đoàn Lạc Thị.

Vốn dĩ từ khi biết sự việc kia hắn đã cho người bắt đầu thu mua cổ phiếu Lạc gia thế nhưng cty này còn có vốn góp và đối tác đầu tư chính tại Châu Âu, hắn đi chuyến này là muốn trực tiếp đàm phán thâu tóm được Lạc gia.

Hắn biết chuyện năm ấy cơ bản một mình Lạc Anh – một vị tiểu thư luôn được cưng chiều sẽ không có được thế lực có thể một tay che trời đến thế. Vị gia chủ nhà họ Lạc chắc chắc không ngồi yên để đứa con gái duy nhất vướng vào tù tội.

CCTV bị xoá mất, thuê bao điện thoại VIP bị huỷ, ngay cả cơ quan điều tra cũng "nuốt" được không ít hầu bao từ Lạc gia mới có thể dễ dàng che giấu.

Hiển nhiên hắn không thể dễ dàng bỏ qua. Kẻ khiến hắn trở thành ác quỷ bằng thù hận, kẻ khiến hắn dày vò người hắn yêu, kẻ âm mưu che giấu sự thật tai nạn của chị hắn. Hắn chính là muốn họ phải trả giá.

—-
Ây da da. Êm ấm chưa bao lâu đã cảm thấy bão bùng nổi lên rồi. Chuẩn bị tinh thần đón bão nha mng🤢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net