CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không đợi mẹ Vương nói gì thêm, hắn lập tức đi về hướng phòng ngủ quen thuộc. Vừa mở cửa, đập vào mắt hắn là hình dáng Tiêu Chiến nằm giữa gian phòng lớn, một bên tay vẫn còn cắm ống truyền dung dịch. Nhìn xa lại như đang ngủ thế nhưng khi hắn tiến lại thêm vài bước quan sát mới phát hiện sắc mặt người kia đã trắng bệch, thân hình gầy gò lọt thỏm giữa chiếc giường lớn khiến trái tim hắn đau đến nghẹn lại.

Sớm biết sẽ có ngày hôm nay nhưng hắn không nghĩ được vì sao lại khiến cả hai ra nông nỗi này.

Thế nhưng chị Nhất Đan mất đi vì anh là sự thật.

Tại sao ông trời lại trêu đùa hắn. Một lòng muốn trả thù cho chị nhưng đến cuối cùng không kiềm được mà yêu anh. Yêu đến diệt cả tâm can thế này.

Nhưng người chị duy nhất mà hắn thương yêu không thể cứ thế rời khỏi thế gian trong khi anh lại an nhiên hạnh phúc được. Hắn không muốn. Chính là muốn giữ anh lại bên mình mà dày vò anh.

Sáng hôm sau khi Tiêu Chiến lờ mờ tỉnh dậy gian phòng gần như chỉ có mỗi anh. Đầu vẫn còn có chút nhức đau đáu. Ngó nghiêng quanh phòng Tiêu Chiến mới phát hiện sự việc phát sinh hôm qua, ngồi dậy dựa lưng vào thành giường cho tỉnh táo một chút liền đưa tay rút ống truyền cùng kim tiêm ra khỏi tay và tiến về phòng tắm.

Trong biệt thự hiện tại chỉ còn người hầu trong nhà cùng mẹ Vương đang ở dưới bếp. Tiêu Chiến sau khi thay đồ một chút đã đôi phần tỉnh táo mà rời phòng. Cũng không nên ngày đầu về nhà Nhất Bác đã ở lì ở phòng mãi được. Thấy Tiêu Chiến vừa bước xuống khỏi cầu thang mẹ Vương đã bước đến dắt tay anh ấn ngồi xuống bàn ăn.

"Chiến nhi hôm qua đến nay đã mệt lắm rồi đúng không? Mẹ có hầm chút canh gà cho con bồi bổ thân thể nha. Mau uống khi còn nóng mới tốt."

"Dạ, mẹ. Con cảm ơn."

Hơi bất ngờ khi mẹ Vương sao lại có mặt ở đây sớm thế nhưng thấy mẹ đã cất công nấu canh cho mình, anh cũng không thể từ chối mặc dù miệng giờ đây phi thường lạt lẽo và cũng không hề thấy đói.

Thấy Tiêu Chiến ngoan ngoãn bưng chén canh lên miệng uống thì mẹ Vương liền ngồi xuống đối diện anh mà nhìn. Ánh mắt lại cực kỳ ôn nhu cùng cảm thông.

"Mẹ...hôm qua...Nhất Bác..." – Tiêu Chiến mặc dù biết chuyện cả hai không nên làm cho ba mẹ lo lắng thế nhưng sớm như thế mẹ Vương đã có mặt ở nhà hai người thì chắc chắn mẹ cũng không thể không biết chuyện hôm qua Nhất Bác rời đi.

"Mẹ biết. Con không có lỗi gì cả. Nhất Bác hôm qua có về. Chỉ là sáng nay ở công ty có việc gấp sớm như vậy nó muốn đợi con tỉnh lại nhưng lại không thể không rời đi." – Mẹ Vương nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Chiến nhìn mình chính là kiểu trẻ con làm lỗi nên đã nhanh chóng giải thích.

Tiêu Chiến nghe thấy Nhất Bác đêm qua có về nhà ánh mắt anh lại bắt đầu trĩu nặng hơn.

Em ấy có về thế nhưng có phải đã không còn là Nhất Bác trước đây vẫn luôn yêu thương anh? Lúc anh tỉnh dậy ngay cả một chút hơi ấm của người kia anh cũng không cảm nhận được. Có phải người đó giờ đây đã ghét bỏ anh rồi không?!

Thấy Tiêu Chiến im lặng không nói gì, đôi mắt bắt đầu có những ngấn nước mong manh chực chờ rơi xuống, mẹ Vương liền đứng lên vòng tay ôm lấy đứa trẻ ngoan này lại. Bà cơ bản không biết vì sao con trai mình lại đột nhiên thay đổi thái độ với Tiêu Chiến, ngay cả đứa trẻ trước mặt bà tính tình trước nay luôn rất hoạt bát nay lại an tĩnh không nói một lời khiến bà không khỏi xót xa.

Nhưng đã là một người mẹ, hai đứa đã đủ trưởng thành để quyết định cuộc đời chính mình, bản thân bà cũng không biết làm gì hơn. Chỉ mong mọi chuyện không đi quá xa nữa.

Cùng Tiêu Chiến dùng bữa xong đã được mẹ Vương hối thúc anh mau trở về phòng mà nghỉ ngơi cho khoẻ hẳn. Cả một bàn ăn không ít không nhiều món đa phần thanh đạm thế mà Tiêu Chiến chỉ uống mỗi chút canh gà lại bảo đã no rồi. Mẹ Vương cũng không ép thêm liền căn dặn quản gia bữa trưa nhớ nấu cháo cho Tiêu Chiến rồi cũng về lại Vương gia.

Trở lại phòng nghỉ Tiêu Chiến giờ cũng không muốn nằm lại giường nữa, cảm thấy bản thân chỉ mới không vận động một chút mà nằm lì sẽ càng không ổn.

Công việc ở công ty giờ đây anh cũng không phải lo lắng nhiều vì dù sao cũng có anh hai Tiêu Nhân lo. Việc kết hôn anh được nghỉ phép vài ngày nên giờ đây cũng không muốn đụng lại công việc. Chỉ là anh muốn an tĩnh một chút mà suy nghĩ.

Biệt thự của Nhất Bác thật ra không lạ với anh. Trong một năm hẹn hò cùng Nhất Bác, cũng không ít lần đến đây nên hầu như người hầu trong nhà đều biết anh cũng như mọi nơi ở đây anh đều đã biết rõ. Tiêu Chiến đặc biệt thích nhất 2 nơi trong căn biệt thự này chính là tầng thượng thoáng mát và chiếc bàn nhỏ đặt cạnh khung cửa kính lớn trong phòng riêng của Nhất Bác. Cảm giác có thể từ trong phóng tầm mắt ra xa quan sát được mọi chuyển động, khung cảnh bên ngoài khiến anh thấy đặc biệt tốt.

Đặt mình ngồi xuống chiếc ghế mây rộng, trên bàn đặt một bình hoa bi trắng khiến Tiêu Chiến không kìm được mà nhìn nó thật lâu. Tâm tư cũng bắt đầu lạc nơi nào đó.

Mãi một lúc sau bỗng dưng bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tiêu Chiến chưa kịp phản ứng đã thấy một thân ảnh quen thuộc bước vào. Nhất Bác đã về. Tiêu Chiến thấy thế liền đứng bật dậy toan bước tới nhưng đôi tay chưa kịp chạm vào Nhất Bác đã quay người tìm quần áo trong chiếc tủ rồi tiến vào phòng tắm không nói lời nào.

"Nhất Bác, em..." – Đôi tay bị người kia quay đi mà dừng lại nơi không trung một lúc sau mới sực tỉnh mà hạ tay xuống.

Tiến đến đứng bên ngoài phòng tắm, nghe tiếng nước chảy róc rách bên trong bỗng dưng lại khiến anh cảm thấy an lòng đến lạ. Từ đêm qua đến giờ anh chỉ sợ Nhất Bác sẽ mãi rời xa anh, không chịu đối mặt cùng anh nữa. Nhất Bác về là tốt, chỉ cần Nhất Bác chịu cùng anh một chỗ, nhất định anh sẽ có cơ hội để giải thích.

Đợi Nhất Bác từ phòng tắm trở ra, trên người vẫn còn vươn hơi nước, mái tóc vẫn còn ướt đẫm. Tiêu Chiến trên tay đã cầm sẵn chiếc khăn mà tiến đến muốn lau khô cho Nhất Bác. Hắn trước giờ vẫn thích anh giúp hắn lau khô tóc thế nhưng hôm nay thấy anh cầm khăn tiến đến hắn đã tránh né bảo có thể tự làm.

Hắn cự tuyệt anh.

Không sao cả.

Chắn chắn Nhất Bác vẫn còn giận chuyện hôm qua nên mới có biểu hiện như thế. Tiêu Chiến liền lấy lại sự cân bằng, giọng điệu mấy phần vui vẻ như ngày thường mà hỏi han.

"Nhất Bác, em phải đến công ty nữa sao? Ăn cơm trưa ở nhà rồi hẵn đi nhé! Anh đi chuẩn bị một chút." – Anh muốn cùng Nhất Bác dùng bữa cơm, dù sao đây cũng là bữa cơm đầu tiên sau khi hai người kết hôn, cũng không thể qua loa được. Anh sẽ đi chuẩn bị món mà Nhất Bác thích ăn.

"Không cần. Có hẹn ăn cơm cùng đối tác." – Hắn vừa thay xong y phục mới liền không lạnh không nhạt buông lại một câu, bước ngang qua Tiêu Chiến mà trực tiếp rời đi.

"Vậy cơm chiều, anh đợi em về, cùng ăn." – Không bỏ cuộc, Tiêu Chiến cố gắng chạy thêm vài bước nói với theo. Chắc chắn, hắn không thể không nghe thấy.

Nói liền làm. Tiêu Chiến trực tiếp vui vẻ xuống bếp mà chuẩn bị món Nhất Bác thích. Hắn không trả lời tức là chiều hắn sẽ về kịp.

Quản gia thấy Tiêu Chiến vừa khoẻ lại giờ lại động tay động chân mà bữa trưa gần như cũng không hề đụng liền thấy lo lắng thay anh. Vương thiếu gia là ông bên cạnh từ nhỏ cũng không phải không biết tính hắn, phàm những chuyện hắn không muốn cư nhiên sẽ không làm. Nhìn thấy thái độ hắn lạnh nhạt với Tiêu Chiến ông càng chẳng thể hiểu nổi. Nếu không yêu nhất định sẽ không cưới người đó. Thế nhưng giờ đây sao lại...

Quản gia ông chỉ biết nhìn bóng lưng người kia tất bật luôn tay trong bếp mà không khỏi lắc đầu.

Buổi chiều dần buông, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng chịu dừng tay mà lên thay đồ một chút. Anh không muốn mùi thức ăn trên người mình khiến Nhất Bác khó chịu. Chọn một chiếc áo phông trắng đơn giản cùng chiếc quần thể thao đen ống dài cho thoải mái, Tiêu Chiến liền cầm điện thoại lên mà gửi đến cho người bên kia một tin nhắn.

"Cơm chiều chuẩn bị xong rồi. Chỉ đợi em về!"

Đoạn gửi xong tin nhắn kia, Tiêu Chiến bỏ vội điện thoại lại vào túi quần, quay xuống phòng khách chờ người kia trở về. Tâm tình có chút chờ mong, cũng không ít vui vẻ.

——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net