Chương 53: Yêu qua hình bóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Một người vì nhất kiến chung tình mà đem lòng yêu đối phương

- Một người vì hình bóng của người mình yêu mà mở lòng ra đón nhận...

.
.

.

Buổi sáng, Tiêu Chiến là người thức dậy đầu tiên, anh chầm chậm mở mắt, trông thấy mình đang nằm trong lòng Vương Nhất Bác, đầu anh còn đang gối trên tay hắn, tay cậu đang đặt trên eo của mình làm cho Tiêu Chiến có chút xấu hổ

Anh ngước mắt nhìn lên... Vương Nhất Bác vẫn còn đang ngủ, hơi thở đều đều. Tiêu Chiến không kiềm chế được mà ngắm nhìn người ta không rời, trong lòng không ngừng cảm thán... Vương Nhất Bác quả thật rất đẹp, Tiêu Chiến chăm chú quan sát khuôn mặt hắn... lông mày rậm, sóng mũi cao cùng bờ môi mỏng... ngắm người ta đến mê mẩn cuối cùng Tiêu Chiến bất giác đưa tay lên sờ sóng mũi của hắn

Vương Nhất Bác đang ngủ bỗng cảm thấy khuôn mặt có hơi ngứa ngáy như có ai đang sờ mặt mình, hắn biết thủ phạm đáng yêu kia là ai liền mỉm cười kéo người lại ôm chặt

- Bé thỏ... đừng nghịch nữa

Tiêu Chiến đứng hình nhìn Vương Nhất Bác, có phải hắn mới gọi anh là bé thỏ hay không? Anh không nghe nhầm đó chứ... Biệt danh này cũng quá dễ thương rồi đi, anh mỉm cười rúc sâu vào lồng ngực của hắn.

Vương Nhất Bác có chút thanh tỉnh, hắn chầm chậm mở mắt... trông thấy mình đang ôm Tiểu Tán, còn anh thì đang rúc sâu vào lòng mình làm cho hắn cảm thấy hơi hoang mang, sau một lúc lấy lại thanh tỉnh hắn mới cảm thấy bản thân thật đáng trách... hắn suy nghĩ gì mà lại nhìn Tiểu Tán lại nhớ tới Tiêu Chiến của mình, sự nhầm lẫn này có gây ra sự hiểu lầm nào đối với Tiêu Tán hay không? Trong khi cánh tay của hắn vẫn ôm người ta thật chặt chưa buông

Tiêu Chiến vẫn còn tròn xoe đôi mắt nhìn lên Vương Nhất Bác, ánh mắt to tròn chớp chớp của anh làm cho hắn có cảm giác tham lam không còn muốn buông người ra nữa. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một lúc không biết là ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại cúi đầu hôn nhẹ lên môi Tiêu Chiến rồi rời ra, nụ hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước nhưng thành công khiến hai trái tim đều cùng đập loạn không ngừng

Như cảm thấy chưa đủ, Vương Nhất Bác tiếp tục cúi xuống hôn anh thêm một lần nữa, lần này nụ hôn sâu hơn lúc nãy, hai đôi môi vừa chạm vào nhau liền xoay vần mê luyến

Tiêu Chiến bất ngờ nhận được nụ hôn của Vương Nhất Bác làm cho anh cảm thấy vừa xấu hổ vừa vui vẻ, nhưng rồi khi đôi môi của Nhất Bác càng thêm cuồng dã... lúc này anh như mất luôn cả lý trí, phó mặc bản thân để Vương Nhất Bác dẫn dắt... anh đưa hai tay lên câu lấy cổ Vương Nhất Bác

Vương Nhất Bác vươn đầu lưỡi mình ra luồn vào trong khoang miệng anh mà khuấy đảo. Tiêu Chiến tiếp nhận nụ hôn này lại cảm thấy có một sự quen thuộc ùa về, trong đầu anh đang chạy qua một dòng ký ức mà hình như anh đã bỏ quên đâu đó thì phải

Bé thỏ khi hôn phải thở bằng mũi chứ

Không thèm hôn anh nữa đâu

Bảo bối... bé thỏ của anh

Đầu Tiêu Chiến cảm thấy thực đau nhức, anh buông môi Vương Nhất Bác ra, hai tay ôm lấy đầu mình

- Đau quá

Vương Nhất Bác trông thấy Tiểu Tán hai tay ôm đầu, mặt anh nhăn nhó rất đau đớn làm cho hắn có chút hoảng hốt

- Tiểu Tán, anh bị sao vậy? Đau ở đâu sao?

- Nhất Bác, đầu tôi đau quá

Vương Nhất Bác nghe ai kia than đau đầu làm cho hắn có chút xót trong lòng, hắn đưa tay ra ôm lấy Tiêu Chiến vào lòng mà vỗ về

- Xin lỗi... xin lỗi anh

Tiêu Chiến sau một lúc không muốn tìm kiếm ký ức trong đầu mình nữa, cảm giác đau đớn dường như cũng dừng lại rồi giảm hẳn, anh ngước cặp mắt to tròn vương hơi nước nhìn hắn

- Không phải lỗi của cậu, là tự tôi cảm thấy rất đau đầu thôi. Lâu lâu tình trạng này vẫn hay lập đi lập lại như vậy

Tiêu Chiến nghẹn ngào nói với giọng ủy khuất làm cho Vương Nhất Bác nghe vào có chút xót lòng, hắn không hiểu sao chỉ muốn ôm người trong lòng mà dỗ dành.

- Ngoan, khi nào về thành phố tôi chở anh đi bệnh viện khám bệnh có được không?

Tiêu Chiến đang nằm trong lòng Vương Nhất Bác nghe hắn nói như vậy... khẽ lắc đầu. Vương Nhất Bác khó hiểu lên tiếng hỏi lại

- Sao không muốn đi bệnh viện? Phải khám bệnh để bác sĩ biết được bệnh tình của anh như thế nào rồi họ sẽ có cách chữa trị cho anh không còn đau nữa

- Tôi không thích đi bệnh viện, tôi rất sợ bệnh viện

Hơn ba năm nằm trong bệnh viện đã tạo cho anh tâm lý sợ hãi đến ngây ngẩn

Vương Nhất Bác lại tiếp tục thăm dò

- Anh có người thân không, ba mẹ của anh chẳng hạn. Anh không chữa bệnh, nếu như ba mẹ anh biết được con mình bị bệnh như thế họ sẽ rất đau lòng. Nghe lời tôi có được không Tiểu Tán

Tiêu Chiến ngẩng mặt, đuôi mắt có chút hồng hồng, nói với hắn

- Tôi chỉ có một mình, tôi không có ba mẹ hay người thân

Vương Nhất Bác mở to đôi mắt ngạc nhiên, không hiểu sao hắn nghe anh nói không có người thân làm cho hắn cảm thấy có gì đó rất chua xót... không ngờ Tiểu Tán lại có thể bất hạnh đến như vậy. Hắn kiềm nén xúc động của bản thân xuống, ôn nhu lên tiếng

- Anh mồ côi từ nhỏ sao?

- Tôi không biết, tôi không nhớ gì hết, bản thân tôi là ai tôi cũng không biết

Vương Nhất Bác nghe ai kia nghẹn ngào giải thích vội kéo người tới ôm vào lòng chặt hơn

- Hãy để tôi ở bên cạnh chăm sóc cho anh có được không?

Tiêu Chiến im lặng không nói. Từ phút giây đầu tiên anh nhìn thấy hắn, cảm giác trong tim đã đập loạn nhịp, anh cảm thấy rất muốn ở bên cạnh Vương Nhất Bác thật nhiều... thật nhiều, hình như anh đã yêu Vương Nhất Bác từ cái nhìn đầu tiên thì phải, đó có phải là Nhất kiến chung tình không?

- Nhất Bác

- Hửm?

- Không hiểu sao khi vừa mới gặp cậu tôi lại cảm thấy như mình yêu cậu từ rất lâu rồi vậy, cảm giác đó có phải là nhất kiến chung tình hay không Nhất Bác?

Vương Nhất Bác im lặng, lúc này hắn mới nhớ lại bản thân quả thật có gì đó rất hấp tấp, vì quyết định này của hắn không biết Tiêu Chiến của hắn có giận hay không? Vì sao khi trông Tiêu Tán hắn lại mất kiểm soát nhiều đến như vậy? Quả thật hắn có nhiều điều phải suy nghĩ. Lúc nhìn thấy anh làm cho tim hắn cũng đập loạn nhịp, cảm giác này ngoài Tiêu Chiến của hắn ra thì Vương Nhất Bác chưa từng rung động mãnh liệt như vậy với một ai khác. Có thể nào hắn đã yêu Tiểu Tán rồi hay không? Sau bao nhiêu năm thiếu vắng hình bóng của Tiêu Chiến làm cho hắn cảm thấy tham lam khi nhìn thấy hình bóng của Tiêu Chiến trên khuôn mặt của Tiểu Tán... hắn cũng tham lam muốn tiếp nhận người này. Vương Nhất Bác có nên mở lòng ra với Tiểu Tán?

Vương Nhất Bác cứ miên man đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn đến bế tắc, lúc này bên tai hắn lại nghe tiếng gọi nhỏ từ Tiêu Chiến

- Nhất Bác

- Tôi nghe

- Có thật là tôi rất giống với papa của Tỏa nhi hay không?

- Ừm... rất giống

Tiêu Chiến im lặng, nếu vì bản thân mình rất giống với papa của Tỏa nhi thì rất có thể Vương Nhất Bác sẽ coi mình như thế thân của người kia rồi. Hắn có thể sẽ mở lòng ra mà cho anh cơ hội? Tiêu Chiến chấp nhận làm người thế thân chỉ vì anh cảm thấy yêu cậu rất mãnh liệt, cảm giác lần đầu tiên mà anh cảm nhận được, bản thân anh có thể tham lam mà nắm lấy cơ hội này không?

- Tôi... tôi... thích cậu nhiều lắm Nhất Bác, không hiểu sao chỉ mới gặp chưa tới một ngày tôi lại thích cậu nhiều đến như vậy

- Anh nói sao?

Vương Nhất Bác ngạc nhiên nhìn Tiêu Chiến, anh nói thích hắn sao? Là sự thật? Nếu vậy thì hắn có nên mở lòng mình? Điều đó có quá tham lam hay không? Bao nhiêu câu hỏi cứ nhảy lên trong đầu Nhất Bác làm hắn càng thêm khó xử

- Tiểu Tán, anh biết tôi yêu papa của Tỏa nhi rất nhiều mà, nên khi gặp anh không hiểu sao tôi lại không kiềm lòng được mà muốn ôm anh vào lòng để bảo vệ

- Tôi... tôi có thể thay thế hình bóng của papa Tỏa nhi trong lòng cậu có được không?

- Anh chấp nhận làm người thế thân sao? Anh không buồn khi biết tôi có thiện cảm với anh vì anh giống với papa của Tỏa nhi?

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười

- Tôi chấp nhận được mà Nhất Bác, chỉ cần cậu có thể cho tôi cơ hội được ở lại bên cạnh cậu cùng Tỏa nhi thì dù có là thế thân tôi vẫn chấp nhận được?

Vương Nhất Bác nghe vậy lại không suy nghĩ được gì nữa, hắn siết chặt tay ôm anh vào lòng, cũng không muốn trả lời câu hỏi của anh.

Vương Nhất Bác muốn được gặp Tiêu Chiến, hắn đã từng có suy nghĩ chờ cho Tỏa nhi lớn hơn, biết lo cho bản thân mình rồi hắn sẽ từ bỏ thế giới này mà đi tìm anh, bây giờ Tiểu Tán lại xuất hiện, anh còn muốn được ở bên cạnh hắn vậy thì hắn phải làm sao đây?

Chiến Chiến à, em là sợ anh cô đơn đến lúc tiểu Bảo lớn nên đã đưa Tiểu Tán đến bên cạnh anh hay sao? Anh phải làm sao đây bảo bối

Cả hai vẫn đang ôm nhau, mỗi người chạy theo một suy nghĩ riêng của mình, đúng lúc Tỏa nhi ở bên cạnh thức giấc, bé con dụi mắt nhìn qua

- Ba với chú Tiểu Tán đang làm gì nha?

Tiêu Chiến xấu hổ buông Vương Nhất Bác ra, anh đưa tay kéo chăn đắp qua đầu mình trốn tránh

- Tỏa nhi, con dậy rồi thì đi làm vệ sinh cá nhân, ba đưa cả nhà đi ăn sáng chịu không? - Vương Nhất Bác điềm nhiên như không, nhỏ giọng lên tiếng nói với bảo bảo

Tỏa nhi mỉm cười gật đầu nhìn ba Nhất Bác, bé nhanh chóng trườn người xuống giường chạy thẳng vào phòng vệ sinh trước khuôn mặt hài lòng của Vương Nhất Bác. Lúc này hắn nhìn qua Tiểu Tán đang cuộn mình trong chăn như cục bông nhỏ làm cho hắn có chút buồn cười

- Tiểu Tán, đừng trốn nữa... dậy đi, tôi đưa anh cùng Tỏa nhi đi ăn sáng.

- ...

.
.
.

./. Hợp Đồng Thế Thân


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net