Chap 8:Mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

** Buổi tối, tại Vương Gia**

Vương Nhất Bác vừa bước vào, các gia nhân đã hớt hải chạy tới chào, anh không trả lời mà đi thẳng lên lầu. Tới cửa phòng cậu, anh gõ cửa nhẹ như để thông báo cho cậu biết nhưng gõ bao nhiêu thì bên trong phòng vẫn không có chút động tĩnh nào.

Anh nhíu mày, mở thẳng cửa bước vào, đôi mắt đảo khắp phòng rồi dừng lại ở thứ đang cuộn tròn trên giường. Anh đi đến gần hơn, ngắm nhìn cục bông tròn tròn đang cuộn mình trong chăn chỉ hở cái đầu ra ngoài. Đôi mắt anh thập phần ôn nhu nhìn thỏ con đang ngủ, khuôn mặt đẹp đẽ say sưa ngủ, từng tiếng thở nhẹ nghe thật bình yên.

Anh đưa tay lên vuốt ve gương mặt trắng mịn kia rồi điểm một nụ hôn lên trán, lên đôi môi đỏ mọng của cậu. Anh thả nhẹ bước chân đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại rồi trở về phòng của mình. Vương Nhất Bác cởi chiếc áo vest ra treo lên rồi lấy đồ vào phòng tắm.

Ba mươi phút sau, anh bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồ đơn giản, thoải mái. Mái tóc còn ướt, vài sợi còn dính lên trán, lên khuôn mặt anh nhìn vô cùng cuốn hút. Anh lấy chiếc khăn lau lau mái tóc của mình rồi sấy khô chúng.

Hoàn tất vấn đề vệ sinh cá nhân, anh xuống phòng bếp để ăn cơm. Quản gia Lý định đem cơm lên cho cậu nhưng bị anh cản lại:
" Tôi sẽ tự đem lên, chuẩn bị cho tôi thêm một phần nữa, tôi sẽ ăn cùng Tiêu Chiến."

Nhận được lệnh, các đầu bếp quấn quít chuẩn bị thêm một phần. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng mang thức ăn lên, bác Lý thì đi sau anh. Tới cửa phòng cậu, bác Lý mở cửa phòng cho anh, anh bước vào phòng rồi bảo bác Lý đi làm việc đi.

Anh dùng chân đóng cửa phòng lai , đặt hai phần thức ăn lên bàn rồi tới chỗ cậu. Cậu vẫn đang ngủ say xưa:

" Tiêu Chiến" Anh khẽ lay người cậu.

".........."

" Tiêu Chiến....bảo bối"

"........."

" Mau dậy ăn cơm thôi."

"............."

"Áaaaaaaa....đau...tên điên nào vậy...?"
Gọi mãi cậu vẫn không dậy, Vương Nhất Bác mất kiên nhẫn, anh thẳng tay nhéo mạnh cái má của cậu, vì đau nên cậu tỉnh dậy, khuôn mặt vẫn còn mơ màng, chưa nhận ra người kia là ai .

" Em mở to mắt ra xem tôi là ai." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm cậu,  giọng nói lạnh lùng nhưng đôi mắt không khỏi lộ ra vào nét ôn nhu.

" Vương... Vương Nhất Bác... Anh bị điên à, đang yên đang lành lại bắt nạt tôi."
Cậu trừng mắt nhìn anh, giọng nói hờn dỗi, khuôn mặt ủy khuất, bàn tay nhỏ bé xoa xoa lên chỗ vết thương đã đỏ ửng.

" Tới ăn cơm."
Nhìn gương mặt nhỏ của cậu, giọng anh cũng mềm đi vào phần.

Tuy giận anh nhưng cậu vẫn phải ăn nha, ăn rồi mới có sức cãi nhau với anh. Cậu ngồi dậy, bước từng bước khập khiễng vào phòng tắm bởi sợi dây xích. Vệ sinh xong, cậu ngồi xuống bàn ăn. Cậu tập trung ăn cơm, bơ luôn con người ngồi trước mặt, cả bữa ăn cũng không thèm nhìn anh một cái. Anh thì gắp hết thứ này đến thứ nọ cho cậu, cậu thì chỉ lo ăn.

Ăn xong, Tiêu Chiến vô cùng hài lòng, đưa tay vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, vô cùng hạnh phúc. Còn Vương Nhất Bác thì vô cùng khó chịu, cậu đây là đang cố tình bơ anh mà.

Tiêu Chiến vừa đứng dậy đi đến giường rồi ngồi xuống, tựa lưng vào thành giường thì anh đã nhanh chân ép cậu tại đó:

" Sao không nhìn tôi?  " Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn cậu

" Hừ, tôi không thích nhìn đấy, mắt là của tôi, nhìn hay không là do tôi a, tôi thích nhìn gì chả được."

Cậu hơi run run nhưng rồi cũng lấy can đảm mà cãi lại anh...nói xong một rơn, cậu lại nghĩ mình thật chán sống rồi sao mà lại nói thế với anh ta, lỡ anh ta ném xác cậu cho sói thì sao.

" Oh! Vậy sao...gan to lắm nhỉ."

" T...tô...ư...um..uông..ôi..a...ư .."

Chưa nói hết cậu, cậu đã bị anh hôn đến mơ màng, lúc này trong đôi mắt ầng ậng nước của cậu là hình bóng của anh. Anh vô cùng hài lòng:
" Đúng rồi bảo bối, trong mắt em thì chỉ nên có tôi thôi."

Cậu tức giận đẩy anh ra, lấy gối rồi gấu bông ném thẳng vào người anh, mắng:

" Biến..biến...cái gì mà chỉ có anh...tôi mới không thèm...còn nữa....không được gọi tôi là bảo bối gì đó...cũng không được hôn tôi nữa...hừ."

Cậu giận thật rồi, hễ không để ý là bị anh ta đè ra hôn, cậu vốn khó chịu từ lâu rồi. Lúc trước sợ anh ta nên không dám nói nhưng giờ thì được nước làm tới nên cãi luôn.

Vương Nhất Bác thoáng ngạc nhiên, cậu còn dám đuổi cả anh, đôi mắt mang hàn khí lạnh người nhìn cậu, tay nắm lấy cằm cậu hướng mặt cậu về phía anh:
" Em đuổi tôi???"

Bị hàn khí khi làm cho giật mình, cả người cậu hơi run run, trong lòng tự an ủi Nam nhi đại trượng phu sao phải sợ anh ta chứ, không được sợ, bình tĩnh :
" Đ...đúng....tô...tôi..đuổi anh đó...sao...sao hả...đây...đây là phòng tôi mà...phòng...của...của anh bên cạnh mà."

Vương Nhất Bác thật sự buồn cười khi thấy hành động đáng yêu của cậu nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng.

" Đây là nhà tôi, tôi muốn ngủ ở đâu còn phải hỏi ý kiến của em sao?" Anh nhếch môi cười gian sảo.

" A...anh...." Lần này cậu thật sự cứng họng không biết nên nói gì, lúc nãy giận quá nên cậu đã quên đây là nhà của hắn, cậu thầm nghĩ Đã ở trong hang hổ mà còn muốn đuổi hổ ra ngoài sao. Biết mình không thể làm gì, cậu xụ mặt xuống, hai má hơi phồng phồng, cậu đang dỗi a.

Thấy cậu đáng thương như vậy, anh cũng không chọc cậu nữa, công ty giờ đang rất bận nên vị Tổng giác đốc như anh rất bận rộn, mỗi ngày phải thức rất khuya để hoàn thành tài liệu, sổ sách a. Mấy hôm trước vì lo tìm cậu mà bỏ công việc sang một bên, giờ tìm thấy rồi nhưng quá nhiều việc nên không thể ở bên cậu được.

Anh khẽ mỉm cười ôn nhu, nụ cười này rất nhanh rồi tắt như không muốn để ai nhìn thấy. Anh xoa xoa đầu cậu rồi đứng lên:
" Đùa chút thôi, tôi về phòng, em ngủ sớm đi." Nói xong điểm lên trán cậu một nụ hôn, rồi đi ra ngoài cửa, trước khi bước ra vẫn quay lại nói:
" Tiểu bảo bối, ngủ ngon"

Hồn Tiêu Chiến đang lơ lửng nơi đâu bỗng nghe lời chúc thì bay về thực tại, cũng lững thững đáp lại.

" A....um...Anh cũng vậy, Vương Nhất Bác"

Nghe thấy cậu gọi tên mình anh có chút ngạc nhiên nhưng không che giấu nổi hạnh phúc, anh mỉm cười ôn nhu với cậu rồi đóng cửa lại.

Cậu nãy đứng hình khi thấy nụ cười của anh nhưng tới khi cánh cửa đóng vào mới sực nhớ ra điều gì đó, vội hét về phía cánh cửa:
"Này...đã nói không được gọi tôi là bảo bối rồi mà....còn nữa...tháo cái xích này cho tôi đi mà...khó chịu quá"

Nhưng không ai nghe tiếng hét, cũng chịu thôi, phòng này cách âm mà. Cậu giận dỗi đấm 'bùm bụp' vào chiếc gối rồi lại lấy tay xoa đi vết nhăn trên gối, cậu bật bóng ngủ lên rồi tắt đèn. Cậu nằm lên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà:

' Hmmm....sao hôm nay tên Đại ma vương kia lạ vậy nhỉ...mắng như vậy mà không giận là sao?? Anh ta trở nên tốt bụng như vậy từ khi nào?? Hay anh ta làm việc nhiều quá nên ngu người rồi! Hay trên đường gặp tai nạn nên đầu có vấn đề'

Hàng vạn suy nghĩ nổi lên trong đầu cậu nhưng chưa có câu trả lời nào thuyết phục cả. Bỗng dưng không hiểu sao trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh Vương Nhất Bác đã nở nụ cười ôn nhu với cậu, mặt cậu bỗng nóng ran, cậu úp tay vào má mình:

' Aaaaa...chuyện gì vậy, sao lại nghĩ tới anh ta ,cái gì mà ôn nhu chứ, chắc mắt mình bị hoa a, nhưng sao lúc thấy anh ta cười tim mình lại đập nhanh vậy nhỉ, còn...còn thấy anh ta đẹp trai nữa....Aaaa Tiêu Chiến mày bị điên rồi a, không được, không được thích tên đại ma vương đó"

Cậu cho tay lên vò vò đầu như để đánh đuổi suy nghĩ đó đi, rồi ụp chăn kín đầu nhắm mắt mà ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net