CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya, phòng bệnh VIP cũng im ắng đến mức chỉ cần một bước chân cũng có thể nghe thấy tiếng va chạm với sàn nhà lạnh lẽo.

Bên trong phòng lúc này, An Nhiên ngồi một bên chỉ biết im lặng nhìn chằm chằm vào người trước mặt dù nhắm mắt nhưng vô thức vẫn thấy được đôi mày khẽ chau lại, chốc chốc lại khẽ mấp máy như đang nhìn thấy ác mộng, chính là kiểu không hề an tĩnh.

Lâu lâu An Nhiên lạc liếc đến chiếc điện thoại bên cạnh. Cô đã gọi cho Nhất Bác gần 10 cuộc nhưng vẫn không ai nghe máy. Tin nhắn cô cũng đã gửi đi nhưng kể từ lúc Tiêu Chiến vào đây đã hơn hai giờ đồng hồ vẫn chưa thấy hắn hồi âm.

Chẳng lẽ hắn không lo lắng sao? Chẳng lẽ hắn tuyệt tình đến thế sao?

Nhưng An Nhiên không biết được, phía bên kia đầu dây hắn sớm đã không còn tỉnh táo, tin nhắn hay cuộc gọi đến đều bị Lạc Anh ở bên cạnh xoá mất còn chẳng nghe được cả tiếng chuông. Kể từ khi rời khỏi nơi cử hành hôn lễ, Nhất Bác đã đến một quán bar quen thuộc mà uống như nốc rượu.

Nhất Bác chính là không nghĩ làm đau anh, bản thân lại chẳng dễ chịu như hắn nghĩ. Một năm qua ở cạnh anh, hắn đến hàng trăm lần tưởng tượng đến cảnh như hôm nay nhưng vẫn không có lần nào cảm thấy thoả mãn hay dễ chịu. Rốt cuộc thì làm sao mới tốt?!

Trong không gian lạnh lẽo, An Nhiên dường như có thể đếm được cả tiếng kim đồng hồ dịch chuyển từng giây. Vậy mà, người kia vẫn chưa thấy hồi tỉnh.

Đêm đầu tiên là tân hôn không thể qua đêm ở bên ngoài thế này được. Việc An Nhiên không thông báo với ba mẹ hai bên chính vì không muốn làm to chuyện. Hai tập đoàn lớn liên kết không phải chuyện nhỏ. Không thể vừa mới kết hôn mà hôm sau đã lên đầy mặt báo.

Thế nhưng, An Nhiên tính không bằng trời tính. Điện thoại Tiêu Chiến vẫn đang ở chỗ cô lập tức reo vang. Cái tên hiện lên màn hình khiến An Nhiên liền hít thở một hơi đầy lồng ngực mới cân nhắc bắt máy.

"Dạ, chào Vương phu nhân." – An Nhiên ngoảnh đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã gần 2h sáng.

"Tiêu Chiến đang ở cạnh cháu sao? Sao lại để cháu bắt máy?"

"Dạ, Tiêu Chiến em ấy... em ấy..."– An Nhiên bỗng trở nên ngập ngừng không biết nên trả lời thế nào.

"Cháu nói mau Tiêu Chiến bây giờ thế nào? Đã hơn hai giờ sáng hai bác vẫn đang đợi chúng nó ở nhà Nhất Bác . Sao lại chẳng thấy bóng dáng đứa nào?"

Giọng nói của mẹ Vương càng lúc càng lo lắng. Đáng lý từ khi kết thúc tiệc đã về lại Dinh thự Vương Gia nhưng linh cảm có chuyện gì đó với đôi trẻ từ giữa buổi tiệc đã cảm thấy không ổn đành lôi Vương lão gia cùng sang căn biệt thự riêng của Nhất Bác.

Quả nhiên, ngoài người hầu trong nhà chẳng thấy bóng dáng chúng nó. Mà trước khi gọi Tiêu Chiến tất nhiên bà phải gọi con trai đầu tiên, thế nhưng bên kia Lạc Anh lại là người bắt máy khiến Vương phu nhân chết lặng không nói nên lời. Chỉ biết căn dặn phải Nhất Bác về thẳng Vương gia. Tất nhiên, Lạc Anh dù cho có cơ hội tốt bên cạnh Nhất Bác thì điều Vương phu nhân đã lên tiếng liền không thể không nghe lời.

Trước đây chẳng phải Nhất Bác và Tiêu Chiến rất yêu thương nhau sao?

Tại sao ngay đêm tân hôn con trai bà lại ở cạnh người khác. Còn Tiêu Chiến đâu?

"Dạ, Tiêu Chiến em ấy ở...bệnh viện." – An Nhiên cảm thấy không thể giấu được nữa bèn lặng lẽ đáp.

Bên đây Vương phu nhân nghe được liền ngã ngồi xuống đệm sô pha. Vương Lão gia thấy thế không biết chuyện gì đang xảy ra liền kề tai vào nghe cho rõ nhưng rốt cuộc không nghe bên kia nói gì nữa.

"Cháu...tình trạng Tiêu Chiến thế nào? Có nghiêm trọng không? Được, bác sẽ cho quản gia sắp xếp một chút. Xe sẽ đến đón."

Nghe thấy An Nhiên báo tình trạng Tiêu Chiến là do bị shock và mệt mỏi quá độ mới dẫn đến ngất đi. Vương phu nhân liền đau lòng khôn xiết. Nhưng tình trạng Tiêu Chiến như thế cũng không thể đêm đầu tiên tân hôn bị cánh nhà báo phát hiện thì làm sao ăn nói với Tiêu Gia. Nghĩ đoạn bà bèn sắp xếp xe cứu thương chuyên dụng di chuyển Tiêu Chiến về nhà Vương Nhất Bác, nay đã là nhà tân hôn của cả hai.

"Sao? Nhóc Tiêu đang ở đâu? Vì sao lại không về? – Thấy phu nhân vừa cúp máy ông liền hỏi.

Đoạn Vương phu nhân quay sang dặn dò quản gia và người hầu trong nhà mà không trực tiếp trả lời chồng mình.

"Mau, mau dọn phòng lớn của Thiếu gia cho Tiêu Thiếu gia nghĩ ngơi. Sức khoẻ Tiêu Thiếu gia không tốt, mau gọi điện cho bác sĩ Tần đến đây ngay."

Quản gia nghe dặn dò còn gọi cả bác sĩ riêng của Vương gia đến chắc chẳn chuyện không nhỏ ông liền phân phó người đi chuẩn bị.

"Sao? Nhóc Tiêu không khoẻ sao?" – Lão Vương gia giờ mới nghe rõ lời vừa rồi của phu nhân mình mà kinh ngạc.

"Ông mau cho người mang Nhất Bác về đây. Nó làm cho Chiến nhi bị sốc đến mức nhập viện ngay trong ngày cưới. Ông nghĩ chúng ta làm sao ăn nói với Tiêu gia, làm sao có thể nhìn mặt Chiến nhi nữa!" – Nói đến đó Vương phu nhấn cũng bắt đầu nước mắt ngắn nước mắt dài.

Vương lão gia nghe thế liền trở nên tức giận gọi điện vài cuộc điện thoại liền căn dặn cho người lôi đầu đứa con trai ngu ngốc kia về.

Vương gia vừa mất đi đứa con gái ruột không lâu, chỉ còn có một mình Nhất Bác liền mong muốn nó có cuộc sống thật tốt. Khi nhìn thấy Nhất Bác chủ động dẫn Tiêu Chiến về nhà, ông bà đích thực cảm thấy mối lương duyên này không tệ, đứa nhỏ kia cũng thật ngoan như có cảm giác được đứa con gái nhỏ tạo cơ duyên bù đắp. Thế mà tưởng chừng hai đứa chúng nó sẽ êm ấm hạnh phúc lại ngay đêm tân hôn đã xảy ra sóng gió. Ông bà làm sao yên tâm được.

Xe cấp cứu chuyên dụng không lâu sau đã đổ lại trước cổng. An Nhiên cùng vài nhân viên y tế trực tiếp nâng đỡ đưa Tiêu Chiến vẫn còn mê man đặt lên chiếc giường lớn trong căn phòng tân hôn nay bỗng dưng trở thành giường bệnh.

An Nhiên đưa Tiêu Chiến bình an về nhà lúc này bác sĩ Tần cũng đã khám qua không có gì nguy hiểm nên được quản gia tiễn về.

Vương phu nhân trước khi rời khỏi phòng nhìn thấy Tiêu Chiến gương mặt trắng bệch không động đậy nằm giữa căn phòng rộng lớn khiến bà đau lòng không thôi.

Lúc này, dưới phòng khách không biết từ đâu Nhất Bác được hai tên vệ sĩ to lớn hai bên dìu vào nhà. Hắn giờ đây chính là vẫn còn dư âm của cồn nên không hề biết mình được đưa về nhà bằng cách nào, trước mắt chỉ thấy ba mẹ vẫn ngồi ngay trước mặt tức giận mà nhìn hắn.

"Ba mẹ, sao ba mẹ lại ở đây?"

"Nhất Bác, con xem lại con đi, con đang gây loạn cái gì thế hả?"

Đoán rằng ba mẹ chắc đã biết anh bỏ giữa hôn lễ chạy đi uống rượu thế nên lại muốn trách hắn đã không ở lại hôn lễ cùng anh ấy. Chỉ là hắn không cách nào kìm nén cảm xúc kia mà ở lại được.

"Ba, mẹ không có chuyện gì đâu. Ba mẹ về đi."

Bà Vương lúc này hoả đã bốc lên tận đỉnh đầu. Thấy con trai bà gây ra loại chuyện kia lại còn chường ra cái bộ mặt say không chịu tỉnh bèn cầm cốc nước đầy trên bàn hất lên mặt hắn chẳng khác nào một cú tát rõ đau. Bà trước nay luôn cưng chiều hắn thế nhưng loại chuyện hôm nay chính là không thể bênh vực.

"Con còn nói con không làm gì? Con không làm gì mà tại sao Tiêu Chiến đến mức cấp cứu trong bệnh viện? An Nhiên gọi con hơn 10 cuộc điện thoại con vẫn không bắt máy? Con không làm gì mà tại sao điện thoại của con mà Lạc Anh lại cư nhiên trả lời? Rốt cuộc con có biết con đang làm cái gì hay không?" – Nói đến đây Vương phu nhân gần như nức nở, rõ ràng không muốn làm ồn Tiêu Chiến nghỉ ngơi nhưng chính là đứa con kia nếu không nói nó sẽ không tỉnh.

Ly nước kia hất vào mặt kèm theo lời nói của mẹ khiến hắn bừng tỉnh.

Cái gì? Tiêu Chiến... anh ấy cấp cứu sao? Lúc hắn rời đi quả thật thấy anh trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi cư nhiên không nghĩ đến anh sẽ...

"Anh ấy đang ở đâu?" – Nhất Bác gấp gáp nắm lấy tay mẹ gặng hỏi.

"Con lên đó mà xem con đã làm cho Chiến nhi thành ra cái bộ dạng gì rồi?!"

—-
Xong phim Tiểu Bảo rồi.
P.s: về sau sẽ gọi trưởng bối hai bên là Ba Tiêu - Mẹ Tiêu, Ba Vương - Mẹ Vương nhé mọi người.
Tiểu Bảo ở cty sẽ gọi là Vương Tổng, ở nhà là Vương Thiếu.
Đại Bảo ở nhà gọi là Tiêu Thiếu, cty sẽ gọi là Tiêu Nhị Thiếu gia (vì còn có đại ca được gọi là Tiêu Tổng rồi)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net