Ngoại truyện (cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⭐ and cmt nha mn
_______________________________________

Thời gian thấm thoắt trôi qua. Mọi vui buồn đều theo thời gian mà qua đi. Gia đình nhỏ của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng có thêm một bảo bối nhỏ đã được 4 tuổi, nhũ danh Bảo Bảo, tên cúng cơm là Vương Nhất Bảo.

Cả nhà bốn người tuy nhỏ bé nhưng lại đông vui. Bác Lý-quản gia của nhà cũng đã lớn tuổi nên Vương Nhất Bác đã cho bác lui về nghỉ ngơi. Sau khi sanh đứa thứ hai, Vương Nhất Bác cũng không cho Tiêu Chiến đến công ty, thứ nhất là không muốn cậu vất vả vì vừa lo việc công ty vừa phải chăm con, thứ hai là cả hai bảo bối còn nhỏ, lại dính người. Với hai lý do hết sức hợp lý, Vương Nhất Bác đã thuyết phục được Tiêu Chiến, dù Tiêu Chiến có phần tiếc nuối vì mình ăn học bao năm mà nay lại lui về làm người nội trợ, thật.......quá phí phạm cái IQ này. Tuy vậy nhưng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã thoả thuận là sẽ cùng nhau giải quyết công việc, nếu có chuyện gì hay dự án nào khó thì Vương Nhất Bác phải nói với Tiêu Chiến vì cậu không muốn mình trở nên vô dụng.

Hai tiểu bảo bối nhỏ ngày càng lớn nhưng.......tại sao đứa nào đứa nấy đều giống Vương Nhất Bác vậy. Đặc biệt là Điềm Điềm, lúc nhỏ vừa dễ thương, vừa ngoan ngoãn, lúc nào cũng nhe răng cười vậy mà bây giờ lớn lên lại giống Vương Nhất Bác y đúc, từ cái khuôn mặt cho đến tính cách......

Điềm Điềm càng lớn càng ít nói, cũng ít cười, lúc nào cũng chưng ra cái bản mặt lạnh lùng, tác phong cũng nhanh nhẹn, không do dự như Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến nhiều lúc hay nói đùa với Vương Nhất Bác rằng..gen di truyền nhà anh thật không thể coi thường..

Lại nói đến bảo bối thứ hai, Bảo Bảo tính cách tuy không lạnh lùng hay ít nói như Điềm Điềm nhưng cũng cũng khá trầm tính, thỉnh thoảng mới có chút ồn ào và làm nũng.

Tiêu Chiến thở dài nhìn hai tiểu bảo bối, dễ thương thì dễ thương thật nhưng cái tính cách này thật là....không giống trẻ con chút nào...

Mà hai anh em cũng đâu hoà thuận gì, hở cái là cãi nhau chí choé, Tiêu Chiến cũng vất vả lắm chứ, vừa chăm con lại vừa nghe hai bảo bối cãi nhau suốt ngày, đêm về lại cùng giải quyết công việc với Vương Nhất Bác...

Mà Vương Nhất Bác cũng khổ không kém. Cả ngày ở công ty họp và làm việc cũng đủ khiến anh đau đầu. Tưởng tối về nhà sẽ có thời gian ở bên cạnh cậu nhưng.......lần nào anh cũng bị đá ra sang phòng Bảo Bảo....

Vâng, điều đáng thú vị ở đây đó là không phải Tiêu Chiến đá nha mà chủ mưu chính là Điềm Điềm. Cũng chẳng hiểu sao đứa nhỏ này càng lớn càng dính Tiêu Chiến, lại không cho Vương Nhất Bác động vào Tiêu Chiến mới đau chứ. Anh nhiều lúc thật muốn khóc, tên nhóc này rốt cuộc có phải con anh không???

Ví dụ hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp trời...

Tiêu Chiến đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng. Điềm Điềm ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn nghịch điện thoại. Cái chân cứ đung đưa dưới ghế.

Tiêu Chiến vừa nấu xong thì quay sang nhìn Điềm Điềm, mỉm cười nói:
"Điềm Điềm, con lên lầu gọi ba với Bảo Bảo dậy dùm papa nha"

Điềm Điềm nghe thấy thì bảo "dạ" rồi ngoan ngoãn đặt điện thoại xuống bàn, nhảy xuống ghế rồi chạy nhanh lên lầu...

Tiêu Chiến phía dưới thì nhanh chóng đem đồ ăn dọn lên bàn...

Điềm Điềm đi lên phòng của Bảo Bảo, còn chưa kịp nắm chốt cửa thì cánh cửa phòng đã mở ra.

"Ba, chào buổi sáng"
Điềm Điềm tròn mắt nhìn ba của mình, mà sáng nay sắc mặt ba có vẻ không tốt, vẻ mặt thì cứ hằm hằm, sát khí toả quanh người nhìn Điềm Điềm.

"Ừm, chào buổi sáng"
Vương Nhất Bác cố mỉm cười nhìn Điềm Điềm...

Chào xong thì đường ai nấy đi, Vương Nhất Bác đi xuống lầu còn Điềm Điềm thì vào trong phòng. Thật sự, đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng ngáy ngủ của Bảo Bảo rồi.

Điềm Điềm đen mặt đi vào trong phòng, lại thấy đứa em trai kia vẫn còn chùm chăn kín đầu ...ngủ..

Không suy nghĩ nhiều, Điềm Điềm đi vào sốc chăn lên, còn hào phóng dơ chân đá vào mông Bảo Bảo 2 cái.

Bảo Bảo ăn đau nên khó chịu, chồm ngay dậy, cái tay nhỏ xoa xoa mông, đôi mắt mở lớn trừng trừng cái người đang chống tay dưới giường, ai oán mà hét vào mặt Điềm Điềm.

"Anh làm gì vậy, mới sáng sớm đã thích đánh nhau rồi phải không???"

Điềm Điềm trừng mắt lại, lạnh nhạt nói:
"Sáng không biết đường dậy, lúc nào cũng để papa nhắc, còn lần sau không chỉ là 2 cái đá này thôi đâu"

Điềm Điềm vừa nói vừa dơ nắm đấm lên..

Bảo Bảo trợn mắt rồi lại bĩu môi nói "Bảo Bảo sẽ mách papa"

Điềm Điềm nhếch môi "Bao nhiêu tuổi rồi còn giở cái trò mách ba mẹ, hừ, trẻ con"

Điềm Điềm tức tới đỏ mặt, xì khói, nếu không phải cậu còn nhỏ và cái tên trước mặt này là anh trai cậu thì cậu đã cho ăn vài phát đấm rồi.

Bảo Bảo phồng má, tụt xuống giường rồi chạy vào nhà tắm.

Điềm Điềm không nói gì liếc nhìn cái giường bề bộn rồi ra khỏi phòng, trước khi ra còn nói vọng lại....."Nhớ dọn giường rồi mới được xuống"...

Bảo Bảo nghe xong thì mở cửa nhà vệ sinh hét lớn nhưng Điềm Điềm đã đi từ bao giờ...

Trong khi đó, dưới nhà bếp...

"Bảo bối, anh nhớ em quá"
Vương Nhất Bác ở đằng sau ôm eo Tiêu Chiến, cúi đầu xuống hõm cổ cậu, hít lấy hít để mùi hương của cậu còn thơm thơm mấy cái.

Tiêu Chiến thấy ngưa ngứa nên hơi rụt cổ lại. Lại nghe lời nói của Vương Nhất Bác mà đỏ mặt....nhớ cái gì chứ...

"Nhớ???Ngày nào cũng gặp mà anh cứ làm như xa cách ba năm mới gặp lại ấy"
Tiêu Chiến vừa nói vừa phì cười...

Vương Nhất Bác xoay người Tiêu Chiến lại hôn cái "chụt" vào môi cậu rồi bĩu môi nói...

"Nhớ, tất nhiên nhớ rồi, bảo bối à, 1 tuần rồi chúng ta chưa....đó"
Vương Nhất Bác lại vùi đầu vào cổ cậu.

Tiêu Chiến mỉm cười, đưa tay lên xoa xoa mái tóc của anh, cậu cười bất đắc dĩ:
"Ừm....em cũng nhớ anh, nhưng mà, Điềm Điềm thằng bé...."

"Hai người đang làm gì ???"

Tiêu Chiến còn chưa nói hết câu thì giọng nói lớn vang lên làm cả hai giật mình mà buông tay.

Vương Nhất Bác oán giận nhìn cái thân hình nhỏ bé đang đứng dựa người ngoài cửa phòng bếp. Điềm Điềm cũng không sợ mà trừng mắt lại Vương Nhất Bác.

Đúng lúc đấy, Bảo Bảo cũng lon ton chạy xuống nhà, đang định than đói thì thấy cái không khí....căng thẳng ghê.......thế là nín thít...

Tiêu Chiến thở dài nhìn một lớn, một nhỏ đang mắt to trừng mắt nhỏ, thiếu điều muốn bắn lửa.

"Được rồi, đừng nhìn nữa, mau vào ăn cơm thôi"

Tiêu Chiến đành phải lên tiếng giải hoà, Bảo Bảo cũng ngoan ngoãn chạy tới bàn ăn ngồi.

Điềm Điềm nhanh chóng chạy tới ngồi gần Tiêu Chiến, còn nhếch môi khiêu khích nhìn người ba mặt đã đen như đít nồi của mình.

Vương Nhất Bác bực bội ngồi phía đối diện Tiêu Chiến, ánh mặt lại lia về phía Điềm Điềm. Điềm Điềm thì vẫn bình tĩnh ăn phần thức ăn của mình.

Bảo Bảo quay sang nhìn mặt ba mình đã đỏ bừng liền tốt bụng đưa cho ba mình một cốc nước đá.

Vương Nhất Bác nhận lấy ly nước rồi một hơi uống sạch.

Tiêu Chiến mím môi nhìn Vương Nhất Bác, bàn chân ở dưới bàn mò tìm chân của Vương Nhất Bác rồi cọ cọ.

Vương Nhất Bác nhìn sang Tiêu Chiến lại thấy cậu mỉm cười nhìn mình, làm khẩu hình miệng "Bình tĩnh"

Vương Nhất Bác cũng chỉ mím môi gật gật đầu.

Ăn xong một nhà 4 người ra phòng khách ngồi.

Và vị Vương tổng nào đó lại bị cho ra dìa......tại sao?!??

Tại vì hiện tại Tiêu Chiến đang bị kẹp giữa Điềm Điềm và Bảo Bảo mà. Bảo Bảo thì ngồi chóp chép ăn dâu tây, Điềm Điềm thì ngồi bấm bấm điện thoại. Tiêu Chiến cũng mải mê ngồi xem bộ phim ngôn tình Hàn Quốc, còn say mê mà nhìn tên nam chính kia......tên đó có đẹp trai hơn tôi à????

Vương tổng chính thức bị bỏ rơi, không ai quan tâm cả...

Vương Nhất Bác ngồi nghĩ nghĩ cái gì đó rồi quay sáng nhìn Điềm Điềm cùng Bảo Bảo nói:

"Cũng lâu rồi 2 đứa chưa sang nhà ông bà ngoại chơi ha, hay để ba đưa hai đứa qua đó nhé, chắc ông bà cũng nhớ hai đứa lắm"
Vương Nhất Bác cười 'hiền từ' nói.

Bảo Bảo nghe vậy thì quay sang nói..."Không có, hai hôm trước ông bà có sang chơi với bảo bảo rồi, còn mua rất nhiều đồ chơi cho bọn con nữa"

Bảo Bảo vừa nói vừa chỉ vào cái tủ đựng đầy đồ chơi ở đằng sau lưng

Tốt lắm Bảo Bảo!!!! Vương Nhất Bác trừng mắt

Vương Nhất Bác vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục nói
"Vậy qua chỗ chú Trác Thành nha, chắc A Minh cũng nhớ hai đứa lắm"

"Ba không cần dụ con ra khỏi nhà, con không đi đâu, con muốn ở nhà với papa"
Điềm Điềm tắt điện thoại, quay sang nhìn ba mình, nhàn nhạt đáp.

Vương Nhất Bác cứng họng......Thằng này rốt cuộc có phải con mình không....vậy???....

Tiêu Chiến chớp mắt nhìn Vương Nhất Bác rồi lại nhìn Điềm Điềm......Gen di truyền thật tốt, không nên coi thường a....
.
.
.

Gần tới giờ đi ngủ...

Vương Nhất Bác kéo Bảo Bảo ra một góc, lại quan sát xung quanh, xác định không có người mới yên tâm.

Bảo Bảo nhíu mày nhìn ba mình, phụng phịu nói
"Ba, có chuyện gì a, Bảo Bảo muốn đi ngủ"

Vương Nhất Bác bĩu môi nhìn con trai mình.
"Ba cũng muốn ngủ lắm nhưng, con phải giúp ba chuyện này"

"Hửm,chuyện gì ạ?"
Bảo Bảo dụi dụi mắt nói.

"Lát nữa con ngủ chung với papa rồi khi nào ba gọi thì con qua phòng ngủ với Điềm Điềm"
Vương Nhất Bác nháy mắt nhìn Bảo Bảo.

"Rõ ràng ba muốn ngủ với papa"
Bảo Bảo bĩu môi.

"........."

"Nhưng con không ngủ với anh hai đâu, anh ấy toàn dậy sớm thôi, còn hay đánh con nữa"
Bảo Bảo xua tay, lắc đầu từ chối.

"5 bộ Lego mới nhất"
Vương Nhất Bác ra điều kiện.

"..."
Bảo Bảo lắc đầu...

"Thêm 1 bộ truyện tranh hot nhất"

"....."
Bảo bảo vẫn lắc đầu

"Thêm máy chơi game mới nhất"

"Thành giao"
Bảo Bảo cuối cùng cũng đồng ý, đập tay với ba mình rồi lon ton chạy lên lầu.
.
.
.
"Papa, tối nay Bảo Bảo muốn ngủ cùng pa a"
Bảo Bảo tay ôm lấy chân Tiêu Chiến, nũng nịu nói, còn dụi dụi cái má bánh bao vào chân cậu,đáng yêu vô cùng...

"Em qua ngủ với ba đi"
Điềm Điềm đi tới, xách cổ áo của Bảo Bảo đặt qua một bên rồi lạnh nhạt nói.

Tiêu Chiến phì cười, đi đến chỗ Bảo Bảo nhấc Bảo Bảo lên giường ngồi rồi xoa xoa đầu Bảo Bảo, dịu dàng nói.
"Vậy tối nay 2 đứa sẽ ngủ với papa nha..."

Điềm Điềm không nói gì, chỉ hừ một tiếng.

"Không, papa kêu anh hai qua ngủ với ba đi Bảo Bảo muốn ngủ với một mình papa thôi"
Bảo Bảo bắt đầu phồng má nói.

Điềm Điềm phía dưới trừng mắt nhìn Bảo Bảo. Tiêu Chiến nghe xong cũng hết cách, đành quay sang nhìn Điềm Điềm.

"Vậy Điềm Điềm, con đêm nay sang ngủ với ba nha, cũng lâu rồi con không ngủ với ba mà"

Điềm Điềm mím môi, gật đầu lại liếc nhìn Bảo Bảo đang ngồi trên giường le lưỡi với mình, Điềm Điềm quay đuôi chạy qua phòng Vương Nhất Bác...
.
.
.
"Sao con chưa ngủ"
Vương Nhất Bác nhìn Điềm Điềm, mắt to trừng mắt nhỏ.

"Vậy sao ba chưa ngủ?"
Điềm Điềm cũng vặn lại.

"Hừ, ba có nhiều chuyện cần nghĩ, không ngủ được"
Vương Nhất Bác xoay mặt nhìn trần nhà.

"Con không muốn ngủ cùng ba, nên không ngủ được"
Điềm Điềm thở hắt ra, nói thẳng thừng.

Vương Nhất Bác nghe xong thì quay ngoắt sang nhìn Điềm Điềm, hơi lớn tiếng.
"Con tưởng ta muốn ngủ với con lắm à"

Điềm Điềm chỉ hừ một tiếng rồi không nói gì.

".........."
Nó giống ai vậy????
.
.
"Tại sao dạo này con cứ dính lấy vợ ba vậy???"
Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ một chút rồi nói.

"Đó là papa của con"
Điềm Điềm trả lời.

"..........."

Điềm Điềm thở dài rồi chầm chậm đáp.

"Con muốn ở cùng papa nhiều một chút"

".......hả????"

"Trước đây ở bên Anh, anh Rory lúc nào cũng dính lấy papa, khi về nước cũng vậy, papa lúc nào cũng ở cạnh ba, rồi lúc có Bảo Bảo cũng vậy, con muốn ở bên papa nhiều hơn"

Điềm Điềm vừa nói vừa sụt sịt...

Vương Nhất Bác mỉm cười, tiến tới ôm Điềm Điềm vào lòng. Bây giờ anh hiểu rồi, bất kì đứa trẻ nào cũng muốn có sự quan tâm của bậc ba mẹ, Điềm Điềm cũng vậy. Anh cũng vui vì đây là lần đầu tiên Điềm Điềm chịu chia sẻ tâm sự của mình với anh..

Cũng không đến nỗi cứng ngắc, vẫn là một đứa trẻ a...
.
.
.
Tiêu Chiến đang ngủ thì cảm thấy có cái gì đó đang sờ soạng thân thể mình, lại thấy thứ gì đó lành lạnh đang ở trong áo của cậu mà vuốt ve vòng eo của cậu...

"Ưm....Bảo Bảo, đừng nghịch"

Tiêu Chiến lười biếng không chịu mở mắt, lại nói với giọng mũi, nghe như đang làm nũng.

Vương Nhất Bác nhếch môi, ghé sát tai cậu, nói bằng giọng trầm khàn quyến rũ.

"Mau mở mắt, coi anh là ai!"

Nói xong còn thổi thổi vào tai cậu.

Tiêu Chiến giật mình tỉnh dậy, đôi mắt chớp chớp nhìn gương mặt phóng đại của Vương Nhất Bác

"Vương Nhất Bác?????"

Tiêu Chiến lại quay ngoắt sang bên cạnh......Bảo Bảo?????.....

"Không cần tìm, Bảo Bảo ở chỗ Điềm Điềm "

Vương Nhất Bác vừa nói vừa cởi từng cúc áo ngủ của cậu.

"Hả????"

Tiêu Chiến ngơ ra nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác chép miệng, lột bỏ áo ngủ của cậu, cúi xuống cần cổ cậu mà cắn mút......

"Không ngờ Vương tổng cũng có ngày này, còn lừa con nít."
Tiêu Chiến bật cười

Vương Nhất Bác hôn một cái thật nhẹ nhàng lên môi cậu.
"Anh không lừa con nít, có điều kiện rõ ràng nha"

Vương Nhất Bác lại cúi xuống hôn lên cần cổ trắng ngần, mút mạnh để lại những vết tím đỏ mê hoặc..

"Ưm....Nhất Bác"

Vương Nhất Bác cũng chủ động cởi bỏ chiếc áo thun của mình, lại cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa của cậu, liếm mút như một đứa trẻ con, bên kia thì được anh xoa nắn tận tình .

"Ưm.....ư"

Vương Nhất Bác nhếch môi, tiến tới hôn môi cậu. Tiêu Chiến cũng rất phối hợp mà mở miệng, tay ôm lấy cổ anh, 2 đầu lưỡi dây dưa triền miên. Tiêu Chiến dần ngạt thở, bàn tay đập đập vào ngực anh.

Vương Nhất Bác cũng luyến tiếc mà dừng lại, chuyển xuống cắn cắn vành môi cậu, còn vui vẻ mà nhấm nháp, lại cạ cạ lên chấm đen dưới môi cậu.

"Bảo bối thật ngọt"

Vương Nhất Bác rời môi cậu, thoả mãn nhìn thành quả của mình, đôi môi cậu giờ đã sưng đỏ, còn bóng loáng mị hoặc...

"Hỗn đản"
Tiêu Chiến liếc Vương Nhất Bác, mắng yêu.

Vương Nhất Bác đưa tay, mò vào trong lớp quần ngủ, bắt đầu xoa nắn mông cậu, mấy ngón tay lần mò xuống hậu huyện, khẽ tách 2 cánh mông cậu ra.

"Ưm.....Nhất....Nhất Bác"

Tiêu Chiến nắm lấy cánh tay Nhất Bác, đôi mắt phủ một tầng sương nhìn anh, mềm giọng gọi.

Vương Nhất Bác mỉm cười, trực tiếp cởi bỏ chiếc quần vướng víu của cậu ném xuống đất. Tiêu Chiến cảm nhận thân thể ở ngoài không khí mà khẽ run lên...

Vương Nhất Bác ngồi dậy, ánh mắt nóng rực ngắm nhìn thân hình hoàn hảo của cậu vì xấu hổ mà trở nên hồng hào, kích thích thị giác của anh.

Vương Nhất Bác cũng thoát nốt y phục cuối cùng trên người mình, nắm lấy chân cậu, hôn nhẹ lên bắp chân trắng nõn nà rồi vòng chân cậu qua eo mình.

Vương Nhất Bác đè lên người cậu, hôn lên môi, lên mắt, lên trán, lên má rồi lại nhẹ nhàng hôn lên vai cậu. Từng nụ hôn mang theo sự chân thành, dịu dàng của anh.

Vương Nhất Bác hôn nhẹ lên bụng cậu, bàn tay bên dưới bắt đầu xoa nắn mông cậu, anh từ từ tách cánh mông cậu ra, ngón tay chạm vào hậu huyệt cậu, từ từ cho 2 ngón tay vào...

Tiêu Chiến nhất thời chưa quen, hậu huyệt bắt đầu co rúm lại, gương mặt đỏ bừng miệng bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ gợi tình.

Vương Nhất Bác hôn lên môi cậu, đem thêm một ngón tay vào, bên dưới bắt đầu ra vào. Tiêu Chiến bị chặn miệng bằng nụ hôn, chỉ có thể phát ra những tiếng ư ử từ trong cuống họng.

Hậu huyệt chịu kích thích, dịch ruột non chảy ra, ướt đẫm hậu huyệt mềm mại.

Vương Nhất Bác rút 3 ngón tay ra, đặt hạ thân trước hậu huyệt không ngừng ma sát.

"Ưm ..Nhất Bác....ngứa....mau...mau vào..."
Tiêu Chiến không chịu được cảm giác trống rỗng cùng ngứa ngáy mà cong người.

"Gọi Lão công!!"
Vương Nhất Bác vuốt ve hạ thân cậu, phía dưới không ngừng ma sát khiến Tiêu Chiến khó chịu...

"Ưmmmm.....la....lão công....mau....thao.a~~~"
Tiêu Chiến chớp đôi mắt ngấn sương nhìn Vương Nhất Bác, giọng nói mềm mại kích thích tới Vương Nhất Bác.

"Ngoan, phải thưởng"

Vương Nhất Bác nhếch môi, trực tiếp đem hạ thân đã cương cứng của mình một phát đâm mạnh vào hậu huyệt cậu...

"A~~~"

Tiêu Chiến ngửa cổ khẽ rên lên, bàn tay ôm chặt lấy cổ anh...

Hậu huyệt cậu ấm ướt, ấm nóng lại cắn chặt lấy hạ thân anh khiến anh sướng phát điên, gầm một tiếng, phía dưới không ngừng luân động, đâm vào rút ra, mỗi lần vào đều đâm sâu nút cán, chỉ hận không thể đâm thủng bụng cậu....

"Aaaaa....ưm.....chậm....chậm lại....Nhất Bác...."

Tiêu Chiến ngửa cổ rên rỉ gợi tình, bàn tay nắm lấy cánh tay của Vương Nhất Bác làm tựa, phía dưới chịu ma sát mà nóng bỏng...

Hai thân hình ướt đẫm mồ hôi dính chặt lấy nhau không một khe hở. Tiêu Chiến đưa tay lên gạt vài sợi tóc vướng víu rũ xuống mắt Vương Nhất Bác, đôi môi nở nụ cười câu nhân, khiến Vương Nhất Bác càng mãnh liệt ra vào.

Vương Nhất Bác hôn cậu, cả hai đã đạt đến cao trào mà bắn ra, Tiêu Chiến bắn đầy ra bụng anh còn Vương Nhất Bác bắn tất cả vào trong bụng cậu khiến bụng cậu căng lên.

Tưởng vậy là kết thúc nhưng Vương Nhất Bác không bỏ qua cho Tiêu Chiến, anh lại tiếp tục làm thêm vài hiệp, đến khi cậu mệt mỏi mà thiếp đi, anh mới dừng lại.

Vương Nhất Bác nằm lên người cậu, hôn lên trán cậu lại nói bằng giọng trầm khàn vào tai cậu...

"Bảo bối, cảm ơn em đã đến bên anh, cảm ơn đã cho anh 2 tiểu bảo bối dễ thương, cảm ơn em...........Anh yêu em"

Tiêu Chiến vẫn nhắm mắt, đôi môi khẽ nở nụ cười.........Em cũng yêu anh.....

_____________________________

Em là vợ tôi!!Đừng trốn nữa!! đến đây là hoàn chính văn rồi nha..

Cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ Đậu trong những tháng ngày vừa qua Đậu biết truyện của Đậu còn nhiều sai sót về từ ngữ và vấn đề ra chap muộn. Đậu thật sự cảm ơn mọi người vì đã không bỏ Đậu, không bỏ truyện.

Cảm ơn mọi người đã đi cùng với "Em là vợ tôi!!Đừng trốn nữa!" đến ngày hôm nay..

Yêu mọi người.❤❤❤❤🍀🍀🍀🍀

3/12/19----21/4/2020

❤❤❤❤❤



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net