Chap 1:Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại 1 nhà hàng sang trọng.
" Cậu Vương, chỉ có mình cậu tới thôi sao? Chủ tịch Vương không tới cùng cậu?"

Người đàn ông trung niên mặc vest kẻ đen, giọng nói cùng gương mắt có chút bối rối hỏi anh, nhưng miệng vẫn nở nụ cười. Anh từ đầu tới giờ vẫn là bộ mặt lạnh nhạt, không chút cảm xúc.

Anh đưa đôi mắt sắc bén nhìn người đàn ông trung niên khiến ông không khỏi run sợ và lo lắng, đôi mắt ông lúng túng tránh đi tầm mắt của anh. Thấy bầu không khí có chút căng thẳng, trợ lý đứng bên cạnh anh liền lên tiếng để phá bỏ sự im lặng đến đáng sợ này:

" Thật ngại quá Chủ tịch Tiêu, Chủ tịch của chúng tôi có việc đột ngột phải về Mỹ giải quyết nên không thể tới được. Mong chủ tịch Tiêu thông cảm."

Chủ tịch Tiêu khẽ đánh giá người vừa lên tiếng - cánh tay phải đắc lực của Vương Nhất Bác, dù vị trợ lý này vẫn luôn nở nụ cười tiêu chuẩn nhưng ông biết người bên cạnh Vương Nhất Bác nào có ai bình thường. Còn anh - con trai độc nhất của nhà họ Vương - Vương Nhất Bác. Năm nay mới hai mươi tư tuổi nhưng đã giữ chức vụ Tổng Giám Đốc tập đoàn WX, gia thế hiển hách, là người không dễ chọc vào. Anh lăn lộn trong thương trường hai năm mà đã đưa WX phát triển tới đỉnh cao. Là đối tượng muốn được hợp tác và liên hôn của biết bao côn ty và gia tộc.

Tiêu Trọng Nghiêm hơi mím môi, ông nhìn sang đứa con gái vừa tròn hai mơi mốt tuổi bên cạnh mình, trong lòng không khỏi có chút bứt rứt.

"Thật tiếc, hôm nay không chỉ bàn về công việc mà còn có chuyện khác"

Tiêu Trọng Nghiêm nở nụ cười
" Cậu Vương, đây là con gái lớn của tôi Tiêu Khả. Con bé tuổi cũng sấp xỉ cậu"

Vu Bân cũng đã chú ý đến vị tiểu thư ngồi bên cạnh ông từ khi bước vào. Gương mặt xinh đẹp, vóc dáng đẹp, đôi mắt rất sắc bén, lúc híp mắt cười còn lộ ra chút ngây ngô.

Chỉ đáng tiếc...

Vương Nhất Bác vẫn bộ mặt lạnh, đến liếc cũng không thèm. Từ đầu đến cuối chỉ chăm chú vào bản hợp đồng. Tiêu Khả cũng không kém, cô chỉ liếc qua Vương Nhất Bác một chút rồi cũng quay đi. Vì ba cô nên mới miễn cưỡng mỉm cười vài cái. Dù người đàn ông trước mặt này rất xuất chúng nhưng cô biết chắc rằng anh ta cũng không có hứng thú với cô.

Vương Nhất Bác xem hợp đồng cùng thông tin của tập đoàn XZ một lúc liền bỏ xuống. Ánh mắt cùng gương mặt lạnh lùng ngẩng lên nhìn về phía Tiêu Trọng Nghiêm, miệng anh khẽ nhếch lên chút, nếu để ý kĩ còn lộ vài nét trào phúng. Anh hướng phía ông, nói lên bằng chất giọng trầm, lạnh thấu xương:
" Ngài Tiêu, công ty của ông thật sự đang trên bờ vực thẳm. Nếu không có tập đoàn lớn đầu tư thì e là sẽ phá sản"

Vương Nhất Bác nhấc mi "Nhưng với điều kiện của công ty ngài thì e rằng, WX của chúng tôi phải xem xét thêm"

Vương Nhất Bác trước nay làm việc đều kiếm lợi cho bản thân chứ không bao giờ để bản thân chịu thiệt. Anh chỉ hợp tác với những công ty lớn, có chất lượng chứ đối với những công ty có nguy cơ phá sản thì không. Huống hồ ông ta còn đem con gái đến là ý muốn trao đổi nhưng Vương Nhất Bác anh có thiếu phụ nữ theo đuổi sao.

Nghe thấy vậy, Tiêu Trọng Nghiêm lẫn Tiêu Khả đều ngạc nhiên, thêm lo sợ. Vì là phận con nên Tiêu Khả im lặng, không dám lên tiếng. Còn ông Tiêu thì hớt hải, cầu xin anh:
" Cậu Vương, chúng tôi thật sự đang khó khăn, nên....."

Chưa nói hết câu thì 1 giọng nói trong trẻo vang lên:
" Ba! Chị hai "

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên đã thành công gây sự chú ý của mọi người. Ngay cả một người máu lạnh như anh cũng bị giọng nói trong trẻo đó gây chú ý. Tất cả mọi người quay ra phía cửa nhà hàng thì thấy một thiếu niên làn da trắng ngần, chiếc áo hoodie trắng càng khiến làn da cậu gần như trong suốt. Đôi môi nhỏ nhắn màu hồng nhạt đang nở một nụ cười tươi tắn, chạy về phía bàn của họ. Đến nơi, cậu khẽ nhìn về phía anh , dường như bị anh phát hiện liền quay đi nhìn về phía ông Tiêu và Tiêu Khả cười cười. Thấy cậu, cả 2 người họ hơi ngạc nhiên, cùng nhau hỏi:
" A Chiến! Sao con/em lại ở đây??"

Tiêu Chiến mỉm cười rồi nói:
" Là Thành Thành rủ con tới đây ăn tối ạ" . Vừa nói vừa chỉ tay về phía cậu trai đứng chờ ở bên kia, đó là Uông Trác Thành, thiếu gia của Uông gia - bạn thân của cậu.

Nghe xong, cả 2 khẽ gật đầu, biểu lộ sự đồng ý, Cậu cũng lên tiếng:
" Ba và chị đang bận sao, vậy con đi trước ạ". Vừa dứt lời, cậu liền chạy biến đi như gặp ma.

Cậu vội chạy tới chỗ Trác Thành rồi kéo Trác Thành đi luôn. Tất cả hành động của cậu bấy giờ đều lọt vào mắt của anh. Anh khẽ nhếch miệng cười tà, nhìn theo hướng đi của cậu tới khi khuất bóng. Ông Tiêu tiếp tục công việc, năn nỉ, cầu xin anh cứu vớt công ty:
" Cậu Vương, xin....."

" Tôi sẽ giúp công ty ngài"

" Hả" Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, nhìn anh. Nhưng anh vẫn là bộ mặt lạnh nhạt, đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn ông.

Quá bất ngờ cùng vui mừng nên Tiêu Trọng Nghiêm cùng Tiêu Khả vui vẻ cúi người nhìn anh nói:

" Cảm ơn Vương tổng đã giúp công ty tôi"

Vừa dứt lời, anh đã nở nụ cười, hướng về phía ông, chân ngồi bắt chéo, giọng nói ma mị:
" Nhưng tôi muốn con của ngài, chỉ cần ngài đồng ý, tôi lập tức ký hợp đồng."

Trợ lý Vu nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, định mở lời nhưng bị cái liếc sắc bén của anh cản lại, nên chỉ im lặng.

" Tất nhiên là được rồi, con gái tôi cũng đã tới tuổi lấy chồng". Ông Tiêu cười gượng gạo nói.

Tiêu Khả bên cạnh nghe ông nói vậy, cô vô cùng khó chịu, đang định mở miệng từ chối thì anh nói:
" Hình như có sự nhầm lẫn, tôi ko phải nói con gái ngài. Tôi muốn Con trai của ngài."

Lời nói của anh vừa dứt thì mọi ánh mắt đều hướng anh, ngạc nhiên có, bối rối có, kinh hãi có.

Tiêu Trọng Nghiêm nhìn anh có vẻ bối rối, rồi lấy lại tinh thần, cười ngượng :

" Cậu Vương, cậu thật biết đùa!"
Vừa nói, vừa lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán.

" Tôi không đùa, nếu muốn tôi giúp thì để con trai ngài đến sống cùng tôi. Nếu không đồng ý thì công ty ngài chỉ còn một con đường thôi"
Anh vẫn lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc, thêm chút đe dọa."Chắc ngài đã hiểu ý của tôi rồi?"

Tiêu Trọng Nghiêm lo sợ, Tiêu Khả thì ngạc nhiên, thêm tức giận, định đứng lên nói thì bị ông Tiêu ấn xuống, giọng bối rối nói:
" Chuyện này có chút đột ngột, tôi phải về nhà suy nghĩ lại chút. Có gì tôi sẽ liên lạc với cậu sau."

"Được, ngài cứ từ từ suy nghĩ."
Anh cất giọng lạnh lùng nói với ông. Dứt lời, cả hai bắt tay tạm biệt rồi ai về nhà nấy.

**Tại Tiêu Gia**

"Bộp"
Tiêu Khả tức giận đập mạnh bàn, cô không thể chấp nhận được sự việc sảy ra ngày hôm nay.
" Ba, tại sao ba không từ chối thẳng, dù thế nào con cũng không chấp nhận việc A Chiến lấy tên Vương gì đó đâu".

" Vậy con nói xem còn cách gì. Công ty ta thật sự không trụ được lâu hơn. Ta tin A Chiến sẽ hiểu." Ông Tiêu đỡ tay lên trán, thở dài mệt mỏi.

" Nhưng mà...."

" Không nhưng nhị gì hết, phận làm con là phải báo đáp cha mẹ, nuôi nó lớn bao nhiêu năm này rồi, gả nó cho Vương tổng là phúc phận của nó, được ăn sung mặc sướng, cũng không có chịu thiệt thòi". Không đợi cô nói hết, Từ Mạn Dung lên giọng nói.

Từ Mạn Dung là mẹ ruột của Tiêu Khả, còn Tiêu Chiến là con riêng bên ngoài của Tiêu Trọng Nghiêm. Năm bốn tuổi Tiêu Chiến mới được ông dẫn về nhà. Từ Mạn Dung cực kì không thích và luôn tỏ thái độ chán ghét đối với cậu. Trái ngược với bà, Tiêu Khả cực kì yêu mến Tiêu Chiến nên luôn bảo vệ cậu, bênh vực cho cậu. Ông Tiêu cũng rất yêu quý cậu con trai này.

" Mọi người! Chuyện,chuyện này là sao, tại sao lại đưa con đi là sao?"
Tiêu Chiến lúc về nhà, ở bên ngoài cửa đã nghe hết mọi người nói. Cậu bước vào với gương mặt cực kì sốc, đôi mắt đã đỏ hoe như chỉ cần một tác động nhỏ thì những giọt nước mắt sẽ tuôn ra.

Nghe thấy giọng cậu, tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu. ông Tiêu khẽ nhìn cậu rồi lại cúi mặt xuống, vẻ mặt buồn rầu, bối rối. Tiêu Khả thấy cậu, vẻ mặt cũng buồn và thương sót cho cậu em trai của mình. Còn Từ Mạn Dung vẫn khuôn mặt lạnh nhạt đó nhìn cậu, hướng cậu mà nói:
" Đúng vậy, mày cũng biết rồi, còn không mau đi chuẩn bị đồ, ngày mai Vương tổng sẽ tới đón mày. Mày nên cảm ơn ba mày vì đã tạo điều kiện tốt cho mày."

Một giọt, hai giọt, ba giọt.....từng giọt nước mắt long lanh, xô đẩy nhau để được thoát ra ngoài. Lời nói của bà đã thành công cắm vào tim cậu một nhát dao lạnh lẽo. Cậu biết bà ghét cậu nhưng cậu không nghĩ bà lại đối xử với cậu như vậy. Mười bốn năm qua, cậu luôn ngoan ngoãn, chỉ mong bà có thể yêu thương cậu như đối với Tiêu Khả để cậu được cảm nhận chút hơi ấm, tình thương của mẹ. Nhưng giờ, bà để lại cho cậu một nhát dao xuyên tim. Cậu khóc, khóc rất nhiều, cậu mặc mọi người, chạy lên phòng, đóng 'sầm' cửa lại.

Bây giờ, dưới phòng khách chỉ còn lại ba người. Nghe câu nói ghẻ lạnh của bà, Tiêu Trọng Nghiêm và Tiêu Khả đều nhìn bà bằng cặp mắt tức giận. Dù cho có ghét, nhưng đã sống với nhau mười bốn năm trời sao bà ta có thể nói ra những lời vô tâm như vậy???

Từ Mạn Dung cũng không quan tâm, tâm trạng vô cùng tốt quay về phòng mình. Tiêu Khả khẽ thở dài, cô biết mình giờ chẳng thể làm được gì, nếu không đưa Tiêu Chiến đi thì tất cả cơ ngơi của ba cô gây dựng bấy lâu nay sẽ bị hủy hoại, cô nhìn ông Tiêu rồi nói:
" Con sẽ lên phòng khuyên và an ủi Chiến Chiến! Ba gọi cho cậu Vương đi, nói với cậu ta đối tốt với A Chiến một chút."_ Dứt lời, cô đứng dậy, đi lên phòng Tiêu Chiến, còn Ông Tiêu ngồi mộtlúc cũng lấy điện thoại ra thông báo cho Vương Nhất Bác.

**Cộc*Cộc*Cộc**
"A Chiến, là chị, em mở cửa đi, chị muốn nói chuyện với em". Giọng cô dịu dàng nói với người bên trong.

Được một lúc thì cánh cửa mở ra. Người bên trong phòng giờ nhìn như người khác. Đôi mắt đỏ hoe đẫm nước, hai bên má ước át đỏ hồng, mái tóc rối , từng đấy hình ảnh đủ để cô nhận ra Tiêu Chiến vừa mới chui vào trong chăn khóc một trận lớn. Cô đau lòng, lấy tay khẽ lau đi những giọt nước mắt của cậu, nắm lấy tay cậu kéo ngồi xuống giường. Cậu vẫn sụt sịt khóc. Cô lấy tay vuốt tóc cậu, giọng nói dịu dàng .

" A Chiến, em phải hiểu cho ba. Ba rất thương em, nhưng công ty ba đang khó khăn. Nếu công ty phá sản thì ba cùng gia đình ta chỉ còn nước ra đường thôi. A Chiến, em đừng giận ba, giận chị được không."

Tiêu Khả thầm thở dài trong lòng, đứa em trai nhỏ này của cô từ nhỏ đã rất đáng yêu, càng lớn lại càng phá lệ xinh đẹp hơn. Cả ba và cô đều hết mực cưng chiều cậu, bảo hộ cậu cũng ít khi để cậu xuất hiện trong giới thượng lưu. Ai ngờ, người tính không bằng trời tính, lại để đứa nhỏ này lọt vào mắt xanh của Vương Nhất Bác.

Nghe chị nói, cậu cũng hiểu ra, cậu không hề giận ai cả, chỉ cảm thấy buồn, tủi thân và khó chấp nhận được mối quan hệ này:
" Em không giận, em chỉ sợ, em không quen anh ấy mà, sao anh ấy lại muốn em." càng nói, tay cậu càng xiết chặt lấy tấm chăn, nước mắt lại bắt đầu rơi.

Tiêu Khả phải mất một lúc mới có thể an ủi cậu nín khóc và ổn định tinh thần hơn. Cậu đã đồng ý tới ở nhà anh ta nhưng không hứa việc nghe lời anh ta. Nói xong, Tiêu Khả chúc cậu ngủ ngon rồi về phòng, cậu cũng chúc cô ngủ ngon rồi nằm xuống bắt đầu ngủ, vì vừa khóc xong nên cậu nằm xuống đã ngủ rất say.

**Tại việt thự Vương

Vương Nhất Bác đứng bên cửa sổ, tay cầm ly rượu vang đỏ khẽ lắc nhẹ. Anh buông điện thoại xuống, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười, tay đưa ly rượu lên miệng nhâm nhi.

" Bảo bối, chào mừng em đến với thế giới của tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net