Chương 48: Cuộc gọi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cuộc gọi...

.
.

.

Vương Nhất Bác lái xe chở ba mẹ của Tiêu Chiến cùng Tỏa nhi trở về Vương gia, hôm nay là ngày Giáng sinh nên ngoài đường trang trí rất nhiều đèn cùng cây thông Noel rất đẹp, Tỏa nhi ngồi giữa ông bà ngoại ánh mắt lấp lánh nhìn ngắm hai bên đường. Như chợt nhớ ra có chuyện cần kể... bé gọi lớn

- Ba Nhất Bác~

- Hửm?

- Lúc nãy ở sân bay con có gặp một chú đẹp trai giống papa luôn a~

Vương Nhất Bác mỉm cười hỏi lại con trai nhỏ

- Đẹp trai lắm sao?

- Phải a~ chú còn rất giống papa nữa, con đã nhận nhầm chú là papa của con luôn nha

Ông bà Tiêu ngồi hai bên xoa đầu Tỏa nhi mỉm cười

- Trên đời này người giống người rất nhiều đó bảo bối

Tỏa nhi tròn xoe mắt ngạc nhiên

- Thật sao ạ?

- Ừm

Vương Nhất Bác đang chăm chú lái xe liền lên tiếng nhắc nhở con trai nhỏ

- Con không được tiếp xúc với người lạ nha, nhỡ gặp người xấu rồi bắt cóc con thì ba biết tìm con ở đâu kia chứ

Ông bà Tiêu ngồi bên cạnh cũng phụ họa theo

- Phải a~ ba Nhất Bác của con nói đúng đó

Tỏa nhi dẩu môi không thèm nói nữa, cả nhà rơi vào trầm tư không ai nói với ai câu nào, ba Tiêu lên tiếng phá vỡ không khí im lặng trên xe

- Nhất Bác

- Dạ thưa ba

- Con có thể tìm bạn đời mới, dù sao Chiến Chiến đã ra đi cũng được 4 năm rồi, Tỏa nhi cần có người ở bên cạnh chăm sóc, con cũng không thể ở như vậy mãi được

Vương Nhất Bác cười buồn, làm sao có ai thay thế được vị trí của Tiêu Chiến trong lòng hắn kia chứ

- Ba à, con không muốn đâu... trong lòng con chỉ có một mình Chiến Chiến là vợ của con thôi

Bà Tiêu nghe chồng mình cùng Nhất Bác nói chuyện cũng mở miệng hùa theo

- Phải đó Nhất Bác, con thử mở lòng mình ra một lần nữa xem sao, biết đâu con lại gặp được người tốt, bảo bảo sẽ có thêm papa của bé

Vương Nhất Bác im lặng không nói, hắn vẫn tập trung lái xe. Trong lòng tràn ngập sự đau lòng, ai cũng muốn hắn phải quên đi Tiêu Chiến mà cưới người khác, nhưng hắn thật sự không muốn, cả đời này hắn chỉ yêu và cưới một mình Tiêu Chiến mà thôi.

Ông bà Tiêu thấy Nhất Bác im lặng không nói gì nữa nên ông bà cũng không dám khuyên can thêm. Dù sao quyết định vẫn là ở Vương Nhất Bác, không ai thay đổi được

-----

Xe chạy vào sân Vương gia rồi dừng lại, Vương Nhất Bác mở cửa xuống xe, hắn nhanh chóng mở cửa xe sau cho ba mẹ Tiêu cùng Tỏa nhi.

- Ông bà ngoại ơi, tới nhà rồi

Tỏa nhi lon ton nắm tay ông bà ngoại của mình dẫn vào nhà. Vương Nhất Bác nhìn bé con háo hức như vậy trông rất buồn cười

Mẹ Vương từ trong nhà bước ra, miệng cười tươi hướng ông bà Tiêu mà chào

- Anh Tiêu Nhân, Tiểu Uyển... hai người đi đường vất vả rồi

- Mỹ Kỳ, cậu khỏe không?

Mẹ Vương cùng mẹ Tiêu ôm lấy nhau vui mừng.

- Nào nào vào nhà đi, buổi trưa đã chuẩn bị xong rồi, hai người vào nhà ngồi nghỉ một chút rồi ăn cơm

- Được

Vương Nhất Bác từ bên ngoài bước vào trong nhà nhìn qua dì Lam lên tiếng

- Dì Lam, vào thư phòng tôi có chuyện muốn nói

Dì Lam một tay đang dắt Tỏa nhi liền quay sang gật đầu với Vương Nhất Bác. Bà giao Tỏa nhi qua cho bà Vương rồi nhanh chóng theo Vương Nhất Bác vào thư phòng

- Dì đóng cửa lại đi

- Dạ Vương tổng

Vương Nhất Bác ngồi trên ghế sofa đối diện là dì Lam, hắn đưa tay mở ra một số hồ sơ quan trọng để trên bàn

- Đã 4 năm rồi vẫn chưa tìm ra được Tư Vũ sao?

- Dạ vẫn chưa? Tôi đang nghi ngờ có người ở phía sau giúp Tư Vũ, không thể nào mà một người có thể trốn thoát dễ dàng như thế đến tận bây giờ vẫn không thể tìm ra

- Dì có nghi ngờ ai không?

- Có một người thưa Vương tổng, nhưng tôi vẫn đang điều tra

Vương Nhất Bác nhìn dì Lam gật đầu. Dì Lam vẫn tiếp tục báo cáo

- Vương tổng, bữa giờ tôi vẫn đang điều tra vụ tai nạn 4 năm trước, chứng cứ cùng cctv không thể tìm ra được. Mới đây bên phía cảnh sát đang nghi ngờ có hai người liên quan vào sự việc gây ra tai nạn đó

Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn dì Lam

- Tiếp tục đi

- Mới đây tôi có nghe báo lại người gây tai nạn cho thiếu gia năm đó có thể là Tiêu Ý Lan cùng Cố Ngọc, ba mẹ của Cố Tư Vũ

Vương Nhất Bác trợn mắt ngạc nhiên. Dì Lam vẫn tiếp tục nói tiếp

- Và... khi tra xét hồ sơ lý lịch tôi mới biết Tiêu Ý Lan chính là người em cùng cha khác mẹ với ba của Tiêu thiếu gia, ông Tiêu Nhân

Khi nghe dì Lam nói như vậy, Vương Nhất Bác không khỏi bàng hoàng, vậy hóa ra Tư Vũ cùng Tiêu Chiến có khả năng là anh em họ, vậy tại sao bà Tiêu Ý Lan khi gặp Tiêu Chiến lại không nhận ra cháu của mình, lại còn cố ý gây tai nạn chết người như thế

- Dì Lam, tôi thấy chuyện này không đơn giản như vậy, có thể có người đang đứng phía sau chỉ đạo, nên Tư Vũ mới dễ dàng trốn thoát được 4 năm như thế, còn nữa... âm thầm cho người theo giỏi Cố Ngọc cùng Tiêu Ý Lan, có gì nhớ báo cáo thật rõ ràng cho tôi

- Dạ Vương tổng

Dì Lam nói xong cũng gật đầu chào Vương tổng rồi bước ra bên ngoài. Nhất Bác vẫn ngồi im suy nghĩ gì đó

-----

Trên bàn ăn, Vương Nhất Bác, bà Vương, ông bà Tiêu cùng Tỏa nhi đang vui vẻ thưởng thức đồ ăn trên bàn

- Tỏa nhi, chúc mừng sinh nhật cháu của bà

Bà Vương quay qua đưa một cái ly lên muốn cụng với ly nước trái cây của Tỏa nhi. Bé con cũng vội vàng cầm ly của mình lên cụng lại

- Bà nội ơi, hôm nay lúc ra mộ thăm papa con có ước một điều ước đó

- Tỏa nhi ngoan, Tỏa nhi ước điều gì? - Bà Vương cưng chiều đưa tay xoa lên đầu bé con

- Con ước papa có thể một lần tới dự sinh nhật của con trong giấc mơ, nên chắc chắc là tối nay papa sẽ tới a~

Cả nhà bật cười vị sự ngây ngô của Tỏa nhi nhưng ai nấy đều có chút đau lòng. Tỏa nhi vẫn cứ ngây thơ tiếp tục kể

- Hôm nay ở sân bay con có gặp một chú rất giống với papa trong tấm hình nha

Bà Vương khó hiểu nhìn Tỏa nhi

- Con kể rõ hơn cho bà nghe được không?

- Trong phòng ba Nhất Bác có tấm hình rất lớn của papa, chú ở sân bay rất giống với tấm hình đó. Chú tên là Tiểu Tán nha

Bà Vương ngây người nhìn dì Lam không chớp mắt. Ông bà Tiêu ngồi bên cạnh nhìn cháu mình mỉm cười

- Tỏa nhi ngoan, ông đã từng nói với cháu là người giống người rồi mà.

Tỏa nhi xụ mặt buồn hiu, trông rất tội nghiệp. Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh im lặng nãy giờ không nói. Hắn muốn bắt qua chuyện khác để không khí dịu lại hơn

- Cả nhà dùng cơm đi, chắc Tỏa nhi nhìn nhầm ai đó thôi.

Vương Nhất Bác quay qua hướng ba Tiêu, cậu có nên hỏi một chút không, nhưng chuyện này quan trọng không thể không hỏi được

- Ba có chị hay em nào tên là Ý Lan hay không?

Ông Tiêu nhìn Vương Nhất Bác một chút ra vẻ ngạc nhiên rồi gật đầu

- Ừm... có... ba có một đứa em cùng cha khác mẹ tên là Tiêu Ý Lan. Có gì không con?

- Vậy ba có thường xuyên liên lạc với dì ấy không? - Nhất Bác gấp gáp muốn hỏi lại

- Không, ba và Ý Lan đã cắt đứt liên lạc từ nhỏ. Hiện tại ba cũng không biết nó đang ở đâu

- Dạ

Vương Nhất Bác trầm tư im lặng, hắn nâng ly rượu lên môi mình nhấp một ngụm.

Bà Vương thấy không khí có chút căng thẳng nên nhanh chóng chuyển chủ đề khác, ông bà Tiêu vui vẻ cùng Tỏa nhi cười cười nói nói

———

Cốc... cốc...

- Ba ơi...

- Tỏa nhi, vào đi con

Tỏa nhi nhanh chóng mở cửa bước vào, trông thấy ba Nhất Bác đang ngồi trên giường nhìn ngắm tấm hình của papa treo trên tường

- Lại đây

- Dạ

Tỏa nhi nhanh chóng trèo lên giường ngồi bên cạnh ba Nhất Bác, cả hai im lặng ngắm nhìn papa

- Ba ơi, con muốn mượn điện thoại của ba được không?

Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn con trai nhà mình... nhưng cũng gật đầu đồng ý đưa điện thoại ra trước mặt Tỏa nhi

Tỏa nhi vui vẻ cười tít mắt, vội lấy tờ giấy ghi số điện thoại của chú Tiểu Tán đưa qua cho ba của mình

- Ba gọi giúp con vào số điện thoại này đi

- Con muốn gọi cho ai sao?

- Chú Tiểu Tán a~

Vương Nhất Bác nghiêm mặt nhìn bảo bối nhà mình

- Ba đã nói là không được nói chuyện với người lạ rồi mà

Tỏa nhi dẩu môi lên phản bác lại

- Chú Tiểu Tán nói, nếu như con về nhà an toàn rồi thì báo cho chú biết để chú yên tâm nha

Vương Nhất Bác lắc đầu mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu Tỏa nhi rồi cũng lấy điện thoại ra bấm một giãy số

Hai cha con hồi hộp nghe tiếng chuông chờ đợi, điện thoại bên kia đổ chuông vài tiếng liền có người bắt máy, sau đó là giọng nói rất nhỏ nhưng em tai vang lên làm cho Vương Nhất Bác đứng hình mất mấy giây

- Alo...

- ...

- Alo... cho hỏi ai đang gọi vậy? Nói gì đi chứ

- Chiến... Chiến Chiến phải không?

- ...

.
.
.

./. Hợp Đồng Thế Thân


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net