Chap 6:Chiếm Hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe dừng tại ngôi biệt thự tráng lệ. Tên vệ sĩ nhanh chân chạy tới mở cửa xe. Từ trong xe, anh bế cậu ra ngoài, đôi bàn tay ôm chặt lấy cậu không để cậu thoát ra. Còn cậu, không ngừng đẩy anh ra, cả người cựa quậy muốn thoát ra nhưng lại không được.

Anh bế cậu vào nhà, bước thẳng lên phòng trước ánh mắt ngỡ ngàng, run sợ của các gia nhân trong nhà. Bọn họ đang không ngừng cầu nguyện cho vị tiểu thiếu gia gan to bằng trời này.

Bên ngoài xe, vẫn còn bóng hình cô đơn lẻ loi là Vu Bân. Nãy giờ lái xe đưa Vương Nhất Bác về, hắn đã chứng kiến tất cả các màn hôn hít của họ.

Vương Nhất Bác tàn nhẫn không hề quan tâm có người trên xe mà cứ hôn Tiêu Chiến khiến trái tim FA nhỏ bé của Vu Bân tan nát. Cả đoạn đường, Vu Bân thấy mình như bóng đèn 1000W tỏa sáng giữa bầu trời đêm

( Quay về với Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nào)

Anh hung hăng đạp mở cửa phòng bước vào rồi tiếp tục dùng chân đạp vào cửa " Rầm" cánh cửa đã đóng chặt. Nghe tiếng động, tất cả các gia nhân đều giật nảy mình, biết là sắp có giông bão sảy ra.

Anh bạo lực ném cậu lên giường. Bị va vào giường nên lưng cậu có chút đau. Cậu cố gắng gượng dậy thì bị thân ảnh cao lớn của anh đè lên người, không cách nào mà thoát ra được.

" A...Anh..mau..tránh ra...hức..hức"

Đôi bàn tay nhỏ bé của cậu cố gắng đẩy anh ra khỏi người mình nhưng rồi đôi bàn tay ấy bị một bàn tay to lớn chụp lại đưa lên đỉnh đầu cậu.

"Mau..buô...ư..ư.ưm. ..u..u" Chưa kịp nói hết lời, cậu đã bị anh chặn miệng bằng nụ hôn mạnh bạo. Anh tách răng cậu ra, đưa lưỡi vào khuấy đảo trong khoang miệng cậu. Cái lưỡi hư hỏng không ngừng tìm kiếm đầu lưỡi cậu mà trêu đùa.

Bàn tay còn lại nhanh chóng tháo chiếc cà vạt xuống trói chặt hai tay cậu. Anh từ từ đưa tay luồn vào trong áo cậu vuốt vuốt vòng eo thon gọn của cậu rồi mau chóng tìm tới hai đầu nhũ hoa mà xoa mà nắn.

Bị hôn đến ngạt thở, toàn thân bủn rủn, thần chí lẫn lộn. Nhũ hoa lại bị con người kia 'cấu xé' khiến đôi mày cậu nhăn lại. Như bị mất oxi, cậu cựa quậy, cái đầu lắc lắc như để dừng lại nụ hôn này. Anh như đã nhận ra nên dừng nụ hôn lại, nhìn gương mặt cậu lúc này. Khuôn mặt ửng hồng, đôi tai đã đỏ ửng, đôi mắt ngấn lệ cùng tiếng thở dốc, nhìn cậu vô cùng quyến rũ, cậu đã thành công đánh thức dục vọng trong người anh.

Anh hung hăng xé rách áo của cậu để lộ ra làn da trắng sứ, nổi bật bởi hai nhũ hoa màu đỏ cùng bộ xương quai xanh quyến rũ. Vòng eo thon gọn đến các cô gái cũng phải ghen tỵ.

Thấy hành động của anh, cậu vô cùng hoảng hốt. Có lẽ đây chính điều khiến cậu sợ hãi nhất khi bước vào căn biệt thự.

" Dừng lại..hức..hức...đừng.."

Anh lại tiếp tục đè cậu ra mà hôn, lần này nụ hôn mạnh bạo hơn lần trước. Anh mạnh mẽ khuấy đảo khoang miệng cậu, rồi cắn vào môi dưới cậu khiến nó chảy máu, anh ngậm lấy cánh môi cậu thưởng thức vị máu ngọt ngào của cậu.

Mãi lúc sau anh mới buông ta cho đôi môi cậu, đôi môi bị cắn nên sưng lên màu đỏ mận. Anh rời môi xuống chiếc cỏ trắng nõn của cậu, vùi sâu trong cổ cậu mà ngấu nghiến hôn. Đôi môi được tha nên cậu mới có thể nói được:

" Làm..ơn..tha cho tôi đi mà ... hức ... hức ... hức...tôi sai rồi."

Giọng nói thều thào, đôi mắt ngấn nước mà cầu xin anh. Cả người cậu vặn vẹo như muốn thoát. Anh ngẩng đầu lên, nâng cằm cậu, nhìn vào đôi mắt đã ầng ậng nước vô cùng đáng thương, anh nhếch môi cười, giọng nói lạnh lẽo:
" Bảo bối, không phải tôi đã nhắc em nên ngoan ngoãn rồi sao, là do em không nghe lời nên mới phải chịu hậu quả này thôi."

Dứt lời, anh hôn lên môi cậu một cái rồi lại tiếp tục với cái cổ của cậu. Hai bàn tay hư hỏng không ngừng xoa nắn nhũn hoa và vòng eo của cậu. Cậu không ngừng lắc đầu phản kháng. Anh giữ chặt người cậu lại, cúi xuống cắn lên xương quai xanh của cậu.

" Đau.." bị cắn, cậu hét thốt lên tỏ rõ sự đau đớn. Anh nở nụ cười nhưng không dừng lại, mặc cậu la hét, cầu xin anh cũng không dừng.

Anh dần chuyển xuống, đùng đầu lưỡi liếm mút hai nhũ hoa của cậu, rồi cắn, xé chúng. Cậu ưỡn người, vặn vẹo, cố thoát nhưng rồi lại bị anh giữ lại. Anh đưa tay lau đi hàng nước mắt của cậu rồi đưa tay lên miệng liếm những giọt nước mắt của cậu còn dính trên tay anh, nụ cười cùng giọng nói thập phần ma mị:
"Bảo bối, bây giờ mới là phần đặc biệt"

Anh đứng lên cởi bộ vest trên người cùng chiếc áo sơ mi để lộ cơ thể hoàn mĩ, săn chắc. Khuôn mặt cậu lúc này đã tái mét. Như nhận ra bước tiếp theo sẽ làm gì, cậu dùng chút sức cuối cùng cố gắng lùi ra sau nhưng sau đó liền bị bàn tay rắn chắc của anh nắm vào chân kéo lại, anh đè lên người cậu. Vẻ mặt cậu lúc này vô cùng hoảng hốt.

"Đừng, Vương Nhất Bác...anh đừng như vậy mà...tôi sai rồi...tôi sai rồi"

Anh đưa tay xuống phía dưới cậu, nắm lấy cặp mông tròn trịa của cậu, tuy bị ngăn cách bởi một lớp vải nhưng vẫn thập phần quyến rũ. Anh định cởi quần cậu ra thì cậu hét lớn:

" KHÔNG"
" Làm ơn..đừng...tôi...cầu xin anh, làm ơn tha cho tôi đi...tôi sai rồi, tôi...tôi sẽ không trốn nữa....tôi ..tôi sẽ nghe lời ... chỉ cần tha cho tôi ... Oa ... Oa ... Oa ... hức ... hức."

Cậu hét lớn đến nỗi dù tường có cách âm thì các gia nhân dưới nhà vẫn nghe thấy được. Cậu sợ hãi, cầu xin, nước mắt chảy dài, giọng nói run rẩy, cả người run cầm cập. Nói xong còn để lại một tràng khóc lớn khiến tai anh cũng cảm thấy đau. Cậu nhỏ người nhưng giọng hét thật khỏe mà.

Anh tuy lạnh lùng thật nhưng trong hoàn cảnh này cũng bối rối không biết nên làm sao. Dù sao cũng đã thấy cậu, chỉ cần sau này trói cậu thật chặt là được. Nhìn cậu nước mắt đầm đìa như vậy anh cũng thấy sót, biết cậu đang vô cùng sợ hãi, anh đành tha cho con thỏ trắng này.

Anh từ từ cởi trói tay cho cậu, tuy khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng hành động lại hết sức dịu dàng. Cổ tay bị quấn chặt nên hiện lên vài đường màu đỏ, anh nhẹ nhàng hôn lên những đường nét đó.

Tiếp đó anh lấy chăn đắp lên cho cả hai người, ôm cậu vào lòng, lúc nãy cậu có hơi kháng cự nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo. Ở trong lồng ngực anh không ngừng thút thít. Anh hôn lên trán cậu.
" Em nên nhớ những lời hôm nay em đã nói, nếu sau này tái phạm, tôi sẽ không nhân nhượng."

Người cậu khẽ run nhưng rồi cũng ngoan ngoãn gật đầu. Lúc sau, anh cảm thấy nhịp thở cậu đã ổn định, nhẹ nhàng, biết cậu đã ngủ, anh cũng nhắm mắt, ôm cậu mà ngủ"

_______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net