Chương 52: Chung giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chung giường...

.
.

.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ngồi trên bãi biển nhìn Tỏa nhi đang vui vẻ chơi đùa cách đó không xa, chỉ mới hơn 8 giờ 30 tối mà trời đã rất lạnh.

Trên bãi biển vẫn còn khá đông người ngồi lại thành từng nhóm nhỏ nói chuyện phiếm với nhau, có nhóm còn đánh đàn ghitar ca hát rất vui vẻ làm cho Vương Nhất Bác nhìn vào lại nhớ tới thời gian mình cùng Tiêu Chiến đi biển cách đây vài năm về trước. Ký ức ùa về bất chợt làm cho mắt hắn đỏ hoe

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh chẳng biết được những suy nghĩ trong lòng Vương Nhất Bác, lúc này anh chỉ cảm thấy rất lạnh vậy nên cơ thể mới không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ

Vương Nhất Bác cảm giác người bên cạnh có điều gì đó không đúng, hắn quay đầu nhìn Tiêu Chiến

- Anh cảm thấy lạnh sao? Có cần trở về khách sạn bây giờ luôn không?

Nghe Vương Nhất Bác hỏi như vậy, Tiêu Chiến bất giác nhìn vào khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ của Toả nhi, mặc dù anh thực sự rất lạnh nhưng anh cũng không muốn cắt ngang niềm vui của bé con, anh quay đầu nhìn hắn, mỉm cười trấn an

- Tôi không sao, cứ để Tỏa nhi chơi thêm một chút nữa rồi về cũng được

Vương Nhất Bác im lặng gật đầu, cả hai cùng nhau nhìn về hướng biển, lúc này hắn mới lên tiếng tò mò

- Tiểu Tán, anh đã từng có người yêu chưa?

- Tôi không biết

Vương Nhất Bác khó hiểu quay qua nhìn anh...

- Anh có người yêu hay không cũng không biết sao?

Tiêu Chiến cười khẽ, nụ cười rất buồn, anh im lặng không nói... bản thân anh là ai anh còn rất mơ hồ không biết thì làm sao mà biết được bản thân mình có người yêu hay không kia chứ.

Vương Nhất Bác trông thấy anh im lặng không muốn trả lời mình, hắn cũng không muốn hỏi thêm gì nữa. Nhưng lúc này đổi lại là Tiêu Chiến, anh cũng muốn hỏi hắn vài điều về người kia của hắn

- Mẹ của Tỏa nhi...?

- Toả nhi không có mẹ, bé con có một người ba nhỏ, hiện tại em ấy đang ở trên thiên đường.

Nhận được câu trả lời không lường trước, Tiêu Chiến cảm thấy thực áy náy, tự dưng lại động đến nỗi đau của người khác làm gì

- Tôi xin lỗi

- Không sao? Chuyện đã qua lâu lắm rồi.

Tiêu Chiến nhìn qua Vương Nhất Bác, anh cảm thấy tâm trạng hắn có chút đau lòng khi nhắc đến papa của Tỏa nhi... chắc là hắn yêu papa của Tỏa nhi rất nhiều

- Anh còn lạnh không? - Vương Nhất Bác lại hỏi

- Không sao? Tôi chịu được

Tiêu Chiến nhàn nhạt trả lời Vương Nhất Bác, cơ thể anh yếu hơn người bình thường nên cảm giác lạnh này cũng thường xuyên xảy ra nhưng mà anh cũng chẳng muốn người khác vì mình mà không thoải mái

Vương Nhất Bác bên cạnh quan sát sắc mặt của anh... hình như Tiêu Chiến thật sự rất lạnh thì phải. Hắn đưa tay qua vai Tiêu Chiến, kéo anh nhích lại gần mình.
Tiêu Chiến vì hành động quá đỗi đột ngột của Vương Nhất Bác làm cho căng cứng cơ thể nhưng anh lại không muốn phản kháng hành động của hắn. Không hiểu sao khi gần người đàn ông này làm anh cảm thấy rất quen thuộc, cảm giác ỷ lại vào ai kia càng ngày càng lớn... anh có chút tham lam muốn chiếm giữ làm người của riêng mình. Anh rất ích kỷ có phải hay không?

- Nhất Bác, cậu có nghĩ là mình có thể mở lòng ra với người khác một lần nữa hay không?

Tự dưng Tiêu Chiến lại hỏi như vậy làm cho hắn nhất thời đứng hình một lúc sau đó mới lên tiếng đáp trả

- Tôi không biết. Nếu có mở lòng ra với ai thì vị trí đầu tiên trong trái tim tôi chỉ dành cho một người duy nhất mà thôi, không bao giờ thay đổi.

Tiêu Chiến im lặng không nói, cảm giác hụt hẫng xâm chiếm trái tim anh. Phải rồi, người đến sau không thể so sánh được với người đến trước huống hồ chi lúc này anh mới là người đơn phương người ta thì đúng hơn. Vậy thì anh có tư cách gì để ghen tỵ, để uất ức... thật nực cười

Vương Nhất Bác trông thấy người bên cạnh im lặng khi nghe câu trả lời của hắn, trong lòng có chút ngượng ngùng liền nhanh chóng đổi qua chủ đề khác

- Anh từng nói trước đây anh không thể đi được là thật sao? Anh bị bệnh gì?

- Tôi chỉ nghe bác sĩ Lý nói tôi bị tai nạn giao thông dẫn đến mất trí nhớ và hôn mê sâu rất lâu. Lúc tôi tỉnh dậy, cơ thể không cử động được, nếu không nhờ có Lý Thiên thì tôi sẽ không đi lại được như bây giờ

- Lý Thiên? Bác sĩ Lý?

- Phải

Vương Nhất Bác cảm thấy rất khó hiểu, cảm giác như mình vừa ngộ ra được điều gì đó nhưng không biết rõ ràng điều đó có đúng hay không, làm sao có thể như hắn suy nghĩ được... chính hắn là người chứng kiến Tiêu Chiến ra đi thì Tiểu Tán chắc chắn không phải là anh ấy. Hắn đang định hi vọng về điều gì kia chứ...

Tiêu Chiến trông thấy cậu không trả lời nên lên tiếng gọi nhỏ ai kia

- Nhất Bác

- ...

- Nhất Bác

- Hả???

- Về khách sạn được không? Tôi rất lạnh

Vương Nhất Bác quan sát Tiêu Chiến, đúng là người này lạnh đến hai má ửng đỏ, hắn nhanh chóng đứng dậy kéo theo Tiêu Chiến đứng lên cùng mình, hắn theo thói quen đưa tay ra phía sau phủi cát dính trên mông Tiêu Chiến làm cho anh đứng hình tròn xoe đôi mắt nhìn hắn.

Vương Nhất Bác biết mình hơi thất lễ nên vội vàng lên tiếng thanh minh

- Xin lỗi anh, tôi thường hay phủi cát cho Tỏa nhi nên nhất thời quên mất

- Tôi không sao - Tiêu Chiến mỉm cười nhìn hắn

- Tỏa nhi về thôi con

Bé con nghe tiếng ba Nhất Bác gọi liền nhanh chóng chạy đến. Trên mặt, trên tóc lấm lem rất nhiều cát trông rất buồn cười

- Tỏa nhi về khách sạn tắm thôi. Trên người con toàn là cát

Bé con mỉm cười nhìn ba mình, Tỏa nhi đưa tay nắm lấy bàn tay của chú Tiểu Tán, tay còn lại bé nắm lấy tay ba Nhất Bác, vui vẻ hô lớn

- Về khách sạn thôi

Bé con cười rất vui vẻ, cảm giác hạnh phúc này là lần đầu tiên bé được cảm nhận

-----

Bước vào phòng khách sạn, Vương Nhất Bác nhanh chóng đưa Tỏa nhi vào phòng tắm

- Anh ngồi đây chờ tôi tắm cho Tỏa nhi trước được không? Vì khách sạn chỉ còn một phòng nên tôi...

- Không sao đâu

Tiêu Chiến mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác. Hắn cũng gật đầu với anh rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm xả nước gội đầu cho bé con

Gần ba mươi phút sau hai ba con bước ra bên ngoài, cảm giác thoải mái làm Tỏa nhi có vẻ buồn ngủ, nhưng đêm nay là lần đầu tiên bé được ngủ với chú Tiểu Tán nên bé đã quyết định sẽ thức để chờ chú cùng ngủ với mình

Tiêu Chiến chờ cho hai ba con kia sửa soạn xong mọi thứ, đến lượt anh nhanh chóng đem theo quần áo của mình vào phòng tắm. Cả một buổi chiều lăn lộn ngoài biển cơ thể có chút không thoải mái

Sau khi tắm xong, Tiêu Chiến bước ra bên ngoài với chiếc khăn còn quàng trên cổ, tóc vẫn còn ướt nước nhỏ xuống sàn nhà

- Tiểu Tán, anh qua đây

Vương Nhất Bác tay đang cầm máy sấy vừa mới sấy tóc cho Tỏa nhi xong, hắn nhanh chóng kéo anh ngồi xuống giường bật máy sấy tóc cho anh

Tỏa nhi nằm trên giường nhìn ba Nhất Bác đang chăm sóc cho chú Tiểu Tán làm bé rất vui, nụ cười cứ hiện trên môi không ngậm lại được

Cất máy sấy vào tủ, Vương Nhất Bác nhìn qua bé con

- Đến giờ đi ngủ rồi Tỏa nhi

Bé con tiếp tục nhìn ba Nhất Bác rồi cười cười không nói, Vương Nhất Bác nheo mắt không hiểu nhưng hắn cũng không để ý đến bé con nữa, tự mình cầm gối nhanh chóng bước xuống giường làm cho Tiêu Chiến nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu

- Nhất Bác, cậu đi đâu sao?

- Tôi xuống sàn nhà ngủ, sao vậy?

- Không sao. Chỉ là trời rất lạnh, chúng ta chịu khó nằm chật một chút nhưng cố gắng vẫn ngủ được mà

Vương Nhất Bác nhìn lên giường, nếu là hai người ngủ thì thoải mái, còn có thêm Tỏa nhi nữa có vẻ hơi chật. Nhưng trời càng về đêm càng lạnh, hắn có chút lưỡng lự thì lúc này Toả nhi đã ríu rít lên tiếng

- Phải a~ ba lên đây nằm với con và chú Tiểu Tán đi

Tỏa nhi lấy một chiếc gối dài chặn ở mép giường, bé ngoan ngoãn nằm xuống

- Chú Tiểu Tán nằm ở đây, còn ba Nhất Bác nằm bên cạnh chú Tiểu Tán

Tỏa nhi tự mình sắp xếp chỗ nằm ổn thỏa xong liền hài lòng nằm xuống chờ đợi

Tiêu Chiến trợn mắt nhìn bé con, sao bé con lại sắp xếp như vậy được kia chứ. Anh có chút khó xử, nếu nằm bên cạnh Toả nhi thì không sao nhưng nằm bên cạnh Vương Nhất Bác làm cho anh có chút ngượng ngùng, Tiêu Chiến lắc đầu không chịu

- Bé con, hay là con nằm ở giữa ba con và chú có được không?

Tỏa nhi dẩu môi lắc đầu

- Con không thích đâu, nằm một bên như vậy thoải mái hơn nhiều. Chú nằm xuống đây đi

Tỏa nhi kéo Tiêu Chiến nằm xuống bên cạnh mình. Vương Nhất Bác đành lắc đầu với sự lém lĩnh của của con trai, dù sao thì chỉ ngủ chung giường thôi mà, chắc cũng không sao?

Vương Nhất Bác cũng nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Tiêu Chiến, một giường ba người có hơi chật một xíu nhưng cảm giác rất ấm. Cả ba cũng đắp chung một cái chăn làm cho Tiêu Chiến có chút xấu hổ, anh quay lưng lại hướng Vương Nhất Bác, nhìn Tỏa nhi mỉm cười

- Chú Tiểu Tán

- Hửm?

- Chú có biết là chú rất giống papa trên thiên đường của con không?

- Giống lắm sao? - Tiêu Chiến nhìn bé con hỏi lại

- Thật sự rất giống luôn

Vương Nhất Bác nằm bên cạnh im lặng không nói... đúng là Tiểu Tán quá giống với Tiêu Chiến nên tim hắn có chút rung động khi lần đầu trông thấy. Vương Nhất Bác đã tự hứa với lòng mình sẽ không rung động với bất kì ai nhưng khi nhìn Tiểu Tán cậu lại không thể kiềm chế lòng mình được... trong lòng hắn dâng lên cảm giác áy náy không ngừng tự độc thoại trong tâm... bé thỏ, anh xin lỗi, biết anh vì người khác mà rung động chắc là em giận anh lắm có phải hay không?

Nằm được một lúc, Vương Nhất Bác nghe tiếng thở đều đều của cả hai, chắc là cả ngày vui chơi quá sức nên buổi tối mệt mỏi ngủ sớm. Vương Nhất Bác lại không thể ngờ Tiêu Chiến và Toả nhi đều rất dễ ngủ làm cậu có chút buồn cười, điểm này hình như Tỏa nhi với Tiểu Tán rất giống nhau thì phải

Mà Tiêu Chiến cũng rất nhanh ngủ như vậy... bất giác làm cho hắn nhớ đến bé thỏ của mình nữa rồi

Nằm miên man suy nghĩ một lúc Vương Nhất Bác cũng đưa mình vào giấc ngủ say.

Nửa đêm, Vương Nhất Bác đang ngủ, hắn nghe thấy tiếng nấc nhỏ bên cạnh, chầm chậm mở mắt, Vương Nhất Bác trông thấy tấm lưng ai kia đang run lên từng hồi làm cho hắn khó hiểu, hắn gọi rất nhỏ

- Tiểu Tán

- ...

Không thấy ai kia trả lời nhưng cơ thể lại run đến lợi hại, Vương Nhất Bác lo lắng bật người ngồi dậy, kéo Tiêu Chiến lại

- Tiểu Tán anh làm sao vậy?

Tiêu Chiến bởi vì cơn hành hạ đau nhức nơi chân làm cho anh không thể ngủ được, cơn đau quái ác nhức đến độ nước mắt cũng tuôn không ngừng trên mặt nhưng anh vẫn rất kiên cường mím môi không dám rên một tiếng nhỏ

Vương Nhất Bác trông thấy mặt mày anh lấm lem nước mắt, trong lòng có thoáng chút đau lòng, hắn không ngừng lên tiếng quan tâm

- Anh bị làm sao vậy? Sao lại khóc? Trong người cảm thấy khó chịu chỗ nào sao

- Đau

Tiêu Chiến vì được ai kia quan tâm nhất thời làm cho anh cảm thấy thật ấm ức, anh không quan tâm quá nhiều về sự kiêng kỵ với người mới quen mà nghẹn ngào trả lời hắn, mỗi khi trời trở lạnh hai chân anh liền rất đau nhức, nhà trọ nơi anh ở có thuốc giảm đau cùng thuốc an thần dùng cho những lúc đau chân như thế này nhưng lúc chiều khi đi chung với Vương Nhất Bác, anh không nghĩ là mình sẽ ở lại nên đã bất cẩn không mang theo

- Anh đau ở đâu sao? Nói tôi nghe đi, đau lắm sao?

Vương Nhất Bác lo lắng đưa tay lau nước mắt cho anh, miệng không ngừng hỏi han

- Chân... rất đau

Vương Nhất Bác như hiểu ra được điều gì, hắn liền nhanh chóng di chuyển xuống dưới, nâng chân anh lên để lên đùi mình mà xoa bóp

Sau một lúc được Vương Nhất Bác mát xa hai chân của mình, cảm giác cơn đau có vẻ đã giảm đi rất nhiều, Tiêu Chiến thoải mái nhắm mắt ngủ say, lâu lâu vẫn còn vang lên tiếng nấc nhỏ

Nghe tiếng thở đều đều của ai kia, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt chân anh xuống, hắn tiến tới nằm xuống bên cạnh Tiêu Chiến, ôm người vào lòng, đầu Tiêu Chiến còn gối lên cánh tay hắn, một tay Vương Nhất Bác đưa ra sau lưng anh mà vỗ về như cách mà trước đây hắn hay xoa lưng cho Tiêu Chiến để anh dễ ngủ

Tiêu Chiến như tìm được hơi ấm quen thuộc liền rúc sâu vào lồng ngực Vương Nhất Bác tìm tư thế thoải mái ngủ say.

.
.
.

./. Hợp Đồng Thế Thân


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net