PHIÊN NGOẠI 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau ngày xuất viện

Tiêu Chiến ngồi trên giường, vẻ mặt lộ rõ nét chán chường khó chịu lật qua lật lại trang sách mà đã gần 20p đồng hồ anh chẳng thể tập trung đọc xong.

Anh nằm viện điều trị hai tháng, về nhà được một tháng. Thân thể đã nghỉ giải lao quá dài để có thể vận động lại rồi, ấy thế mà người kia vẫn một mực muốn anh ở nhà dưỡng bệnh.

Tất cả những đợt kiểm tra hay vật lý trị liệu không cần đến máy móc nặng đều một mực muốn thực hiện tại gia. Anh sớm đã ngột ngạt đến tức tối.

Hai hôm trước, đợt điều trị vật lý cho cổ tay cũng đã hoàn tất rồi. Hôm nay liền muốn xuống bếp lọ mọ làm món mới cho Nhất Bác thưởng thức.

Thiết nghĩ hơn ba tháng qua hắn dồn tâm trí và sức lực chăm sóc anh, sớm đã gầy đi không ít rồi. Nếu hắn đã không cho anh ra ngoài thì đành ở nhà kiếm gì mua vui vậy.

Quản gia nhìn thấy Tiêu Chiến ở nhà bếp bắt đầu động tay chân đã sớm lo lắng sợ Thiếu gia về trông thấy sẽ tức giận liền lên tiếng ngăn cản.

"Tiêu Thiếu gia, cậu cần gì cứ dặn tôi là được rồi. Cậu như thế một lát Thiếu gia về sẽ bị mắng a."

Tiêu Chiến vẻ mặt uất ức hướng về phía quản gia năn nỉ

"Cháu thật sự đã khỏi rồi. Bác đừng giống như cậu ấy suốt ngày xem cháu như bình hoa di động có được không? Cháu chỉ muốn nấu chút soup cho Nhất Bác thôi. Một chút liền xong ngay!"

"Nhưng mà..." - Quản gia muốn lên tiếng ngăn cản thế nhưng lại quyết định im lặng. Ba tháng nay nhìn cậu ấy cứ quanh quẩn trong nhà rồi lại ra khuôn viên đi dạo sớm đã thấy bí bách thay.

Tiêu Chiến loay hoay một hồi, rốt cuộc vẫn không tìm thấy đồ mình muốn tìm liền ngạc nhiên hỏi quản gia.

"Bác à, dụng cụ gọt hoa quả, dao kéo...mọi người cất ở đâu thế? Cháu nhớ lần trước khi vào bếp nó vẫn ở ngay đây mà!"

"À...cái đó...cậu cần cắt gì, để tôi làm cho?"

Quản gia tiến vào, mở ra ngăn tủ ở nơi góc bếp chọn một con dao nhỏ dùng để gọt hoa quả hướng về phía nguyên liệu trên bàn tỏ ý muốn giúp đỡ.

Tiêu Chiến nhìn thấy, phút chốc ngộ ra vài phần.
Cũng không tranh dành mà để quản gia giúp mình một tay.

Đoạn khi sắp làm xong món soup, Tiêu Chiến xoay người cầm chiếc muỗng không ngừng khuấy đều. Thấy Tiêu Chiến có vẻ thất thần, quản gia lo lắng hỏi.

"Tiêu Thiếu gia, cậu mệt sao? Hay cậu lên nghỉ trước đi, để tôi làm."

Quản gia gần như phải gọi Tiêu Chiến đến lần thứ ba anh mới giật mình phản ứng. Quay đầu, hai mắt đã bắt đầu rướm lệ nhìn quản gia.

"Có phải cháu khiến cậu ấy đau lòng lắm không? Là cậu ấy bảo bác giấu những thứ kia đi sao?"

Quản gia nhìn thấy gương mặt Tiêu Chiến liền không khỏi đau lòng, đưa tay tắt bếp, hướng Tiêu Chiến cùng ngồi xuống bàn ăn đối diện khu bếp chậm rãi lên tiếng.

"Thật ra, hôm ấy khi mọi người ở nhà chờ đợi tin tức của cậu, Thiếu gia sớm đã như một kẻ mất đi linh hồn rồi. Đến khi tôi biết được cậu phải nhập viện, kể từ hôm đó Thiếu gia cũng không hề về nhà. Đồ đạc đều được tôi cùng Andrew phụ trách đưa đến."

Quản gia nói đến đây, nước mắt của Tiêu Chiến cũng đã bắt đầu rơi.

"Một tháng trước khi biết cậu sắp xuất viện, Thiếu gia mới trở về. Còn cho người dọn dẹp rồi đích thân kiểm tra từng góc nhỏ. Những đồ vật bén nhọn thế kia...cậu ấy đều không cho dùng tới. Hoặc chí ít muốn dùng, đều cất vào những góc khuất. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng sắc mặt của Thiếu gia hôm ấy quả thật rất doạ người."

Tiêu Chiến kìm nén không muốn chính mình khóc bật thành tiếng. Nghe thấy tiếng xe trước sân, biến hắn về tới, anh vội vàng lau đi hai hàng nước mắt. Chưa kịp cởi ra chiếc tạp dề còn đeo trên người, đã nhìn thấy hắn đã đến trước cửa, nhìn về phía anh khẽ nhíu mày.

Sợ hắn nhìn thấy sẽ trách quản gia, anh liền nhanh chân tiến đến một bước mà lên tiếng.

"Đừng trách quản gia, là anh muốn xuống bếp. Thế nhưng đều là quản gia giúp một tay."

Hắn nhìn qua người trước mặt một lượt rồi nhìn về phía quản gia ánh mắt đanh lại.

"Lần sau không cần nấu, muốn ăn gì anh dặn họ một tiếng là được rồi. Đừng để phải mệt!"

Tiêu Chiến tay vẫn còn đang định cởi giúp hắn chiếc áo khoác ngoài. Tay còn chưa kịp chạm tới đã thấy hắn vòng tay ra phía sau eo anh, cởi bỏ đi nút thắt của tạp dề, giúp anh cởi ra.

"Anh nấu món gì thế?"

"Là soup bắp cải cùng một ít bào ngư giúp em bồi bổ một chút."

"Được."

Cùng nhau tiến về phía bàn ăn, quản gia đã chuẩn bị sẵn, thấy hai vị yên ổn ngồi xuống đồ ăn đã được dọn lên.

Nhất Bác nâng tay múc muỗng đầu tiên, khẽ thổi một chút cho bớt nóng rồi đưa về hướng đối diện. Tiêu Chiến liền vui vẻ há miệng đón lấy.

Nhìn thấy người kia bình phục tốt như thế, lại còn có nét tinh nghịch trở về, trong lòng hắn cơ hồ an ổn đến lạ. Chăm chú múc cho mình một muỗng rồi lại nhìn về người đối diện, dường như có gì đó không ổn.

Người kia đối diện hắn, một giây trước còn nở nụ cười, giờ khắc này lại cúi mặt vào chén soup nhỏ không lên tiếng.

"Tiêu Chiến!" - Hắn khẽ gọi, nhưng không nghe anh trả lời.

Nhất Bác lo lắng, buông xuống muỗng soup trên tay, bước về phía đối diện, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh xoay người anh đối diện với chính mình. Khẽ cảm nhận bàn tay vuốt mặt anh có chút nước, liền gắt gao cúi đầu hỏi han.

"Anh khóc sao? Tại sao lại khóc? Đồ ăn anh làm em ăn rất ngon mà!"

Thấy người kia một mực không lên tiếng, tim hắn bỗng dưng có chút nhói lên, lo lắng hỏi.

"Anh à, hay anh đau chỗ nào sao? Em đưa anh đến bệnh viện!"

Hắn lo lắng toan đứng bật dậy liền bị tay người kia nắm lấy, một giây sau Tiêu Chiến ôm hắn khóc thành tiếng. Miệng không ngừng nói.

"Nhấc Bác, anh xin lỗi. Xin lỗi em."
"Anh không cố ý, là anh sai. Anh không muốn em đau lòng."

Hắn nghe thấy anh chịu lên tiếng bấy giờ mới nhẹ lòng, vòng tay ôm chặt lấy anh, tay vỗ về phía sau lưng anh an ủi.

"Là em không tốt. Chúng ta đừng để ý đến chuyện cũ nữa, có được không? Chỉ cần anh bình an, cả đời này không cần nói với em từ xin lỗi."

Tiêu Chiến ngẩng mặt lên nhìn hắn. Giờ đây ánh mắt hắn lộ rõ nét phức tạp. Anh chính là không muốn nhìn hắn của bây giờ vì cảm thấy chính mình có lỗi mà dày vò bản thân. Thế nhưng, anh căn bản không khống chế được những thứ sẽ diễn ra.

"Nhất Bác, anh yêu em."

Tiêu Chiến biết, giờ đây chỉ có tình yêu mới là liều thuốc để chữa lành những vết thương trong quá khứ. Chỉ cần hắn ở bên anh, anh sớm đã không còn cảm thấy việc năm đó là nỗi đau nữa rồi.

"Tiêu Chiến, em cũng yêu anh. Rất yêu anh."

Nhất Bác vùi đầu vào vai Tiêu Chiến nỉ non đáp lời. Phải, cuộc đời hắn chính là nợ anh quá nhiều. Dù cho có phải dùng tính mạng mình để đền đáp, hắn cũng nguyện ý không khóc than.

Hắn yêu anh. Đã yêu từ rất lâu rồi thế nhưng là hắn ngu muội không biết chính mình đang hạnh phúc. Anh dành tất cả những điều tốt đẹp cho hắn, vì hắn mà lo nghĩ, vì hắn mà không màn được mất. Ngày hôm ấy đối với hắn giờ đây chính là sự trừng phạt. Và sự trừng phạt ấy khiến hắn khắc cốt ghi tâm mà nhớ cả đời không thể thêm một lần phạm phải.

"Được rồi, không khóc nữa. Bảo bối khóc rất xấu a."

Nhất Bác nhìn thấy người trong lòng từ nãy giờ vẫn khóc đến lợi hại liền lên tiếng chọc ghẹo.

"Ngoan, ăn hết chén soup này, em đưa anh về phòng có được không?"

Tiêu Chiến một lúc sau mới dừng hẳn tiếng nức nở mà để hắn đút từng muỗng soup vào miệng.

Thấy người kia đã bắt đầu bày ra biểu hiện no nê, hắn liền nở một nụ cười tinh quái lên tiếng.

"No rồi chứ thỏ con? Em thì có chút đói rồi!"

Chưa để người kia kịp phản ứng, hắn đã ngồi dậy nhấc bổng đối phương trên tay. Đoạn quay đầu dặn dò quản gia.

"Bác chưng thêm một ít tổ yến. Tối nay xem chừng sẽ có người lại đói bụng."

Nói xong, hắn nở một nụ cười tươi đặt môi lên cánh môi người đối diện vẫn còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng, nhanh chóng tiến về phòng.

Cánh cửa đóng sầm lại, quản gia phía dưới liền đỏ mặt khi nghe thấy tiếng ai kia kịp phản ứng.

"Này, Nhất Bác, vết thương anh còn chưa lành a, khoan đã!!!!"

Đêm hôm đó, trong mơ hồ, Tiêu Chiến cảm nhận bên phải nơi cổ tay có thêm một vòng kim loại lành lạnh ma sát vào da.

Mãi đến sáng hôm say khi mở mắt, Tiêu Chiến lòng ngập tràn dư vị hạnh phúc khi nhìn thấy bàn tay nắm chặt tay mình xuất hiện một cặp vòng bạc chạm trổ tinh xảo, trên thân dây còn có hai chữ cái được khắc lồng vào nhau.

YZ

Hạnh phúc chính là cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa.

—-

Hoàn❤️
Xia xia mọi người.
Hẹn cùng mọi người gặp lại hai Bảo Bảo ở fic sau nhé!
#1. Kẻ phản diện hoàn hảo - Hoàn
#2. Chúng ta có thể sao? - Updating
Mong được yêu thương ủng hộ aaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net