18: Sóng Gió (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác ngồi trên hàng ghế ngoài phòng phẫu thuật suốt mấy tiếng đồng hồ, đôi mắt đã hoen đỏ, thỉnh thoảng lại nhìn vào căn phòng. Trong lòng lo lắng, sợ sệt không thôi, anh chính là sợ cái cảm giác thiếu đi cậu. Cả người ngửa ra sau ghế, bàn tay day day thái dương mệt mỏi.

Sau sáu tiếng phẫu thuật, cuối cùng bác sĩ cũng ra. Vương Nhất Bác kích động, đứng lên nắm chặt lấy khuỷu tay bác sĩ liên tục hỏi, vẻ mặt vô cùng lo lắng:
" Bác...bác sĩ..e..em ấy sao rồi??? Có nguy hiểm gì không?? Có để lại di chứng gì không???"

Bác sĩ tháo khẩu trang ra, thở dài, đưa tay lau đi vệt mồ hôi trên trán. Ông vừa trải qua cuộc phẫu thuật suốt sáu tiếng đồng hồ lại bị tên này hỏi tới tấp nên đầu hơi choáng. Dù vậy, ông vẫn bình tĩnh trả lời:
" Cũng may là đến kịp, vẫn giữ được mạng, chỉ là vết thương hơi sâu nên sẽ lâu bình phục và thường thấy đau nhức....trong thời gian này nên cho cậu ấy ăn đồ ăn lỏng thì dạ dày mới tốt lên được."

" Được, cảm ơn bác sĩ"

Bác sĩ khẽ gật đầu rồi rời đi, Vương Nhất Bác cũng thở phào nhẹ nhõm vì ít ra cậu không sao. Lúc sau, cậu đã được chuyển tới phòng VIP để hồi sức.

Tiêu Chiến vẫn đang ngủ ngon lành, Vương Nhất Bác cũng mệt mỏi nên đã ngủ trên ghế sofa vì bây giờ mới 3 giờ sáng.

Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác tỉnh dậy trước, anh nheo mắt ngồi dậy rồi đi tới giường bệnh bên cạnh nơi cậu đang ngủ. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu khẽ vuốt rồi đặt một nụ hôn lên đó, rồi tới chiếc mũi xinh xinh, cuối cùng là trán cậu rồi mới rời đi.

Day dưa mãi anh mới chịu vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân. Xong, Vương Nhất Bác ra khỏi phòng bệnh đi mua chút đồ ăn sáng sẵn tiện gọi bác sĩ kiểm tra cho cậu để yên tâm hơn.

Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, Vương Nhất Bác liền nhìn thấy 1 dáng người nhỏ, thon thả nhanh như chớp chạy vụt về phía mình....

"CHÁTTTTT"

Còn chưa kịp nhìn xem là ai đã bị cái tát giáng trời vào thẳng mặt. Cái tát khá mạnh khiến Vương Nhất Bác nghiêng người, tựa hẳn vào tường làm điểm tựa, bên khoé môi đã bị tím. Vương Nhất Bác nhíu mày, sắc bén ngước lên nhìn con người phía trước:

" Tên khốn nạn, anh nói sẽ chăm sóc tốt Chiến Chiến nhà tôi mà giờ thì sao....anh hại thằng bé suýt mất mạng ... tên khốn ... lẽ ra ngay từ đầu tôi nên phản đối đến cùng..."

Vương Nhất Bác định quay lại bóp chết kẻ to gan kia nhưng ngước lên đập vào mắt anh cùng những lời chửi rủa kia chính là Tiêu Khả.

Tiêu Khả bên Anh sau khi nghe tin tức về gia đình mình thì cuống quýt mua vé chạy về nhà. Cô gần như chết lặng khi cả ba và mẹ đều chết, nhưng sau khi nghe cảnh sát tường thuật lại việc độc ác mà mẹ cô gây ra, cô càng đau khổ hơn. Khi đã ổn định tinh thần, cô liền tìm hỏi Tiêu Chiến, cô vô cùng lo lắng bởi Tiêu Chiến chính là người thân cuối cùng của cô, cô không muốn mất thêm cậu nữa.

Tiêu Khả chạy tới nhà của Vương Nhất Bác, lúc đầu bị bảo vệ ngăn cản không cho vào . Cũng may bác quản gia nhận ra cô nên kể cho cô nghe mọi chuyện. Nghe xong, Tiêu Khả lập tức bắt xe chạy tới bệnh viện, cô chính là đã chuẩn bị tư thế để đánh chết Vương Nhất Bác.

Hiện tại ~~~ Tiêu Khả hét lên, không ngừng trách móc Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ im lặng đứng nghe vì chính anh cũng thấy tội lỗi vô cùng. Khi đã thoả mãn, cô mới dừng lại hỏi, đôi mắt ngấn lệ:

" Chiến Chiến đâu rồi, có sao không??"

Vương Nhất Bác nhàn nhạt trả lời:
" Đã không sao, đang trong phòng hồi sức."

Ngừng một chút lại tiếp tục nói:
" Xin lỗi...tôi đã không thể bảo vệ em ấy khi đó...."

Nói xong, Vương Nhất Bác định quay mặt đi thì khựng lại khi nghe Tiêu Khả nói:

_" Xin lỗi...đây hoàn toàn không phải lỗi của một mình anh....chỉ là....tôi thật sự không thể chịu được nếu mất đi người thân...tôi rất sợ...em ấy là người thân duy nhất của tôi rồi.."

Cô vừa nói, tay vừa sờ vào cánh cửa, tôi mắt đầy đau khổ nhìn cậu qua cánh cửa kính. Vương Nhất Bác thở dài, vỗ vai cô rồi quay đi ra khỏi bệnh viện.

Khi Vương Nhất Bác đi được một lúc, cô mới quay sang hướng anh vừa đi..."Nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho anh."

Cô mở cửa nhẹ nhàng bước vào, kéo ghế đến gần giường, nắm lấy đôi bàn cậu, cô thủ thỉ:

" Chiến Chiến, tỷ tỷ không thể chăm sóc tốt cho em, xin lỗi, để em chịu khổ rồi. Sau này tỷ sẽ chăm sóc em thật tốt."

Cô nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu. Bàn tay cô đang nắm khẽ động đậy, cô ngước lên nhìn thấy đôi mắt cậu đang khẽ động. Cô kích động, ngồi dậy bấm nút gọi bác sĩ tới.

.

.

.

"Cậu ấy đã tốt hơn rồi, chú ý bồi bổ sức khoẻ, trò chuyện với cậu ấy nhiều chút, chiều tôi sẽ qua khám lại ."_ Bác sĩ tháo kính xuống nói

_" Dạ, cảm ơn bác sĩ."

Ông bác sĩ gật đầu rồi cùng y tá ra ngoài.

_" Ấy, em cứ nằm đi, không cần ngồi dậy."____Thấy Tiêu Chiến đang định ngồi dậy cô liền ngăn vội, bắt cậu nằm xuống.

" Tỷ về nước lâu chưa, tỷ có biết chuyện...."

" Tỷ về tối qua, mọi chuyện tỷ biết hết rồi."___Tiêu Khả cố mỉm cười, nén thương đau nói với cậu.

" Tỷ, là do em, nếu không ba đã không . . hức."___Tiêu Chiến nắm chặt hạ bàn tay với nhau, nước mắt cậu rưng rưng chảy xuống.

Tiêu Khả vội ôm lấy cậu, lau nước mắt nói:
" Không, Không, không phải do em đâu, là do mẹ chị, là bà ấy sai, em đừng tự trách mình được không, ngoan."

Tiêu Chiến cố gắng bình tĩnh, nén nước mắt:

" Dạ"...cậu đảo mắt khắp phòng rồi nói:

" Nhất Bác đâu rồi tỷ??"

" Cậu ta chắc ra ngoài mua đồ ăn rồi."

Thấy cậu khẽ gật đầu, cô liền tới gần cậu, nắm lấy bàn tay cậu nói:

_" Chiến Chiến, em qua Anh với tỷ được không?? Bây giờ tỷ chỉ còn em là người thân thôi, tỷ muốn chăm sóc cho em."

Tiêu Chiến nhìn Tiêu Khả rồi cụp mắt xuống, tâm cậu đang rối loạn, cậu muốn ở cùng tỷ tỷ nhưng lại không muốn rời xa Vương Nhất Bác. Đắn đo một lúc rồi cậu nhìn Tiêu Khả nhè nhẹ đáp:
" Tỷ, em cần thời gian để suy nghĩ."

Thấy cậu có vẻ bối rối, cô cũng không muốn ép buộc gì nên xoa đầu cậu đáp:
" Được, cứ suy nghĩ từ từ, không cần vội, chỉ là Tiêu Chiến à, tỷ thật mong em có thể qua Anh với tỷ, dù sao em cũng sắp phải quay lại trường, bên Anh môi trường giáo dục rất tốt."

Cậu bặm môi, khẽ gật đầu nhìn cô cười cười.

Lát sau, Vương Nhất Bác mở cửa, tay sách hai hộp cơm và một tô cháo bước vào. Thấy cậu đã tỉnh, anh vội đặt đồ xuống bàn đi tới bên cậu nói:

" Tỉnh rồi sao? Có đau ở đâu không? Có chỗ nào khó chịu không?Đói chưa? Có muốn ăn hoa quả gì không?......"

Tiêu Chiến bị hỏi tới chóng mặt. Cả cậu và Tiêu Khả đều kinh ngạc, đây là lần đầu hai người thấy Vương Nhất Bác nói nhiều như vậy. Cậu vội nói:
" Từ từ, anh hỏi nhiều như vậy sao em trả lời được..."

Vương Nhất Bác lúc này mới bình tĩnh được, Tiêu Khả thì nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, dù anh có tốt đến mấy thì cô vẫn muốn Tiêu Chiến sẽ qua Anh với cô.

Vương Nhất Bác lấy cái bàn nhỏ đặt qua người Tiêu Chiến rồi lấy tô cháo còn nóng hổi đặt lên rồi đưa thìa cho cậu nói:
" Mau ăn đi, chắc em đói rồi."

" Vậy anh và tỷ thì sao??"

Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười chỉ tay vào hộp cơm trên bàn rồi tới đưa cho Tiêu Khả một hộp:
" Tôi nghĩ cô chưa ăn gì từ tối qua."

" Ồ, cảm ơn anh."__Tiêu Khả gật đầu rồi đưa tay cầm lấy hộp cơm.

Cả hai mở hộp cơm ra từ từ thưởng thức. Tiêu Chiến ngồi trên giường phụng phịu nhìn hai con người kia ăn cơm rồi lại nhìn vào tô cháo của mình. Cậu phồng mồm nói:
" Em cũng muốn ăn cơm."

" Chiến Chiến à, em phải ăn cháo mới nhanh bình phục được..sau khi khỏi bệnh tỷ sẽ đưa em đi ăn nha."

" Không, em muốn ăn cơm"..Tiêu Chiến lắc lắc đầu.

" Nếu em muốn ăn cơm được thôi, nhưng ăn xong thì tôi sẽ cho em ăn cháo hết tháng."_ Vương Nhất Bác lạnh lùng đe doạ cậu.

Tiêu Chiến im lặng, uất ức múc từng thìa cháo cho vào miệng. Cậu rất hiểu Vương Nhất Bác, anh nói được thì sẽ làm được nên tốt hơn là nên im lặng và nghe lời.

Sau một tuần nằm ở bệnh viện, cuối cùng cậu cũng được về nhà. Tiêu Khả cũng đã thuê nhà riêng nên tạm thời ở đó và đang giải quyết công việc, phần công việc mà mình đã bỏ lỡ.

Vương Nhất Bác thì cũng bục mặt ở công ty với món tài liệu chồng như núi mà anh đã bỏ trong một tuần. Cũng may là có Lưu Hải Khoan giúp nếu không thì không biết đời nào mới xong

Còn tên chủ nợ thì được Vu Bân chăm sóc vô cùng đặc biệt.

Tôi hôm đó, Vương Nhất Bác về nhà, cả biệt thự đều tối om, có lẽ mọi người đã ngủ, chỉ còn bác quản gia tới mở cửa cho anh.

Vương Nhất Bác về phòng của mình tắn rửa xong chuẩn bị đi ngủ nhưng vẫn muốn gặp cậu một chút. Anh khẽ bước tới phòng cậu. Mở cửa thật nhẹ nhàng để không làm ảnh hưởng tới cậu. Nhưng anh đã kinh ngạc khi thấy cậu vẫn còn thức, ánh đèn ngủ màu vàng nhạt soi lên gương mặt u buồn của cậu.

Vương Nhất Bác lo lắng chạy tới chỗ cậu, ôm cậu lòng hỏi:
" Sao còn chưa ngủ??"

" Nhất Bác, anh thật sự yêu em sao??"___bỏ qua câu hỏi của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hỏi một câu không liên quan khiến Vương Nhất Bác khó hiểu.

" Ngốc, tất nhiên là yêu rồi."

Cậu khẽ mỉm cười:

"Vậy.... anh không dấu em chuyện gì chứ??"

Câu nói của cậu khiến Vương Nhất Bác thẫn thờ, anh quay mặt Tiêu Chiến để cậu đối mặt với anh, anh cố gắng hỏi:
" Tiêu Chiến, có chuyện gì vậy??"

Cậu khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:

" Anh trả lời đi."

" Anh không dấu em chuyện gì hết."

" Vậy sao, em biết rồi"

Tiêu Chiến mỉm cười nhưng nụ cười lại đầy chua xót, cậu thoát ra khỏi người anh, nằm xuống, chùm chăn lên, nhắm mắt lại nói:
" Em buồn ngủ rồi, anh cũng mau về ngủ đi, ngủ ngon."

Vương Nhất Bác không hiểu sao trong lòng lại có chút đau, anh hôn lên trán cậu nói:
" Chúc ngủ ngon, bảo bối."

Nói xong, anh cũng đứng dậy chỉnh độ sáng đèn ngủ yếu một chút, rồi chỉnh lại điều hoà, sau đó ra ngoài rồi đóng cửa phòng.

Khi về phòng, anh nằm suy nghĩ mãi về những câu hỏi của cậu. Tất cả cứ lảng vảng quanh đầu nên chính là mất ngủ cả đêm.

Còn về phía Tiêu Chiến, sau khi Vương Nhất Bác đi, cậu liền lôi từ dưới gối lên một tấm ảnh, cậu nhìn nó rồi nghĩ về những câu nói của anh, cậu khóc, cậu ôm gối khóc nức nở, cố không phát ra tiếng nên chỉ có những tiếng nấc nhẹ.

Tấm ảnh cậu cầm chính là tấm hình của Vương Nhất Bác khi còn học đại học, anh đang hôn vào má của một cô gái có mái tóc dài, cô gái đó vô cùng xinh đẹp.

Tiêu Chiến chính là muốn anh nói về quá khứ của mình nhưng anh lại che dấu cậu, khiến cậu thật không dám tin vào đoạn tình cảm này.

Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác dậy sớm, thấy phòng cậu đóng cửa nên nghĩ cậu mệt vậy thôi khỏi gọi dậy làm chi, anh dặn dò bác Lý khi nào cậu dậy thì nhớ kêu cậu ăn cơm đầy đủ. Còn anh thì tới công ty giải quyết công việc.

Hôm nay anh mang bộ mặt chán trường và hàn khí quanh người khiến mọi nhân viên hốt hoảng. Đi vào phòng giám đốc, anh đặt cặp xuống bàn rồi gọi cafe:

" Ây dô, không biết Vương Tổng của chúng ta hôm nay bị sao a??"

Vu Bân bưng cốc cafe đi vào, đặt xuống bàn cho anh, thuận miệng nên đùa giỡn.

Lưu Hải Khoan cũng đi vào gật gù tán thành:"Liên quan tới Tiêu Chiến phải không"

Vương Nhất Bác thở dài nói:
" Em ấy có vẻ không vui"

Lưu Hải Khoan liền nói tiếp:
" Cậu với em ấy đã xác định mối quan hệ chưa??"

" Ừ, em ấy chấp nhận tôi rồi."

Lưu Hải Khoan thở dài nói:
"Cậu thấy mình thiếu cái gì không.??"

Vương Nhất Bác nhíu mày xem xét cả người mình, đẹp trai có, tiền có, IQ có, vẫn không biết mình thiếu gì liền hỏi:
" Thiếu gì??"

Lưu Hải Khoan vỗ trán bất lực còn Vu Bân thầm cười rồi đi tới vỗ vai Vương Nhất Bác nói:
" Thứ cậu thiếu không phải vật chất...mà là thứ khác cơ...cậu nghĩ đi, khi yêu ai đó, trước hết họ phải tỏ tình với người ta..ai như cậu không chứ.."

Vương Nhất Bác cũng gần như hiểu ra nói:
" Tôi thiếu em ấy một màn tỏ tình."

Cả Lưu Hải Khoan và Vu Bân đều đồng bộ gật đầu, Vu Bân nhanh nhẹ đáp:
" Ấy, hay tối nay làm luôn đi.."

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút rồi cũng đáp." Hảo"
.

.

.

Vậy là cả ba rời công ty, đi chuẩn bị đồ. Tối hôm đó, mọi thứ hoàn hảo vô cùng. Xung quanh những vòng hoa trải dài theo lối đi. Nhiều bong bóng trái tim màu đỏ rải thành lối đi vào. Những ánh đèn vàng nhạt treo khắp nơi. Ở giữa là hình trái tim được rải bằng những bông hồng. Phía trên là bàn ăn dưới ánh nến đầy lãng mạn.

Mọi thứ như hoàn hảo, Vương Nhất Bác liền rút điện thoại nhắn tin cho Tiêu Chiến :

/ Tiêu Chiến, em mau tới '@$&&' anh có chuyện muốn nói/

/Vâng/

Tiêu Chiến tắt máy, cậu khó hiểu, không biết Vương Nhất Bác muốn nói chuyện gì nhưng cũng mau chóng thay đồ rồi tới đó.

Cậu ngây ngốc khi nhìn thấy nơi này, đây là một khách sạn lớn, Vương Nhất Bác kêu vậy tới tầng thượng để làm gì..cậu nhíu mày nhưng vẫn đi vào, kì lạ là hôm nay khách sạn không có vị khách nào.

Trên sân thượng, Vương Nhất Bác mặc vest chỉnh tề, lịch lãm đứng giữa những cánh hoa hình trái tim. Tên tay ôm bó hoa hồng có 999 bông hoa. Cả người đang vô cùng hồi hộp chờ đợi cậu.

Bỗng từ phía sau lưng có một bàn tay ôm lấy lưng anh. Vương Nhất Bác mỉm cười nhưng rồi bỗng vụt tắt khi không có cảm giác quen thuộc. Mùi hoa cúc nhè nhẹ không có mà thay vào đó là mùi hương Versace Bright Crystal quyến rũ. Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn xuống đôi tay đang ôm mình, các móng tay đều được sơn màu đỏ tinh xảo càng khiến anh chắc chắc đó không phải cậu.

Anh gạt cánh tay kia ra, quay lưng nhìn người phụ nữa trước mặt. Ả ta mặc bộ váy màu đỏ kiều mị sang trọng, mái tóc uốn xoăn buông thả, Vương Nhất Bác tới chết cũng không quên cái gương mặt này, anh lạnh giọng:
" Sao cô ở đây??"

" Em rất nhớ anh."___Vừa nói xong, ả liền kiễng chân hôn lên môi anh.

Tại lúc đó, Tiêu Chiến đứng hình nhìn khung cảnh trước mắt mình. Khung cảnh lãng mạn, giữa cánh hoa trái tim, một nam một nữ đang hôn nhau .... màn tỏ tình thật hoàn hảo.

Tiêu Chiến nhìn ả ta, cậu không khó để nhận ra ả ta chính là người trong ảnh. Nước mắt cậu cứ vậy mà chảy ra, cậu nở một nụ cười chua sót, quay lưng bước đi, cậu không thể tiếp tục nhìn được nữa..Vương Nhất Bác à Vương Nhất Bác, đây chính là yêu mà anh nói sao...anh dấu tôi chuyện đã từng có người yêu tôi cũng bỏ qua...vậy mà bây giờ anh lại cùng với cô ta môi kề môi sao...anh gọi tôi tới đây để xem cảnh này sao...anh trêu đùa tôi sao?.

Tiêu Chiến chạy thật nhanh ra ngoài, leo lên xe tới chỗ Tiêu Khả. Vu Bân ở ngoài thấy cậu khóc lóc chạy ra định ngăn lại hỏi nhưng cậu đã leo lên xe mất rồi. Vu Bân khó hiểu lấy máy gọi cho Vương Nhất Bác.

Ở trên sân thượng, Vương Nhất Bác đẩy ả ta ra, quát:
" Chu Tuyết Lệ, tôi hỏi cô tại sao lại ở đẩy??"

" Em...em mới về nước, lúc nãy thấy anh vào đây nên...nên em đi theo ... Nhất Bác à, có phải anh biết em về nên mới chuẩn bị để chào mừng em không??"__Ả nắm lấy tay anh nói.

Vương Nhất Bác hất tay ả ra nói:
" Cô còn mặt mũi nói những lời này sao, cút khỏi tầm nhìn của tôi."

" Anh..."

Đúng lúc đó, điện thoại reo lên là Vu Bân gọi, sau khi nghe Vu Bân nói, Vương Nhất Bác tức giận, bỏ mặc ả ở đó, anh chạy ra khỏi khách sạn tìm cậu.

Còn cậu, sau khi tới nhà Tiêu Khả, cậu ôm nhào lấy cô khóc rồi nói:
" Tỷ, em muốn tới Anh với tỷ, bây giờ đi luôn đi tỷ, em không muốn ở đây một phút nào hết."

" Chiến Chiến, chuyện gì vậy??"

" Mau đi đi tỷ, em muốn rời khỏi đây."

Tiêu Khả rất ngạc nhiên và lo lắng, nhưng thấy cậu khóc thế này cô cũng biết do ai làm. Lập tức đưa cậu ra sân bay, trên đường gọi cho trợ lý đặt vé luôn. Khi tới sân bay, làm xong thủ tục, Tiêu Chiến không hề lưu luyến mà lên máy bay luôn. Tiêu Khả nhìn cậu như vậy cũng không muốn hỏi chuyện, cô gọi về căn hộ mà mình mua ở Anh bảo họ chuẩn bị phòng cho cậu

Về Vương Nhất Bác, anh tới nhà Tiêu Khả nhưng họ bảo cô đã đưa em trai quay về Anh từ 30 phút trước rôi. Anh điên cuồng lái xe ra sân bay nhưng đã muộn, máy bay đã cất cánh rồi. Anh thật muốn giải thích cho cậu nhưng cậu lại đi rồi : Tiêu Chiến, em sao lại không tin tưởng tôi???Đã hứa sẽ không bỏ rơi tôi rồi mà???Tiêu Chiến là em thất hứa, Đừng để tôi tìm được em, tôi từng nói rồi, nếu em thất hứa tôi sẽ không tha cho em đâu..
____________🍀🍀Đậu🍀🍀____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net