15: Sóng gió (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

**Sáng hôm sau**

Tiêu Chiến bị những ánh sáng nhỏ bé đánh thức mà tỉnh dậy, cậu đang đưa tay che đi những tia nắng thì bị cánh tay to khỏe kéo cậu vào lòng, dúi đầu cậu vào lồng ngực, đôi tay khẽ xoa mái tóc của cậu, cất giọng nói:
" Còn sớm, ngủ chút nữa đi."

Tiêu Chiến giật mình ngước mắt lên nhìn người đang ôm cậu, khuôn mặt đẹp như tạc tượng, cậu khẽ đẩy vào ngực anh, nhưng càng cố đẩy ra thì càng bị ôm chặt thêm, cậu nhíu mày nói:
" Hôm nay anh không tới công ty sao mà giờ còn ngủ."

Vương Nhất Bác xoa đầu cậu, lười biếng đáp:
" Không tới, công việc giao cho Vu Bân và Lưu Hải Khoan rồi."

Tiêu Chiến nhíu mày, vùng khỏi người Vương Nhất Bác ngồi khoanh tay, khoanh chân trên giường nói, giọng điệu mang theo chút đùa giỡn:
" Hừ, anh như vậy thì công ty sẽ sớm phá sản a."

" Hử, lo cho tôi sao."_Vương Nhất Bác ngồi dậy nhìn chằm chằm Tiêu Chiến mang theo nụ cười nhanh hiểm.

Tiêu Chiến phồng má nói:
" Mới không có, nếu anh thật sự phá sản thì tôi sẽ chạy về Tiêu gia a."

" Haha, em nghĩ công ty tôi dễ phá sản vậy à, còn nữa, cho dù công ty tôi có phá sản thì em cũng đừng hòng thoát khỏi tôi.". Vương Nhất Bác mỉm cười xoa đầu Tiêu Chiến cùng giọng điệu cảnh cáo.

Tiêu Chiến đỏ mặt "hừ" nhẹ một tiếng rồi bỏ vào phòng tắm, Vương Nhất Bác chỉ vô cùng thích thú khi thấy dáng điệu giận dỗi của cậu.

Một lúc sau cả hai đã yên vị trên bàn ăn, Vương Nhất Bác thảnh thơi ngồi đọc báo, uống cafes còn Tiêu Chiến đang nhâm nhi bữa sáng của mình.

Tiêu Chiến thỉnh thoảng nhìn Vương Nhất Bác như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Vương Nhất Bác cũng nhận ra hành động đáng yêu của cậu nên bỏ tờ báo xuống, khoanh tay trước ngực, đem giọng nói lạnh lùng nói với cậu:
" Muốn hỏi gì..?

" Hôm nay tôi ra ngoài chơi được không, gần một tháng nay quanh quẩn trong nhà rồi, tôi thật sự rất chán."__Tiêu Chiến cúi mặt xuống, đôi mắt đượm buồn muốn lấy chút tình thương từ Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác chống cằm nhìn cậu, đôi tay đưa tới xoa xoa đầu cậu:
" Được, hôm nay đưa em đi chơi một buổi, nói, muốn đi đâu??."

Tiêu Chiến sau khi nghe xong lập tức ngước mắt nhìn anh, nụ cười cậu lan tỏa khắp gương mặt khiến Vương Nhất Bác đứng hình vài giây, cậu nắm chặt lấy tay anh lắc lắc:
" Thật....thật sao?? Tuyệt quá, tôi muốn tới công viên, vườn thú, và......"

" Được."_ Vương Nhất Bác nhịn không được khi thấy cậu lắc lắc tay mình mà đồng ý đưa cậu đi tất cả các nơi mà cậu thích.

Sau khi cả hai đã ngồi trong xe, Tiêu Chiến mới từ từ quay sang nói với Vương Nhất Bác :

" Nhất Bác, có thể cho A Thành đi cùng được không, chúng tôi lâu lắm rồi không gặp nhau với lại cậu ấy là bạn thân nhất của tôi nữa."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bằng đôi mắt thỏ con, bàn tay nắm lấy cánh lay anh khẽ lắc, cậu nói với giọng ngọt ngào nhất mặc dù cậu không muốn nhưng vẫn phải làm như vậy anh mới dễ dàng đồng ý.

Vương Nhất Bác thoáng ngạc nhiên với hành động của cậu, trong lòng anh bỗng vui sướng vô cùng nhưng chút vui mừng này bị dập vùi khi nghe cậu nói muốn có bạn đi chung.

" Được, giờ qua nhà cậu ta"

" Yeah, Uông gia thẳng tiến."

Vương Nhất Bác mặc dù khó chịu nhưng vẫn phải đồng ý vì hành động đáng yêu của cậu thật khiến anh khó lòng mà từ chối. Không biết từ bao giờ mà một người cao lãnh như Vương Nhất Bác lại chịu đáp ứng yêu cầu của người khác nhanh như vậy, lại vô cùng yêu thương, chiều chuộng cậu. Vương Nhất Bác chấp nhận tất cả vì ít ra bây giờ Tiêu Chiến không còn né tránh Vương Nhất Bác, cả hai cũng dần trở nên gần gũi hơn rồi.

Sau khi Uông Trác Thành lên xe, Uông Trác Thành vẫn còn đơ người chưa thích nghi được: mới ngày nào Tiêu Chiến còn nói sợ và ghét Vương Nhất Bác vậy mà hôm nay lại cười nói vui vẻ rồi cùng Vương Nhất Bác đi công viên rồi còn mời Uông Trác Thành đi cùng. Đây là muốn Uông Trác Thành thành bóng đèn sao????

Tới khu vui chơi, Tiêu Chiến và Uông Trác Thành đang đứng đợi Vương Nhất Bác đi mua vé, Uông Trác Thành liền kéo Tiêu Chiến lại xa xa chút hỏi cậu:
" Tiêu Chiến, chuyện này là sao, không phải cậu ghét anh ta sao, sao giờ lại??."

" A, sau khi tiếp xúc với anh ta thì...thì tớ thấy anh ta không đáng ghét lắm, ngược lại có chút đáng thương."
Tiêu Chiến nói hai bên má hơi hơi hồng khiến Uông Trác Thành không khỏi hoài nghi.

Uông Trác Thành đang định nói gì đó thì Vương Nhất Bác đi tới, đưa vé cho hai người. Tiêu Chiến vừa nhận được vé liền hăng hái, hớn hởn nắm tay kéo hai con người kia vào trong. Vừa vào trong, Tiêu Chiến mở to mắt nhìn, có rất nhiều gian hàng trò chơi rồi những quán bán đồ ăn vặt khiến Tiêu Chiến thích thú mà bỏ hai người kia chạy loạn khắp nơi.

Vương Nhất Bác định tới chỗ cậu thì Uông Trác Thành gọi lại:
" Vương tổng, tôi có chuyện muốn hỏi ngài."

" Chuyện gì??"_ Vương Nhất Bác nhíu mày, mắt hằn tia sắc lạnh

Uông Trác Thành hơi run nhưng cố bình tĩnh:
" Ngài thực sự thích Tiêu Chiến , muốn chăm sóc, bảo về cậu ấy?"

" Phải."_ Vương Nhất Bác thản nhiên đáp.

" Vậy xin ngài nói được làm được, Tiêu Chiến trước nay rất ngốc trong việc nhìn người nên luôn bị người khác bắt nạt. Nếu ngài Vương đây làm tổn thương Tiêu Chiến thì tôi sẽ tìm mọi cách đưa cậu ấy thoát khỏi ngài bằng mọi giá."_ Uông Trác Thành cũng kiên quyết nói.

Vương Nhất Bác cười nhạt:
" Cậu không cần lo, tôi sẽ không làm em ấy buồn."

Cả hai người đang nói chuyện thì từ phía xa, một chàng trai nhỏ bé dơ tay vẫy vẫy hai người, lớn tiếng gọi:

" Nhất Bác, A Thành, 2 người làm gì mà lâu vây mau qua đây đi."

Cả hai nghe tiếng gọi của cậu nên cũng đi tới chỗ cậu, vừa tới nơi đã bị cậu kéo tay đi khắp gian hàng này tới gian hành khác.

Đi tới quán ăn nào cậu cũng sẽ thử qua hết món ăn quán đó, tới khu trò chơi nào cậu cũng chơi hết. Hành động của cậu như một đứa trẻ, rất thích đồ chơi, lạc quan, vô lo vô nghĩ, khiến ai cũng muốn bảo vệ, yêu thương.

" Tôi muốn chơi cái này."

" A, tôi muốn thử món này."

" Con thỏ này đẹp quá, chúng ta mua đi."

" Tôi muốn.........."

Tiêu Chiến kéo hai người chạy hết chỗ này đến chỗ khác, Vương Nhất Bác chỉ im lặng để cậu kéo đi, mua tất cả mọi thứ mà cậu muốn. Thay vào đó, Uông Trác Thành thì đã mệt mỏi người, không ngừng than vãn.

Khi đã đi chơi gần hết khu vui chơi cậu mới tha cho 2 người kia, Vương Nhất Bác thì giúp cậu mua nước và lau mồ hôi cho cậu.

**Tách**_ Tiếng máy chụp flash vang lên phía xa khiến Vương Nhất Bác liếc tới, đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn một lượt, khi thấy không có gì sảy ra mới tiếp tục tới chỗ Tiêu Chiến.

_______________________________________

* Tại 1 nơi nào đó.

" Alo, Bà Tiêu, số tiền bà nợ bọn tôi định bao giờ trả đây???"

" Hừ, các người vội gì, cho tôi chút thời gian nữa, tôi còn đang kiếm tiền."

" Thời gian??? Công ty chồng bà không phải đang đi lên sao, rút chút vốn của ông ta ra rồi trả cho bọn tôi."

" Hừ, tôi rút nhiều lần rồi, ông ta chắc cũng phát hiện rồi nhưng chưa biết là tôi rút nên hiện tại chưa thể trả tiền cho các người."

" Con rể bà không phải là Vương Nhất Bác-Tổng giám đốc WX sao??"_ Tên chủ nợ tay cầm bức ảnh chụp Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ở khu vui chơi.

" Bảo cậu ta cho tiền rồi trả cho bọn tôi, không bà đừng trách."

" Chuyện này rất....rất khó ..... Ê ... này ... alo..alo...chết tiệt."

Bà Tiêu chưa kịp nói thì bên kia đã gác máy. Bà rất hiểu phong cách làm ăn của bọn chúng, nếu không đủ tiền thì cái mạng của bà e là không giữ được. Nhưng nếu để ông Tiêu biết thì cũng không tốt bởi ông chắc chắc sẽ ly dị với bà khi đó còn nguy hiểm hơn. Nhưng muốn lấy tiền của Vương Nhất Bác cũng rất khó bởi anh ta đang vô cùng chán ghét bà. Trong đầu bà bỗng rối loạn, không biết phải làm sao, một lúc sau bỗng nhớ tới còn Tiêu Chiến, và liền gọi điện cho tên chủ nợ:

" Tôi sẽ trả đủ tiền cho các người, tôi có kế hoạch rồi, chỉ cần các người giúp tôi."

_______________Đậu____________________





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net