Chương 40: Giận dỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vương tổng bị Tiêu thỏ giận lớn rồi...

.
.

.

Vương Nhất Bác đứng bên ngoài cánh cửa, thỏ nhà hắn vì giận mà khóa trái từ bên trong luôn rồi

- Chiến Chiến, mở cửa cho anh đi

- ...

- Bảo bảo à... nói papa mở cửa cho ba đi mà

- ...

- Bé thỏ ơi, đừng giận anh nữa, anh biết lỗi lắm rồi

Vương Nhất Bác cứ đứng ngoài cửa lảm nhảm năn nỉ ai kia mở cửa cho mình, Tiêu Chiến ở trong nhà vẫn không thèm quan tâm đến hắn, anh bước tới tủ lấy ra một chiếc bánh ngọt ra ăn, dạo này bảo bảo cứ đòi ăn làm cho anh cứ cảm thấy đói liên tục.

Dì Hoa từ ngoài cổng bước vào, trên tay xách nhiều túi đồ ăn lỉnh kỉnh, bà nhìn thấy Vương tổng nhà mình đang đứng trước cổng mà van nài ai kia, khẽ lắc đầu bước tới

- Cậu chủ, sao cậu không vào nhà mà lại đứng ở đây?

Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn thấy dì Hoa, hắn lắc đầu, gương mặt ủy khuất có chút buồn cười, cậu chủ nhà bà từ bao giờ lại có khuôn mặt đáng thương đến như vậy kia chứ

- Tôi mở cửa cho cậu chủ vào nhà là được mà

Bà Hoa vừa nói vừa bước tới cánh cửa, đưa tay vào túi lấy ra một chiếc chìa khóa mở cửa bước vào trong

- Cậu chủ, mời vào

Vương Nhất Bác vui mừng bước vội vào trong nhà, hắn trông thấy Tiêu thỏ đang hí hửng ngồi ăn chiếc bánh ngọt trên bàn, Vương Nhất Bác vui vẻ nhanh chóng chạy tới bên cạnh Tiêu Chiến

- Bé th...

Chưa kịp nói hết câu, Tiêu Chiến đã đứng dậy nghiêm mặt nhìn Vương Nhất Bác, anh đưa tay đẩy vai hắn ra tới cửa nhốt luôn Vương tổng ở ngoài rồi bước vào trong đóng sầm cửa lại

- Dì Hoa: ???

Lần đầu tiên trong đời bà chứng kiến cảnh tượng... Vương tổng cao quý nhà mình bị người ta đuổi ra ngoài mà không dám lên tiếng phản kháng lại như thế. Bà lén liếc nhìn Tiêu Chiến khẽ đánh giá... vợ của Vương tổng quả thực quyền lực rất lớn hơn đến cả Vương tổng còn phải rén vài phần như vậy... chậc

Bên ngoài, Vương Nhất Bác vẫn đứng đập cửa, giọng nói ủy khuất như năn nỉ ai kia tha thứ cho mình

- Bảo bối à... anh biết lỗi rồi mà, mở cửa cho anh đi, em không mở cửa cho anh thì anh sẽ đứng ngoài đây cho đến khi nào em chịu cho anh vào nhà thì thôi.

Nói rồi Vương Nhất Bác quay người ngồi xuống sàn nhà trước cửa, hôm nay hắn quyết tâm phải dỗ cho bằng được bé thỏ kia

Tiêu Chiến ở trong nhà nghe hết những lời mà Nhất Bác đã nói nhưng anh vẫn rất giận hắn, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho ai kia đâu

- Để xem anh ngồi ở ngoài đó được bao lâu, còn lâu tôi mới mở cửa cho anh

Tiêu Chiến dẩu môi mắng nhỏ Vương Nhất Bác, sẵn đó chẳng thèm quan tâm người kia, tự mình vui vẻ thưởng thức bánh ngọt trên bàn

Dì Hoa trong bếp khẽ lắc đầu mỉm cười, bà biết nguyên nhân Tiêu Chiến giận dỗi không sai nhưng mà bà cũng cảm thấy có chút tội cho Vương tổng nên bà đã lên tiếng nói đỡ

- Chiến Chiến con mở cửa cho cậu chủ vào đi, dì thấy bên ngoài mây đen kéo đến chắc sắp mưa lớn rồi đó

- ...

- Với lại giờ này cũng sắp tới giờ cơm tối rồi, cho cậu chủ vào nhà ăn cơm xong rồi giận tiếp có được không?

- Con làm gì giận anh ta mà dì nói con giận chứ - Tiêu Chiến dẩu môi phản bác

- Được được, con không giận cậu chủ vậy thì mở cửa cho cậu ấy vào ăn cơm nha. Để dì đi mở cho

Dì Hoa nhanh chóng bỏ cọng rau đang cầm trên tay xuống định bước ra ngoài mở cửa cho Vương tổng nhà mình thì Tiêu Chiến đã tức giận lên tiếng ngăn lại

- Không cho mở

Nói rồi Tiêu Chiến đứng dậy giận dỗi dậm chân bỏ vào trong phòng đóng mạnh cánh cửa

- Dì Hoa: ???

Bà không dám làm trái ý Tiêu thỏ, người mang thai bản tính khó chịu mưa nắng thất thường, đắc tội với vợ của Vương tổng ngó bộ còn khó sống hơn là đắc tội với Vương tổng nhiều, vậy nên dì Hoa chẳng dám làm trái lời người kia

Tiêu Chiến bước vào trong phòng, khuôn mặt vẫn còn rất giận ai kia. Mặc dù lúc trước hắn bất đắc dĩ mới đối xử với anh như vậy, lúc đó anh cảm thấy rất tuyệt vọng, nhưng sau khi nghe mẹ Vương kể hết nội tình, kể cả việc sắp xếp mọi thứ cho anh thật ổn thỏa, lúc này Tiêu Chiến mới cảm thấy nguôi ngoai đi không ít, nhưng giận thì anh vẫn giận, để xem lần sau hắn dám làm như vậy với anh nữa hay không?

Đang miên man suy nghĩ thì tiếng sấm đúng lúc rền vang bên tai làm cho Tiêu Chiến thoáng giật mình,
lúc nãy dì Hoa có nói là trời sắp mưa lớn làm anh có chút lung lay ý chí. Tiêu Chiến bước đến cửa sổ vén màn nhìn ra bên ngoài, đúng là trời sắp mưa thật, liếc nhìn đồng hồ gần 4 giờ chiều rồi. Tiêu Chiến cắn cắn môi dưới nghĩ ngợi, trong lòng không ngừng đấu tranh thế nhưng cuối cùng Tiêu Chiến vẫn quyết tâm bỏ mặc Vương Nhất Bác, dù sao hắn cũng đã lớn rồi, tự có suy nghĩ của bản thân, nếu thấy trời mưa sẽ tự khắc rời khỏi mà thôi

Hài lòng với suy nghĩ đó của mình nên Tiêu Chiến mới đóng lại cánh cửa, kéo màn lại rồi tiến tới bên giường nằm xuống, người có thai rất thích ngủ bất kể giờ giấc, vậy nên Tiêu Chiến nằm được một lúc đã nhắm mắt ngủ say

Sấm sét nổ vang trời kéo theo một cơn mưa rất lớn làm cho Tiêu Chiến đang thiu thiu ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc. Anh đưa tay khẽ xoa xoa bụng của mình như trấn an bảo bảo nhỏ trong bụng mình, bảo bối nhỏ đã được 6 tháng rồi, tai của bé đã hoàn thiện nên nghe tiếng động hơi lớn một chút bé sẽ giật mình mà cựa quậy trong bụng anh

- Ngoan, bảo bảo ngoan... có papa ở đây, đừng sợ

Bé như nghe được giọng nói ôn nhu của papa đang dỗ mình liền ngoan ngoãn không cựa quậy nữa

Tiêu Chiến nằm được một lúc rồi đứng dậy mở cửa bước ra bên ngoài nói với dì Hoa

- Dì... con đói bụng

Dì Hoa mỉm cười nhìn anh khẽ gật đầu

- Đồ ăn chín rồi, dì định vào gọi con ra ăn cơm thì con đã bước ra rồi

Tiêu Chiến nhanh chóng bước tới bên bàn ăn kéo ghế ngồi xuống, nhìn một bàn thức ăn nóng hổi đang bốc khói, không ngừng cảm thán

- Woa... hấp dẫn quá

Đôi mắt to tròn lấp lánh khi nhìn thấy đồ ăn của Tiêu Chiến làm dì Hoa bật cười. Như sực nhớ tới cậu chủ tội nghiệp còn bị nhốt ở bên ngoài, lúc này dì Hoa mới nhỏ giọng lên tiếng

- Chiến Chiến, còn cậu chủ thì sao? Cậu ấy đang ở bên ngoài...

Tiêu Chiến sực nhớ đến ai kia đang ở bên ngoài từ nãy đến giờ, trời mưa lớn như vậy chắc hắn ta đã về rồi đi, hoặc là có thể đã vào trong xe ngồi trú mưa rồi, nên anh mới nói với dì Hoa để dì yên tâm

- Dì yên tâm đi, chắc anh ta vào trong xe ngồi trú mưa rồi. Chúng ta cứ ăn cơm đi thôi

Dì Hoa nghe Tiêu Chiến nói như vậy trong lòng cũng có chút yên tâm nhưng chính con thỏ nhỏ kia lại là người không an tâm, cứ lâu lâu nhìn ra bên ngoài, không còn tập trung ăn uống nữa rồi

Không biết Nhất Bác có vào trong xe trú mưa hay không nữa

Tiêu Chiến dùng răng thỏ cắn cắn đôi đũa suy nghĩ. Như không yên tâm... anh vội đứng lên hướng cửa bước tới

Anh hé cửa đưa cặp mắt to tròn nhìn ra bên ngoài quan sát một chút, không thấy ai kia, không hiểu sao trong lòng có chút hụt hẫng

- Hứ... tưởng bị mắc mưa chứ, cũng biết đường đi trốn rồi

Tiêu Chiến tức giận mở toang cánh cửa nhìn ra bên ngoài, đúng lúc anh liếc mắt qua hướng vườn hoa làm anh đứng hình khi trông thấy Vương Nhất Bác đang dầm mưa chạy qua chạy lại kéo tấm ni lông lên che cho mấy cây hoa cải dầu của anh không để gió quật ngã. Nhìn thấy một màn trước mắt như vậy làm cho anh không kiềm chế được... nước mắt rơi không ngừng. Tiêu Chiến bước ra bên ngoài mặc cho trời mưa mang theo gió lạnh quật vào cơ thể gầy yếu của anh, lớn tiếng gọi hắn

- Nhất Bác, vào nhà đi

Vương Nhất Bác nghe tiếng bảo bối của mình đang gọi, hắn đưa mắt nhìn qua lại bắt gặp cảnh Tiêu Chiến đang dầm mưa đứng cô độc một mình, khuôn mặt vì đau lòng cũng vì mưa xối xả quất vào mặt làm cho hốc mắt của hắn đỏ lên

- Bảo bối vào trong nhà cho anh... em đang có thai không được dầm mưa để mình bị nhiễm lạnh được

Tiêu Chiến vừa khóc vừa lắc đầu bước tới gần Nhất Bác hơn. Hắn không biết phải làm sao với thỏ nhỏ nhà mình liền quẳng luôn chiếc bao ni lông trên tay rồi di chuyển thật nhanh qua hướng Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cũng nhanh chóng bước vội vã chạy về phía hắn

- Bảo bối, coi chừng ngã

Vương Nhất Bác đưa tay chộp lấy Tiêu Chiến ôm vào lòng, hắn cũng xúc động không ít, thật sự hắn rất nhớ anh, nhớ đến phát điên

Tiêu Chiến khóc lớn đưa tay ôm lấy cổ Vương Nhất Bác thật chặt, mặc dù trong lòng vẫn còn rất giận nhưng nhìn thấy người thương như vậy anh cũng chẳng ngăn được cảm xúc đau lòng, Tiêu Chiến vừa đưa tay đấm mạnh lên người hắn vừa mắng

- Vương Nhất Bác là đồ đáng ghét, tôi ghét anh

Vương Nhất Bác siết chặt tay mình ôm anh chặt hơn

- Được, anh là đồ đáng ghét, bảo bối... cứ đánh anh cho thỏa đi

- ...

- Sao lại chạy ra đây, có biết trời đang mưa không hả?

Vương Nhất Bác vừa mắng yêu ai kia vừa cưng chiều luồn tay xuống gối bế bổng Tiêu Chiến lên ôm vào trong nhà, cả hai đã ướt nhẹp, không thể để bảo bối của hắn nhiễm lạnh được.

Tiêu Chiến được ai kia bế mình, anh dụi chiếc đầu nhỏ rúc sâu vào ngực hắn. Vương Nhất Bác cưng chiều hôn lên trán anh

- Vào nhà của chúng ta nào bảo bối

.
.
.

./. Hợp Đồng Thế Thân


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net