Chương 46: Đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Người ta nói khi đau lòng người ta sẽ dùng nước mắt để biểu lộ cảm xúc

- Khi bạn đau lòng nhưng vẫn không thể rơi nước mắt được thì đó chính là tận cùng của sự đau đớn...

.
.

.

Bệnh viện W

Xe cấp cứu chở Tiêu Chiến đến bệnh viện, hộ tá nhanh chóng đẩy băng ca đặt Tiêu Chiến nằm lên rồi đẩy vào phòng cấp cứu, Vương Nhất Bác chạy theo phía sau muốn được vào trong cùng với anh

- Yêu cầu người nhà đứng ở bên ngoài không được vào bên trong

Bà Vương cùng dì Lam đứng bên cạnh khóc nấc vội kéo tay Vương Nhất Bác lại. Vương Nhất Bác như người mất hồn, thần sắc tái nhợt ngồi xuống ghế

- Nhất Bác... huhu... Chiến Chiến phải làm sao đây?

Vương Nhất Bác không nói gì chỉ biết im lặng, nước mắt tuôn không ngừng... bảo bối cùng bảo bảo của hắn phải làm sao đây? Ai có thể trả lời thay hắn?

Cả ba mỗi người một tâm trạng, sự đau đớn cứ xâm lấn tâm hồn. Bà Vương chỉ biết chấp tay trước ngực ngước mắt lên trời mà cầu nguyện cho Tiêu Chiến cùng cháu nội của bà được bình an

- Chiến Chiến, con tôi đâu rồi?

Ba mẹ Tiêu vừa đáp máy bay tới Bắc Kinh đã nghe tin dữ từ con con trai của mình. Mẹ Tiêu khóc ngất, trên đường từ sân bay qua đến bệnh viện bà đã ngất xỉu không biết bao nhiêu lần rồi.

- Tiểu Uyển, bình tĩnh

Bà Vương vừa khóc vừa an ủi người bạn thân của bà. Bà phải làm sao đây, bảo bối của bạn thân bà đang gặp tai nạn như vậy bà sẽ ăn nói như thế nào với tiểu Uyển

Ba Tiêu từ lúc vào đây đến giờ ông không rơi một giọt nước mắt nào, không phải là ông không thương con trai của ông mà vì tim của ông đau đớn không thể dùng nước mắt để diễn tả được tâm trạng của ông lúc này.

-----

Bốn tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng chuyển sang màu xanh, cánh cửa bật mở, bác sĩ Lý nhanh chóng bước ra

Vương Nhất Bác nhanh chóng chạy đến bên cạnh, khuôn mặt gấp gáp hỏi thăm tình hình của Tiêu Chiến

- Anh Lý Thống, Tiêu Chiến cùng bảo bảo như thế nào rồi?

Lý Thống nhìn Vương Nhất Bác khẽ lắc đầu.

- Đã cứu được bé con, bé nặng 2,5kg, do sinh thiếu tháng nên phải ấp lồng kính 3 tuần. Còn Tiêu Chiến thì...

- Tiêu Chiến như thế nào bác sĩ? - Mẹ Tiêu gấp gáp lên tiếng

- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không cứu được... xin lỗi... người nhà có thể vào nhìn mặt lần cuối

Lý Thống cúi gập người bốn mươi độ với mọi người. Y đã cố gắng hết sức để cứu lấy Tiêu Chiến nhưng không thể cứu được, tai nạn khá nghiêm trọng

Vương Nhất Bác ngồi bệch xuống sàn nhà khi nghe tin dữ, ánh mắt vô hồn ráo hoảnh, mẹ Tiêu cùng mẹ Vương khóc ngất vội vàng chạy vào phòng cấp cứu.

- Chiến Chiến không được bỏ mẹ lại, bảo bảo còn rất nhỏ, bé cần có con bên cạnh mà

Tiếng khóc đau thương vang vọng khắp căn phòng. Vương Nhất Bác chống tay xuống sàn đứng dậy, hắn lủi thủi bước vào trong phòng cấp cứu, bước chân không vững như muốn ngã quỵ

Nhìn trên bàn mổ, cơ thể anh vẫn được cắm dây điện nhưng tim đã ngưng đập. Vương Nhất Bác chậm rãi bước tới bên cạnh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh đưa lên mặt mình mà hôn

- Bảo bối, về nhà với anh... hôm nay là Giáng sinh đó, bảo bảo đã chào đời đúng ngày Giáng sinh luôn a~

- ...

- Chiến Chiến, em tỉnh dậy đi được không? Em nói nhớ ba mẹ mà, ba mẹ em đã đến đây với em rồi đó

- ...

- Bé thỏ, em không thích anh gọi em là bé thỏ nhưng anh vẫn cứ thích gọi, bé thỏ của anh... dậy đi mà... đừng ngủ nữa

Vương Nhất Bác cứ lảm nhảm bên tai Tiêu Chiến, ánh mắt không thể rơi một giọt nước mắt nào. Tim hắn như chết theo anh luôn rồi, đáp lại hắn chỉ là một mảng im lặng đến đáng sợ

- Bảo bối, dậy đi mà...em chưa tặng quà cho anh đó, anh muốn quà của em, dậy tặng quà cho anh đi

Mẹ Vương đứng bên cạnh ôm tim khóc nấc, con trai bà càng nói càng làm cho bà cảm thấy uất nghẹn... Chiến Chiến tội nghiệp của bà.

Y tá bước vào trong gỡ dây điện trên người Tiêu Chiến rồi lấy khăn phủ qua đầu anh... đẩy người ra bên ngoài

Tiếng khóc la thương tâm vang vọng, đau lòng biết nhường nào riêng chỉ có Vương Nhất Bác là không thể rơi được một giọt nước mắt, hắn không thể khóc còn đáng sợ hơn là có thể khóc

Bảo bảo chào đời vào một ngày Giáng sinh buồn, ngày mà bé vĩnh viễn mất đi người papa chưa một lần được thấy mặt của bé.

-----

Buổi đêm tại nhà xác bệnh viện W

- Đẩy người ra, đưa đi

- Dạ

-----

Một tháng sau khi Tiêu Chiến mất, Vương Nhất Bác đắm chìm trong men rượu làm cho bà Vương nhìn vào con trai của mình hết sức đau lòng.

- Nhất Bác, con tỉnh lại giùm mẹ được không?

- Mẹ à, con phải đi đâu mới tìm được Chiến Chiến, mẹ tìm Chiến Chiến về đây cho con đi... ức

Bà Vương đau lòng không nói thành lời, con trai của bà yêu Tiêu Chiến sâu đậm như thế thì làm sao Nhất Bác có thể quên được đây. Ngày nào con trai bà cũng đưa một bó hoa cải dầu ra mộ của Tiêu Chiến ngồi... về nhà lại đắm chìm trong men rượu không thể tỉnh

- Nhất Bác, hôm nay mẹ đã đón bảo bảo về rồi a~ thằng bé rất dễ thương và đặc biệt có nhiều nét giống Tiêu Chiến, con ra ngoài nhìn mặt bảo bảo một chút đi. Chiến Chiến ở trên thiên đường nhìn thấy con vô tâm với bảo bối của Chiến Chiến thì con nghĩ con có bị thằng bé giận hay không chứ

- ...

- Nhất Bác, nghe mẹ đi, đau lòng thì cũng phải sống thôi, bảo bảo đã rất thiệt thòi rồi con còn bỏ bê bảo bảo nữa thì thật tội cho bảo bảo

- Vương Nhất Bảo

- Sao?

Bà Vương không hiểu Vương Nhất Bác đang nói gì

- Chiến Chiến muốn đặt tên cho bé con là Nhất Bảo

Nói rồi cậu đứng lên mở cửa bước ra bên ngoài, Vương Nhất Bác muốn qua nhìn mặt bảo bảo của hai người một chút

-----

Dì Lam đang bế bảo bảo trên tay, bé con mới chỉ được một tháng nhưng khuôn mặt đã rất đáng yêu rồi, nhất là khuôn miệng hay cười của bé giống y hệt Tiêu Chiến

Bà trông thấy Vương tổng nhà mình đang bước qua hướng mình liền nhanh chóng bế bảo bảo tới cho Nhất Bác nhìn bé.

Vương Nhất Bác bế bảo bảo trên tay, bé con có nhiều nét rất giống với Tiêu Chiến, rất đáng yêu bất giác làm cho Nhất Bác nở nụ cười, trong ánh mắt tràn ngập sự đau lòng

- Vương Nhất Bảo của ba... Vương Nhất Bảo

Bé con tròn xoe đôi mắt nhìn ba Nhất Bác của mình, lâu lâu lại nhoẻn miệng cười làm cho Nhất Bác càng nhìn càng đau lòng hơn

Hắn ôm bảo bối của mình vào lòng, bảo bảo là kết tinh tình yêu của hắn và Tiêu Chiến

Có khi Vương Nhất Bác đã từng muốn tự kết liễu mình để đi tìm bé thỏ của hắn nhưng khi nghĩ đến bảo bảo nhỏ bé hắn lại không đành lòng. Bé con đã đủ bất hạnh rồi mà.

- Nhất Bảo ngoan... ba sẽ gọi con là Tỏa nhi có chịu không?

Vương Nhất Bác chơi với bé con một lúc rồi giao lại cho mẹ Vương. Hắn bước trở về phòng mình. Bà Vương nhìn theo Nhất Bác tâm trạng có vẻ tốt khi chơi với Tỏa nhi làm cho bà cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút

- Tỏa nhi của bà sẽ là liều thuốc chữa lành trái tim của ba Nhất Bác

- Yêu con nhiều lắm Tỏa nhi

Bà Vương ôm Tỏa nhi vào lòng mà hôn lên trán bé, nước mắt không tự chủ được mà tuôn ra

-----

Vương Nhất Bác vào phòng mình, hắn mở hộc tủ lấy ra một hộp quà màu đỏ cùng tấm thiệp hình trái tim. Đã một tháng rồi, hắn chỉ dám cất trong hộc tủ chưa một lần mở ra xem bên trong là quà gì. Vương Nhất Bác cầm tấm thiệp mở ra xem

Chúc mừng Giáng sinh Vương Nhất Bác

Đây là món quà đầu tiên em tặng cho anh, chúc anh có một mùa Giáng sinh thật hạnh phúc, mỗi ngày đều hạnh phúc bên em cùng bảo bảo. Yêu anh... Tiêu Chiến ^.^

Vương Nhất Bác bật cười, nụ cười đau lòng cùng với những giọt nước mắt tuôn không ngừng. Bé thỏ của hắn, phải làm sao đây.. tặng quà cho hắn mà làm cho hắn đau lòng đến như vậy luôn sao... em thật tàn nhẫn lắm đó Chiến Chiến

Hắn nhẹ nhàng mở hộp quà ra, là một chiếc caravat màu đỏ thẩm sao. Hắn ôm chiếc caravat áp lên mặt mình khóc lớn

- Bảo bối, anh nhớ em

.
.

./. Hợp Đồng Thế Thân


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net