Chương 26: Chăm sóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chăm sóc...

.
.

.

Đúng 9 giờ tối, Tiêu Chiến chuẩn bị đi ngủ, anh có chút mệt. Vương Nhất Bác từ nãy đến giờ cứ lăng xăng chăm sóc cho anh, cưng chiều hết mực

- Bảo bối... em có muốn ăn trái cây không? Anh lấy cho em ăn nha?

Tiêu Chiến lắc đầu từ chối, nói bản thân không còn sức chứa thức ăn thế nhưng Vương Nhất Bác vẫn cố gắng thuyết phục thỏ nhỏ

- Em không đói nhưng bảo bảo của anh sẽ rất đói

- Anh ấu trĩ vừa thôi

Tiêu Chiến cảm thấy rất bất lực, anh không nói gì, nằm xuống kéo chăn đắp lên người quay lưng hướng Nhất Bác

Vương Nhất Bác trông thấy anh lơ mình lập tức chạy tới nằm xuống bên cạnh kéo anh sát lại mình ôm vào lòng. Tay Nhất Bác luồn vào trong áo xoa chiếc bụng nhỏ.

Lúc này mới nghe giọng khẽ của người trong lòng gọi mình, Vương Nhất Bác khẽ "ừm" một tiếng sau đó thì im lặng chờ đợi Tiêu Chiến muốn nói gì với hắn

Tiêu Chiến sau một lúc hít thở sâu cũng thật sự nói ra suy nghĩ của mình

- Bây giờ anh biết em có bảo bảo rồi, anh định như thế nào? Chúng ta không thể cứ sống như thế này mãi được. Anh dứt khoát một chút có được không?

Trông thấy Vương Nhất Bác im lặng, Tiêu Chiến có hơi hụt hẫng sau đó lên tiếng thúc giục

- Trả lời em đi Nhất Bác.

- Chiến Chiến... em có tin anh không?

Tiêu Chiến quay lại đối mặt với Nhất Bác khẽ gật đầu. Vương Nhất Bác mỉm cười hôn lên môi anh

- Tại sao có bảo bảo mà giấu anh? Hửm?

Tiêu Chiến không dám nhìn vào mắt Nhất Bác, anh lí nhí trong miệng

- Vì anh đã có bảo bảo với Tư Vũ rồi a~

Anh lại tủi thân, nước mắt tiếp tục rơi làm cho Vương Nhất Bác đau lòng không thôi

- Ngốc quá... bảo bảo của chúng ta quan trọng hơn nhiều.

- Anh nói như vậy là sao? - Tiêu Chiến tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên nhìn hắn

Vương Nhất Bác không nói gì, đưa tay ôm anh vào lòng

- Tiêu Chiến nói thật cho anh biết tại sao em bị ngã như vậy?

Tiêu Chiến không dám nói là mình bị Tư Vũ ngáng chân nên chỉ dám lên tiếng nhỏ

- Em bất cẩn nên bị ngã thôi

Vương Nhất Bác thừa biết Tiêu Chiến đang nói dối mình nhưng Nhất Bác không muốn truy tới cùng với anh, cậu đã xem camera trong nhà và nguyên nhân anh bị ngã hắn cũng thừa sức biết.

- Cũng may là em chỉ xây xát nhẹ, nếu có chuyện gì xảy ra với cả hai anh sẽ không bao giờ tha thứ...

Tiêu Chiến nghe hắn nói như thế trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

- Em khỏe rồi mà, ngày mai anh làm thủ tục xuất viện cho em được không?

Vương Nhất Bác nhìn bé thỏ cười tà

- Em khỏe rồi?

- Ừm rất khỏe luôn.

Vương Nhất Bác đưa khuôn mặt ỉu xìu nhìn anh

- Nhưng mà anh thì mệt quá

Hắn vừa nói vừa ngồi dậy kéo quần của anh xuống, không thèm quan tâm xem Tiêu Chiến có đồng ý hay không

- Anh mệt thì liên quan gì đến cái quần của em chứ, sao lại kéo quần người ta ra vậy hả?

Tiêu Chiến trần trụi bên dưới vội kéo chăn che lại, anh có chút xấu hổ

Vương Nhất Bác nhỏm người dậy phủ thân mình lên người Tiêu Chiến động tác nhẹ nhàng tránh động đến bảo bảo của cả hai

Hai chân Tiêu Chiến được Nhất Bác ép rộng qua hai bên. Hắn nhanh chóng cởi chiếc quần trên người mình. Tính khí nóng ấm của hắn đang hừng hực trỗi dậy khẽ động đến miệng huyệt của anh khiến Tiêu Chiến giật nảy mình

Vương Nhất Bác cúi xuống hôn môi Tiêu Chiến, cả hai đang hôn đắm đuối, môi lưỡi xoay vần, anh đưa hai tay choàng qua cổ hắn ôm chặt, cảm giác có gì đó rất lạnh ở ngay tư mật của mình làm Tiêu Chiến buông môi hắn ra

- Ưm... Nhất Bác, đừng mà... ở đây là bệnh viện đó

Vương Nhất Bác lại đưa khuôn mặt ủy khuất ra nhìn anh

- Bảo bối, anh hết năng lượng rồi, anh mệt quá

Tiêu Chiến lo lắng đưa tay sờ lên trán hắn... không bị sốt, vậy thì sao lại mệt kia chứ

- Nhất Bác... anh thấy không khỏe ở đâu sao?

Vương Nhất Bác giở thói lưu manh nói với Bé thỏ ngây thơ

- Ừm... anh cần phải sạc pin gấp

- Sạc điện thoại mà cũng mệt hay sao? Anh có đem dây sạc theo không? Anh xuống khỏi người em đi, em đi sạc cho anh

Vương Nhất Bác gục đầu xuống cổ anh mà hôn

- Anh không thích

- ...

- Anh chuẩn bị sạc rồi, không cần em phải đi đâu

Tiêu Chiến vẫn cố đẩy đầu hắn ra, lo lắng nhìn Nhất Bác

- Anh xuống đi, em đi sạc điện thoại cho anh

- Áaaa...

Vương Nhất Bác không nói gì tính khí nóng ấm của hắn một đường thúc mạnh vào bên trong hậu huyệt non mềm của Tiêu Chiến làm cho anh bất ngờ mà hét lớn.

Vương Nhất Bác hài lòng thở hắt ra một hơi

- Bắt đầu sạc

Lúc này Tiêu Chiến mới biết mình bị người ta lừa, tức giận đấm lên ngực hắn, Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn Tiêu thỏ tay thì đánh người miệng thì rên rỉ theo từng cú thúc mạnh của mình

- Aaaa... anh... đồ lừa đảo...ưm

Đêm nằm viện đầu tiên, thỏ ngốc lại bị Vương tổng đem ra ăn sạch từ đầu đến chân. Trong căn phòng V.I.P chỉ còn vọng lại tiếng rên rỉ cùng thở dốc của cả hai. Đêm còn dài...

——-

Buổi sáng thức dậy đã gần 8 giờ. Tiêu Chiến chầm chậm mở mắt ra nhìn xung quanh, đêm qua anh bị sư tử giở thói lưu manh rên mệt mỏi đòi sạc pin cả một đêm nên bây giờ anh cảm thấy đau eo, lưng cũng muốn gãy luôn rồi. Anh khẽ lầm bầm mắng ai kia không biết tiết chế.

Cửa phòng bật mở, dì Lam bước vào trên tay cầm theo đồ ăn cho Tiêu Chiến

- Cậu dậy rồi sao? Lúc sáng tôi tới đây Vương tổng căn dặn tôi không được đánh thức cậu dậy, nên tôi có ra ngoài mua ít đồ ăn đem vô đây

- Dì Lam, Nhất Bác đâu rồi ạ?

- Vương tổng tới công ty từ sớm rồi

Dì Lam vừa nói vừa đưa hộp đồ ăn trước mặt Tiêu Chiến

- Cậu ăn đi rồi vào làm vệ sinh cá nhân, Vương tổng đã làm thủ tục xuất viện cho cậu rồi, ngài ấy nói ở đây không an toàn nên muốn đưa cậu về nhà chăm sóc.

Tiêu Chiến gật đầu đưa tay nhận lấy hộp đồ ăn từ dì Lam. Anh nhanh chóng ăn nhanh để có thể về nhà, ở bệnh viện nghe mùi thuốc sát trùng làm cho anh cảm thấy không thoải mái.

Dì Lam mỉm cười nhìn Tiêu Chiến. Gửi đi một tin nhắn

- Cậu ấy đã ăn sáng thưa Vương tổng

-----

Hơn mười một giờ trưa, xe taxi chở Tiêu Chiến cùng dì Lam về tới Vương gia. Dì Lam trả tiền cho tài xế rồi nhanh chóng bước xuống đỡ lấy Tiêu Chiến đưa vào nhà

Anh bước tới sofa ngồi xuống, dì Lam rót cho Tiêu Chiến một ly nước mát. Anh mỉm cười nhận lấy

- Cảm ơn dì

- Cậu có muốn dùng cơm trưa luôn không? Tôi dọn cơm cho cậu

Tiêu Chiến khẽ lắc đầu, anh có hơi buồn ngủ nên bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi. Như sực nhớ tới chủ nhân trong nhà, Tiêu Chiến lên tiếng hỏi nhỏ

- A dì Lam... mẹ Vương về chưa ạ?

- Bà chủ đi du lịch chưa về, bà nói trong nhà có Tư Vũ nên...

- À con hiểu rồi mà Tư Vũ cậu ấy đâu rồi sao con không thấy?

Dì Lam nhìn Tiêu Chiến mỉm cười

- Cậu ấy xin phép Vương tổng về căn hộ chung cư của cậu ấy dọn đồ gì đó, chắc ngày mai sẽ quay lại ngay thôi thưa cậu

Tiêu Chiến khẽ gật đầu như đã hiểu

Anh đứng dậy bước lên phòng của mình, mở cửa vào trong. Khẽ đặt lưng xuống giường

- Về nhà thật thoải mái a

Tiêu Chiến nhắm mắt lại nhanh chóng đưa mình vào giấc ngủ sâu.

——-

Tại công ty YB

Vương Nhất Bác đang ngồi ở bàn làm việc nghe báo cáo của thư ký Tống

- Vương tổng, bản kế hoạch của công ty chúng ta đã bị công ty đối thủ lấy cắp, họ đã nhanh chóng tung ra sản phẩm dưỡng da loại mới trước chúng ta

- Tôi biết rồi. Còn gì nữa không?

- Tôi nghĩ trong công ty chúng ta có nội gián nên...

- Tiếp tục cho người theo dõi làm rõ cho tôi. Im lặng một thời gian tôi đã biết nội gián của công ty là ai.

Vương Nhất Bác khẽ nhếch môi cười mỉm. Hắn là Vương tổng đứng đầu cả tập đoàn YB đó, nếu hắn dễ dàng bị dắt mũi như thế thì đâu có bản lĩnh cai quản cả tập đoàn to lớn này.

Thư ký Tống vẫn tiếp tục báo cáo thêm

- Vương tổng... tối nay họ gặp nhau tại tại khách sạn X gần bar WX...

- Tôi biết rồi. Cậu có thể ra ngoài được rồi. Chiều nay tôi sẽ không đến công ty

- Dạ Vương tổng

Giải quyết luôn cho xong công việc buổi chiều, Vương Nhất Bác muốn về nhà chăm sóc bảo bối của mình. Mới xa nhau có một buổi sáng nhưng hắn cảm thấy rất nhớ người thương

.
.
.

./. Hợp Đồng Thế Thân


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net