Chương 22: Buông tay thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Buông tay thôi...

.
.

.

Tiêu Chiến đang ngủ say, cảm thấy bụng mình đang có một bàn tay mát lạnh khẽ xoa cảm giác rất thoải mái. Nhưng khoan đã, là ai đang xoa bụng anh kia chứ

Anh quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của ai kia, anh tròn mắt ngạc nhiên

- Sao cậu lại ở đây?

- Sao anh không được ở đây?

- Ý tôi là sao cậu lại ở trong nhà của tôi? Sao biết tôi ở đây mà tìm tới?

Nhất Bác im lặng dụi đầu mình vào cổ anh

- Thật nhớ em, bảo bối

Tiêu Chiến tức giận đẩy đầu cậu ra khỏi cơ thể mình. Anh ngồi dậy bước vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân cũng như thay quần áo. Suốt quá trình Tiêu Chiến không nói với cậu một lời nào.

Nhất Bác cảm thấy rất ngạc nhiên, thái độ của anh có chút xa cách

- Tiêu..

- Chúng ta đi

- Đi đâu bảo bối?

- Về Bắc Kinh. Chẳng phải cậu tới đây để đưa tôi về Bắc Kinh không phải sao?

Nhất Bác im lặng không nói, đúng là hắn tới đây vì muốn đưa anh về, nhưng có cần phải dứt khoát như vậy không? Hắn vừa mới tới đó.

- Tiêu Chiến, chúng ta ở đây với ba mẹ vài ngày nữa rồi về được không?

Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt Nhất Bác

- Nếu không có cậu tôi sẽ ở đây vài ngày, còn nếu cậu đã ở đây tôi sẽ trở về Bắc Kinh. Cậu chọn đi

Nhất Bác không biết nói gì nữa. Anh cự tuyệt hắn đến mức như vậy luôn sao?

- Tôi sẽ ở nhà cậu cho đến khi hợp đồng kết thúc, lúc đó chúng ta sẽ ly hôn. Hy vọng cậu có thể giữ khoảng cách với tôi từ đây cho đến lúc đó.

Nói rồi anh đứng dậy, mặc áo khoác bước ra bên ngoài

- Ba mẹ, chúng con có chuyện gấp phải về lại Bắc Kinh, lần sau con sẽ trở về thăm ba mẹ

- Hai đứa ăn sáng đi rồi về, sao lại gấp như vậy kia chứ?

Tiêu Chiến nghe mẹ nói như vậy có chút chạnh lòng, liếc nhìn qua bàn ăn, mẹ Tiêu đã nhọc lòng mà nấu một bàn ăn ngon lành như thế... quay qua Nhất Bác anh nói khẽ

- Ăn sáng xong chúng ta cùng về

Bảo bảo của anh cũng cần phải được ăn, không thể để bảo bảo chịu ủy khuất thêm được.

Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói như vậy trong lòng có chút nở hoa. Cơ hội được ăn cơm với ba mẹ vợ hắn không thể bỏ qua được

Cả nhà ăn sáng rất vui vẻ, Nhất Bác nói chuyện với ba Tiêu rất hợp

- Ba, con và Chiến Chiến có một căn nhà, xung quanh trồng rất nhiều hoa, chúng con muốn trồng thêm cây ăn trái nữa, ba chỉ cho con được không?

Ba Tiêu vui vẻ gật đầu đồng ý

- Được rồi con rể. Ăn sáng xong theo ba ra vườn, ba sẽ chỉ cho con. Sau này hai đứa cứ trồng theo cách của ba là được

- Ba à, hôm nay tụi con...

Tiêu Chiến nghe Nhất Bác nói muốn học hỏi cách trồng cây, biết được ý định của hắn nên anh đã lên tiếng ngăn cản nhưng vẫn không nhanh bằng Nhất Bác.

- Dạ được, con cảm ơn ba. Con sẽ ở đây vài ngày học hỏi kinh nghiệm của ba thật tốt

Nói rồi hắn nhìn qua anh nở nụ cười thiếu đánh. Tiêu Chiến chỉ biết đưa răng thỏ ra hăm dọa

- Tiêu Chiến, không được đanh đá.

Nhất Bác đã có hai cây đại thụ chống lưng rồi, hắn còn sợ gì nữa kia chứ.

- Nhất Bác, chắc con phải chịu đựng cái tính đanh đá của Chiến Chiến lắm a~ từ nhỏ Chiến Chiến có biệt danh "bé thỏ đanh đá"... Thành Thành chính là nhân chứng sống

Khi nghe mẹ Tiêu nói như vậy, cả nhà được dịp phá lên cười vui vẻ. Tiêu Chiến có chút ngượng ngùng khi nghe mẹ mình bán độ như thế, anh chỉ biết chu môi ủy khuất

Nhất Bác nhìn một màn ủy khuất không dám phản kháng của bé thỏ có chút dễ thương, hắn đưa tay lên xoa đầu Tiêu Chiến

- Bé thỏ ngốc

Tiêu Chiến liếc xéo hắn,không muốn ăn nữa, anh đứng dậy bước ra bên ngoài. Nhất Bác thấy anh bỏ đi cũng nhanh chóng chạy theo

- Bé thỏ chờ anh với

- Ai cho phép cậu gọi tôi là bé thỏ chứ, không cho gọi

- Anh vẫn cứ thích gọi đó, biệt danh lúc nhỏ của em thật dễ thương nha.

Tiêu Chiến không muốn đôi co cự cãi nữa, anh bước qua chiếc ghế gần đó ngồi xuống. Về nhà lúc nào cũng thoải mái, cảnh vật quả thật rất yên bình. Nhất Bác chạy đến bên cạnh anh ngồi xuống, đưa tay mình nắm lấy tay anh.

- Tiêu Chiến, anh sẽ làm đám cưới với Tư Vũ

- Tôi biết - nghe chính miệng Nhất Bác khẳng định sắp kết hôn với Tư Vũ làm cho tim anh không khỏi đau nhói

Nhất Bác thấy anh có vẻ buồn buồn, hắn cảm thấy rất xót trong lòng.

- Chiến... em có yêu anh không?

Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến

- Điều đó quan trọng với cậu lắm sao?

- Em có thể một lần trải lòng mình với anh được không?

- Thật ra tôi rất yêu cậu - Tiêu Chiến không muốn giấu giếm hắn

- Vậy em có đau khổ khi thấy anh kết hôn với người khác không?

- Có... rất đau khổ

Nhất Bác ôn nhu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến

- Nếu anh không làm đám cưới nữa mà ở bên cạnh em thì em có hạnh phúc không?

- Nhất Bác

- Hửm?

- Đừng giải quyết theo trái tim, đôi khi cậu phải lý trí một chút. Tư Vũ đang có thai con của cậu vì vậy đừng để cho Tư Vũ ủy khuất.

- Vậy em thì phải làm sao? Em không muốn có được anh?

- Tôi không muốn có tình yêu đồng thời làm cho người khác phải đau khổ. Buông tay đúng lúc sẽ tốt hơn cho cả ba

Dừng lại một chút, Tiêu Chiến kiên quyết lên tiếng

- Chúng ta chia tay đi đừng dây dưa nữa Nhất Bác... tôi cầu xin cậu

- Tiêu Chiến, anh yêu em

Tiêu Chiến nghe hắn thổ lộ chỉ biết mỉm cười lắc đầu

- Yêu... vậy thì giải quyết được gì. Thời gian sẽ làm cho cậu nhanh quên tôi thôi.

Nhất Bác im lặng, điều cậu suy nghĩ luôn đúng. Hắn mỉm cười ôn nhu nhìn Tiêu Chiến

- Em có thể về nhà với anh cho đến khi hết hợp đồng được không?

- ...

- Anh muốn được ở đây vài ngày với ba mẹ và em được không Tiêu Chiến

Tiêu Chiến nhíu mày suy nghĩ sau đó cũng gật đầu đồng ý

- Cảm ơn em.

Nhất Bác quay qua ôm Tiêu Chiến vào lòng, cậu khẽ đưa tay xoa tấm lưng gầy của anh.

- Bảo bối, em gầy đi rồi... anh xót lắm đó có biết không?

Tiêu Chiến dựa đầu vào vai hắn khẽ rơi nước mắt. Mấy ngày qua anh thật sự rất nhớ hắn, nhớ đến phát điên nhưng phải cố gắng kiềm nén cảm xúc. Bé con trong bụng cũng rất nhớ ba của bé

- Ngoan, bảo bối không khóc

Hắn đưa tay lau giọt nước mắt đang rơi không ngừng của anh, khẽ hôn lên đôi mắt ngọc đã vì hắn mà rơi không biết bao nhiêu nước mắt rồi

Nhất Bác cúi xuống, khẽ kéo áo Tiêu Chiến lên hôn vào bụng anh

Chào bé con của ba

Tiêu Chiến giật mình khi thấy hành động của Vương Nhất Bác

Sao Nhất Bác lại hôn vào bụng mình, bảo bảo...

Vương Nhất Bác biết anh đang rất ngạc nhiên về hành động của mình, hắn khẽ lên tiếng trấn an thỏ nhỏ

- Lần trước anh có gởi rất nhiều bảo bảo trong đây không phải sao?

- À..

Tiêu Chiến ôm tim khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cũng may hắn chưa phát hiện ra

Cả hai đang nói chuyện vui vẻ, Nhất Bác bị ba Tiêu gọi đi học hỏi kinh nghiệm làm vườn

Hắn vui vẻ đứng dậy chạy theo tiếng gọi của ba vợ, khuôn mặt hớn hở không thôi

Tiêu Chiến nhìn theo chỉ biết mỉm cười khẽ lắc đầu

Anh lại trầm tư suy nghĩ, nếu bây giờ Nhất Bác biết mình có bảo bảo thì hắn sẽ nghĩ gì không? Nhưng tuyệt đối đừng để hắn phát hiện được. Nhất Bác còn phải kết hôn với Tư Vũ nữa

Anh đứng dậy bước chân ra vườn nhìn ba mình cùng Nhất Bác đang xắn tay áo làm vườn.

Anh mỉm cười... một nụ cười hạnh phúc bởi vì hình ảnh trước quá đỗi thanh bình đối với anh

.
.
.

./. Hợp Đồng Thế Thân


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net