CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Nhất Bác rời khỏi phòng làm việc, nhẹ nhàng mở cửa phòng bên cạnh sợ làm người kia tỉnh giấc nhưng trong phòng đã sớm không có bóng dáng Tiêu Chiến đâu.

Giờ chỉ mới gần 7h00 sáng.

Thay một bộ âu phục đen, chiếc cà vạt được lựa chọn cùng màu thắt ngay ngắn, cài lại hai chiếc măngséc nơi cổ tay áo rồi ra khỏi phòng. Trước khi rời đi ánh mắt Nhất Bác vô tình lướt qua nơi người kia vẫn thường nằm, hắn khẽ nhíu mày. Bước đến gần hơn hắn mới nhìn thấy một lọ thuốc trắng nhỏ lấp ló phía dưới chiếc gối. Tiến đến đầu giường hắn cầm lên chiếc chai nhỏ dán nhãn.

Là một loại vitamin.

Vì sao anh lại uống cái này?

Nhất Bác ánh mắt thâm trầm, cầm lọ thuốc đặt lại chỗ cũ sau đó quay về hướng phòng bếp đi đến.

Đợi đến khi Quản gia đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng đặt trước mặt, hắn mới lên tiếng.

"Anh Chiến sáng nay có việc sao?" – Sáng nay rời đi sớm như vậy là có chuyện gì sao, hắn cũng không thể hỏi trực tiếp anh được.

"Tiêu Thiếu gia từ sáng đã đến công ty. Hai ngày nay có lẽ xảy ra chút vấn đề nên đều làm việc đến gần sáng mới về phòng." – Quản gia dè dặt cuối đầu thông báo tình hình cho Nhất Bác.

Muỗng soup chưa kịp nuốt xuống vậy mà vừa nghe thấy lời nói kia hắn đã cảm thấy nghẹn lại nơi cổ.

Làm việc đến gần sáng sao?

Hắn cơ hồ không nhận ra bởi vì một phần không muốn chạm mặt anh quá nhiều khiến hắn nảy sinh khao khát nên đem chính mình "cách ly" anh. Đêm đến đôi khi ngủ quên trên bàn làm việc đến tận sáng cơ bản không bước ra khỏi phòng. Chỉ là quả nhiên hai ngày nay sữa nóng đều là quản gia đem đến cho hắn.

"Anh ấy...dạo gần đây còn sử dụng thuốc?" – Không kìm được thắc mắc trong lòng, Nhất Bác buộc miệng lên tiếng hỏi. Ngoài hắn ra, trong nhà người tiếp xúc với Tiêu Chiến nhiều nhất chính là quản gia. Có lẽ quản gia cũng biết việc này đi.

"À...cái đó... tôi chỉ vô tình nhìn thấy vài lần. Tiêu Thiếu gia có lẽ trong người thiếu chất, liền nói cái đó chỉ là vitamin bổ sung. Từ lúc về đây cậu ấy dường như vẫn luôn mang theo."

Quản gia nghe Nhất Bác hỏi chợt nhớ đến có vài lần ông bắt gặp Tiêu Chiến uống loại thuốc đó, ông chưa kịp hỏi Tiêu Chiến đã giải thích chỉ là vitamin thôi. Nhưng kỳ lạ là đa phần đều uống vào những buổi chiều tối lại còn có vẻ rất lén lúc uống. Chắc là sợ thiếu gia bắt gặp sẽ lo lắng nên luôn giấu diếm đây mà. Nghĩ thế nên những điều đó ông cũng không tiện nhiều lời.

"Tôi biết rồi. Đừng nói với anh ấy tôi hỏi ông điều gì." – Trước khi rời đi, Nhất Bác không quên căn dặn kỹ với quản gia.

Nhất Bác không muốn chính mình quan tâm anh quá nhiều nhưng lại không kìm được mà liên tục muốn biết anh thế nào. Tự nực cười bản thân có phải đã quá mâu thuẫn rồi hay không.

Vừa đến công ty, chuông điện thoại lại reo lên. Nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình, Nhất Bác mới quyết định tắt chuông đợi đến khi đến văn phòng làm việc mới gọi lại dãy số đó.

"Nói đi."

"Vương Tổng, việc cậu muốn điều tra có chút kết quả, chỉ là không mấy khả quan." – Andrew – trợ thủ đắc lực của Vương Nhất Bác đã làm việc cho hắn được vài năm, người luôn sẵn sàng hành động theo phân phó của hắn lúc này giọng cũng trầm đi.

"Tai nạn của Vương Đại tiểu thư năm đó đúng là chiếc xe kia vượt đèn đỏ đâm phải nhưng với khoảng cách đó khả năng là do cũng đã vượt tốc độ mới bị đâm trực diện. Ngoài lời khai của Lạc tiểu thư ra hoàn toàn không tìm thấy những chứng cứ khác. CCTV không hoạt động, chiếc xe hoàn toàn hư hỏng nặng nên việc khôi phục lại hộp đen cần thêm một khoảng thời gian nữa."

"Được, tôi biết rồi. Tiếp tục điều tra." – Nhất Bác ngắt điện thoại, hai tay đút vào túi quần xoay lưng hướng cửa kính từ tầng thứ 18 của Toà nhà Vương thị mà nhìn xa xăm.

Anh lớn hơn hắn 4 tuổi, cùng chị là bạn thân từ hồi đi học. Không phải Nhất Bác không biết chị hắn xem Tiêu Chiến không khác gì người thân trong gia đình mà đối đãi. Nhà họ Vương và nhà họ Tiêu cũng không phải ngày một ngày hai mới quen biết nhau. Vậy mà hơn 1 năm trước nghe tin Tiêu Chiến một mình công tác ở thành phố X bị bệnh sốt cao không thể rời giường mà nhất quyết muốn tự lái xe đến chăm sóc cho anh. Nhất Bác đã một mực nói mình cũng ở gần có thể tiện thể ghé qua nhưng chính chị cương quyết muốn đến. Không biết vì sao năm đó kéo theo Lạc Anh cùng xảy ra tai nạn.

Năm đó kẻ đâm xe cũng đã ra đầu thú nhưng việc mất đi người chị duy nhất khiến Nhất Bác không thể không nảy sinh hận ý. Nếu năm đó chị không nhất quyết đến thành phố X chỉ để chăm sóc Tiêu Chiến, chỉ cần anh tỏ ý ngăn cản , chị hắn đã không gặp phải tai nạn. Chính anh, anh là người góp phần tạo nên bi kịch cho chị Nhất Đan và cho cả hắn.

Vậy mà khi chị mất, người kia đến tang lễ cũng chẳng hề đến. Sau đó ít lâu mới xuất hiện tại Vương Gia nói lời xin lỗi. Xin lỗi ba mẹ hắn vì đã không đến được với chị thời khắc tiễn đưa. Khi Nhất Bác nhìn thấy cảnh tưởng đó liền sinh hận.

Xin lỗi vì không tiễn đưa? Xin lỗi thì có ích gì? Anh ấy thậm chí còn không cảm thấy có lỗi vì gián tiếp gây ra cái chết cho chị hắn.

Được. Hắn chính là muốn giữ anh bên cạnh để nhìn xem đến bao giờ anh mới biết được mình sai ở đâu, đến bao giờ anh mới cảm nhận được cái đau hắn năm đó khi mất đi chị gái.

Chỉ là hắn không ngờ đến, không ngờ bên cạnh anh càng lâu, hắn lại càng yêu anh nhiều hơn.

Câu chuyện đó vốn dĩ mọi chứng cứ đều đã phơi bày trước mắt nhưng lần đó ở phòng nghỉ ngày đại hôn, vẻ mặt đó của Tiêu Chiến khiến hắn không thể kiềm lòng mà sinh ra cảm giác không rõ ràng.

Phải chăng hắn đã bỏ sót điều gì?

Ngay sau hôm ấy hắn quyết định để cho Andrew điều tra nhưng đến giờ thêm một chút manh mối cũng không tìm được.

"Vương Tổng, theo lịch trình tối nay sẽ có một buổi tiệc mời các quan chức cấp cao cùng Tổng giám các tập đoàn gặp gỡ."

Thư ký bên ngoài gõ cửa bước vào thông báo cho Nhất Bác về lịch trình mà hắn không thể không tham dự.

Những cuộc gặp gỡ với giới quan chức cấp cao hay những tập đoàn khác luôn được xem là những buổi tiệc giao lưu quan trọng không thể không có mặt. Là cơ hội để tạo mối quan hệ lâu dài trong kinh doanh cũng như có thể mơ hồ quan sát được tình hình biến động của thị trường chỉ thông qua những cái bắt tay của những ông lớn.

Vì là buổi tiệc quan trọng nhưng lại không kịp quay về thay đồ Nhất Bác liền nhờ thư ký đặt cho mình một bộ lễ phục. Không lâu sau lễ phục được đưa đến. Một bộ âu phục màu xám tro kết hợp cùng áo sơmi trắng bên trong, Viền áo vest được thêu tay tỉ mỉ màu xám đậm làm điểm nhấn. Đi kèm còn có một chiếc cài áo đính hạt cùng bộ khuy măng sec thương hiệu Channel. Khi Nhất Bác khoác lên người cả bộ lễ phục mọi thứ đi kèm đều trở nên tinh tế.

Thư ký của hắn quả thật có gu thẩm mỹ không tệ. Thế nhưng hắn không biết cách đó không lâu tự tay anh đã chuẩn bị rồi cho người mang đến tận công ty.

Nhất Bác đến bữa tiệc xung quanh cũng đã rất đông quan khách. Tập đoàn Vương thị trên thương trường thế lực không nhỏ. Mọi quyền hành giờ đây đều do Vương Nhất Bác quản lý. Thế nên khi vừa vào đến không ít những quan chức cấp cao chủ động đến tìm hắn bắt chuyện.

Trước khi vào đã ngó vòng quanh một lượt, đoán chừng những bữa tiệc thế này trước giờ Tiêu Chiến đều không có mấy khi chịu tham gia. Toàn bộ đều là do Tiêu Nhân – Đại Thiếu gia nhà họ Tiêu xuất hiện. Nếu anh "vợ" đã đến cũng không thể không chủ động sang chào hỏi một tiếng nhưng đã gần sắp vào phần chính của tiệc mà vẫn không thấy người đâu.

"Vương Tổng, sao thế, vừa kết hôn xong liền giấu kỹ bảo bối ở nhà nha!" – Một số Tổng giám của những Tập đoàn khác nhìn thấy hôm nay hắn đến một mình cũng không ngại mà trêu chọc một chút. Cả giới kinh doanh không ai không biết hai thiếu gia của hai tập đoàn lớn nhất nhì nước vừa tổ chức hôn lễ cách đây không lâu, chính là một cú nổ lớn khiến đối thủ kẻ nào cũng phải e dè.

Nhất Bác chỉ cười nhẹ ra phần đáp lễ nhưng trong lòng lại bắt đầu gợn sóng ngầm.

Dám gọi Tiêu Chiến là "bảo bối" trước mặt hắn? Chán thở rồi sao?

Lúc này không biết từ khi nào, Tiểu thư Lạc gia cũng có mặt vừa nhìn thấy Nhất Bác xuất hiện liền bám lấy ở cạnh bên. Kể từ chuyện hôm ấy ở biệt thự, Nhất Bác luôn né tránh cô. Hôm nay là buổi tiệc quan trọng, Nhất Bác nhất định sẽ có mặt, đây cũng chính là cơ hội tốt cho cô tiếp cận Nhất Bác.

MC đã lên bục chuẩn bị phát biểu phần khai mạc buổi tiệc thì bất ngờ cánh cửa đã đóng kín ngưng nhận khách tự bao giờ lại một lần nữa mở ra. Cả khán phòng gần như đều quay đầu lại xem ai đến trễ thế này còn được cho phép bước vào sảnh thế kia.

Một thân ảnh thon dài, trên người khoác lên mình bộ lễ phục đen tuyền lịch lãm, bên ngực trái cài chiếc hoa đỏ nhỏ nổi bật, gương mặt thanh tú nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng lại gần như toả sáng khắp cả khán phòng.

Người xuất hiện không ai khác chính là Tiêu Nhị thiếu gia – Tiêu Chiến.

Cả khán phòng không ít người bất ngờ vì rất hiếm khi nhìn thấy Tiêu Nhị Thiếu đến những buổi tiệc thế này.

Một số khác chính là ra chiều hài lòng cùng ngưỡng một. Với tài sắc kia, được Tiêu gia trước nay giấu kỹ thế cũng không mấy làm lạ.

Nhưng cũng có không ít những nam thanh nữ tú các nhà khác lại dường như dán chặt mắt trên người anh khiến cho con ngươi Nhất Bác giờ đây cũng vươn đầy tơ máu, tay nắm thành đấm chỉ hận không thể đem anh về nhà đóng cửa, giấu đi!

Nhìn thấy Nhất Bác mắt vẫn luôn dõi theo người kia từ lúc xuất hiện khiến Lạc Anh bên cạnh tức nghẹn. Cô liền muốn chuyển dời sự chú ý của Nhất Bác nên kéo tay hắn, đưa cho hắn một ly nước ép đào để hạ hoả. Không nén được nỗi khó chịu dâng lên trong lòng, hắn một hơi uống cạn sạch rồi đặt mạnh chiếc ly xuống mặt bàn, sau đó cũng rảo bước tiến về phía anh đang đứng tiếp chuyện cùng vài vị quan chức cấp cao.

Tiêu Chiến từ khi bước chân vào buổi tiệc cơ hồ đã phát hiện ra Nhất Bác thế nhưng thấy bên cạnh Nhất Bác còn có cô ta anh liền muốn chính mình không nên nhìn về hướng đó.

Tiêu Chiến đứng đó hết người này đến người khác đến tiếp chuyện khiến anh bất lực chỉ có thể đứng yên chịu trận cười nhẹ, lắng nghe lâu lâu sẽ gật đầu ra chiều hiểu ý . Trong lòng thầm tự trách nếu không phải hôm nay anh hai bận đi xem mắt Tiêu Chiến đã không thèm đến những nơi này. Nhưng không thể để anh hai suốt ngày lẻ bóng ôm đống công việc, nghĩ vậy anh liền thoả hiệp thay người đến dự.

Thế nhưng hôm qua vì công ty phát sinh vấn đề mà hai ngày nay ngủ không đủ giấc, kèm theo mọi thứ xung quanh quá sức chói tai khiến Tiêu Chiến giờ đây chó chút không vững muốn loạng choạng.

Vốn chỉ định đến gần Tiêu Chiến một chút để những ánh mặt kia nhìn thấy hắn cơ hồ nên thu liễm con ngươi vẫn đang dán chặt trên người anh lại. Vậy mà người kia không biết tiếp hết mấy lượt rượu đã bắt đầu loạng choạng không vững, hắn lập tức vòng tay qua chiếc eo nhỏ đỡ lấy giúp Tiêu Chiến trụ vững.

Bị Nhất Bác ôm lấy ghì sát vào người khiến Tiêu Chiến có đôi chút bất ngờ, vốn tưởng hắn sẽ không muốn lại gần anh nhưng nghĩ lại hai người đã kết hôn, mỗi người đứng một góc sẽ khiến người khác dị nghị cũng không tốt.

"Ây da, Vương tổng, mọi người ở đây đều biết vị bên cạnh là của ngài nha, không cần phải ôm chặt đến vậy." – Một vị uỷ viên ban chấp hành cấp cao nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền cười nói khiến mọi người xung quanh nghe thấy đều cũng cười theo.

"Thôi đừng chọc đôi trẻ nữa, trong tương lai mong chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau." – Một vị khác lên tiếng giọng sảng khoái đưa ly rượu hướng Nhất Bác và Tiêu Chiến mà nâng lên.

"Phó chủ tịch Lâm, Nhất Bác dạ dày không tốt. Tôi uống thay cùng ngài phần của hai người có được không?" – Tiêu Chiến lúc này mới lên tiếng cũng chặn luôn ly rượu đang được người bên cạnh chuẩn bị nâng lên.

"Được chứ, không vấn đề. Đều là người một nhà, uống thay là điều có thể! Nào!"

Tiêu Chiến liền nở nụ cười tươi, đem lần lượt ly trên tay mình cùng ly trên tay người bên cạnh cạn sạch.

"Phó Chủ tịch Lâm, thất lễ, thất lễ rồi." – Tiêu Chiến uống xong liền lên tiếng tỏ lòng có lỗi mong vị Phó Chủ tịch kia không để bụng sau đó lại chạm nhẹ ngón tay Nhất Bác tỏ ý muốn rời đi.

Nhất Bác thấy Tiêu Chiến ra hiệu liền hiểu ý kéo anh về một chỗ trống nơi cạnh hành lang. Tiện thể với tay lấy thêm một ly nước lọc cho anh uống vào. Chất cồn kia vốn không dễ nuốt, vậy mà hắn còn chưa kịp phản ứng đã thấy anh nốc cạn.

"Giỏi quá rồi. Còn ở đây đỡ rượu?" – Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến cầm lấy ly nước lọc trên tay hắn uống đến sắp cạn liền không nhịn được lên giọng ra chiều tức giận.

"Hay anh nên để cô ta giúp em đỡ rượu?" – Tiêu Chiến châm chọc, rời đi chưa được một khắc đã thấy Lạc Anh ánh mắt hình viên đạn đang nhìn anh mà tiến tới.

—-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net