Chương 57: Tiểu Tán chính là Tiêu Chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tiểu Tán chính là Tiêu Chiến...

.
.

.

Vương Nhất Bác ngồi trên ghế nhìn Tiêu thỏ nhà mình đang cuộn người trong chăn như cục bông nhỏ, trong lòng Vương Nhất Bác hạnh phúc rất nhiều, bao năm đau khổ như vậy cuối cùng Vương Nhất Bác đã tìm được anh như một kì tích. Nụ cười vẫn cứ giữ trên môi hắn không ngậm lại được

Nhưng mà hiện tại làm sao để dỗ Tiêu Chiến mới là điều làm cho hắn đau đầu, cũng là do hắn ngay từ đầu không nhận ra anh, nhất thời muốn được chăm sóc sau đó lại nhẫn tâm đẩy người ra xa, từ đầu tới cuối  đều do hắn gây ra không phải sao?

- Chiến Chiến, quay lại nhìn anh được không?

- ...

- Bé thỏ à, nhìn anh một chút đi

- ...

- Bảo bối... anh...

Tiêu thỏ cố giấu mình trong chăn, vẫn nghe rõ ràng lời lải nhải bên ngoài của Vương Nhất Bác, anh cảm thấy rất tức giận liền kéo chăn ngồi dậy, liếc mắt lườm Vương Nhất Bác

- Cậu đang muốn đùa giỡn với tình cảm của tôi nữa sao?

- Anh không có

Vương Nhất Bác gấp gáp nhìn Tiêu thỏ với ánh mắt tội nghiệp, hắn chỉ muốn nhận người, hắn không dám trêu đùa với anh đâu, chuyện lần trước chỉ là bất đắc dĩ. Quả thật oan cho hắn quá mà.

Tiêu Chiến vẫn không muốn buông tha cho Vương Nhất Bác, sự việc lần trước vẫn còn in đậm trong lòng chưa thể bỏ qua, anh nhìn hắn tiếp tục chất vấn

- Lúc chúng ta đi chơi biển, cậu có nói muốn được ở bên cạnh tôi chăm sóc tôi, cho tôi cơ hội. Cậu có biết lúc nghe được lời đó tôi đã cảm thấy rất vui rất hạnh phúc hay không? Vậy mà sau khi đi biển về cậu lại hối hận vì những gì đã nói, để đến khi tôi cảm thấy thất vọng buông tay cậu lại chạy tới làm phiền tôi thêm một lần nữa. Cậu nghĩ tôi sẽ đồng ý cho cậu cơ hội để rồi không biết chừng ngày mai lại bị cậu tạt cho gáo nước lạnh nữa sao?

Tiêu Chiến thật sự tức giận không chịu được, trong lòng anh không ngừng đặt ra câu hỏi... chẳng lẽ Vương Nhất Bác rảnh rỗi muốn đùa giỡn tình cảm với anh? Nếu là như vậy, anh sẽ tuyệt đối không để cho Vương Nhất Bác được toại nguyện. Nghĩ rồi anh lại tiếp tục nói

- Nhất Bác, tôi đã từng nói với cậu là tôi thích cậu đúng chứ? Nhưng cậu đã từ chối tình cảm của tôi rồi. Tôi cũng không phải là vợ cũ của cậu hay papa của Tỏa nhi, cho nên làm ơn đừng đùa giỡn với tình cảm của tôi thêm một lần nào nữa. Tôi không thích cậu... về đi

Vương Nhất Bác gấp gáp muốn chết, hắn nhanh chóng lên tiếng giải thích

- Chiến Chiến à, là do hiểu lầm thôi. Em chính là bảo bối của anh, là papa của Tỏa nhi, vì em bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ cho nên em không nhớ ra anh và con thôi...

Tiêu Chiến nghe hắn nói như vậy cũng chẳng nguôi giận một chút nào, anh tròn mắt khó hiểu nhìn hắn

- Tôi mất trí nhớ không nhận ra anh vậy sao anh không mất trí nhớ vẫn không nhận ra tôi. Đừng cố lừa tôi thêm một lần nữa. Tôi sẽ không tin cậu đâu

Vương Nhất Bác á khẩu không biết trả lời với anh như thế nào, cũng không biết bản thân nên thanh minh ra sao. Tiêu Chiến nói đúng, là do anh mất trí nhớ nên không nhớ tới hắn và Toả nhi nhưng mà hắn không phải không nhận ra anh, chỉ là chuyện một người đã mất bốn năm làm sao có thể xuất hiện trước mặt hắn được, lúc đó hắn chỉ có thể nghĩ là do người giống người. Hắn chẳng muốn bất cứ ai có thể thay thế Tiêu Chiến ở trong lòng hắn dù cho người kia có giống anh đến mức nào đi chăng nữa nên mới cố tình đẩy anh ra

Chuyện cứ tưởng như rất hoang đường hóa ra là sự thật, hắn hiện tại cảm thấy mừng rỡ khi biết Tiêu Chiến vẫn còn sống, còn ngồi sờ sờ trước mắt mà giận hờn hắn. Vương Nhất Bác nén tiếng cười khổ trong lòng, hắn nhất định phải dỗ được anh, dù bằng cách nào hắn cũng phải đưa anh trở về bên cạnh mình cho bằng được

Nghĩ như vậy làm cho Vương Nhất Bác càng có thêm động lực

- Bảo bối, anh...

- Đừng gọi tôi là bảo bối

Lời còn chưa nói hết, Tiêu Chiến đã trừng mắt với hắn, bất mãn lên tiếng... làm cho Vương Nhất Bác có chút bất ngờ, ngậm miệng im ru

Thì ra hắn còn quên mất... Tiêu Chiến nguyên bản vẫn còn giữ bản tính đanh đá như thế kia mà. Vương Nhất Bác cúi đầu cố giấu nụ cười của bản thân làm cho Tiêu Chiến bắt gặp lại càng khó chịu không thôi

- Cậu cười cái gì mà cười?

Vương Nhất Bác lập tức ngậm miệng

- Được... được, Chiến Chiến à, anh không cười nữa

- Tôi là Tiểu Tán

Tiêu Chiến vẫn kiên định nói ra tên họ của mình không cho Vương Nhất Bác nhầm lẫn thêm

Vương Nhất Bác cảm thấy rất buồn cười, cái bản tính của bé thỏ nhà mình hình như không thay đổi dù cho có bị mất trí nhớ hay không. Cũng là do hắn chiều anh quá rồi anh hư đây mà

- Tiểu Tán, em có muốn gặp Tỏa nhi không? Về nhà anh rồi em sẽ được chơi với Tỏa nhi, chịu không?

Vương Nhất Bác ra sức dỗ dành Tiêu thỏ nhà mình, miệng anh giận dỗi cứ bĩu ra nhìn đáng yêu chết đi được, Vương Nhất Bác thật muốn hôn vào đôi môi ấy ngay lập tức nhưng người ta đang giận, hắn không thể làm càn chỉ có thể nén tâm tư mà kiềm chế

Tiêu Chiến im lặng không nói nữa. Lúc nãy nghe Vương Nhất Bác nhắc tới Toả nhi làm cho anh cảm thấy rất nhớ bé con. Không hiểu sao đối với anh... Toả nhi cứ như thể máu mủ trong người của anh vậy, mỗi lần gặp bé đều cảm thấy rất thương, rất hạnh phúc, không gặp liền nhớ không chịu được. Nhiều lần anh muốn gặp bé con nhưng chính Vương Nhất Bác đã từng nói ra những lời làm tổn thương đến anh cho nên anh mới kiềm chế lòng mình không tìm gặp bé

Vương Nhất Bác trông thấy bé thỏ nhà mình im lặng, hình như nghe nhắc tới Toả nhi làm cho anh có vẻ lung lay thì phải, nghĩ vậy nên hắn mới tiếp tục lên tiếng dụ dỗ anh

- Em có muốn đến ngôi nhà ở ngoại ô không, nơi mà Tỏa nhi từng nhắc đến... ở đó rất đẹp, anh chở em đi nha

Có khi trở về nơi chốn quen thuộc có thể Chiến Chiến của hắn sẽ nhớ ra tất cả

Thế mà khi nghe tới ngôi nhà ở ngoại ô, tròng mắt Tiêu Chiến hơi động, chẳng phải nơi đó là căn cứ bí mật của gia đình Vương Nhất Bác, lúc trước nghe hắn thẳng thừng từ chối đưa mình tới đó, anh đã rất tủi thân, ấm ức muốn khóc. Khó khăn lắm anh mới nén xuống cảm giác khó chịu của mình không nghĩ tới nữa vậy mà hiện tại Vương Nhất Bác còn nhắc tới ngôi nhà bí mật kia, lại còn dụ dỗ đưa anh tới đó. Anh chẳng phải là người dễ dãi muốn nói gì thì nói đâu

Vậy nên Tiêu Chiến mới tròn mắt nhìn hắn, thẳng thừng từ chối

- Không cần, căn cứ bí mật kia cậu giữ lại cho mình cùng người trong lòng của cậu đi.

Vương Nhất Bác trong lòng cười khổ... người trong lòng của hắn mãi mãi chỉ có một mình anh. Trước đây hay sau này đều như vậy kia mà

- Tiểu Tán, đi với anh có được không?

- Nơi đó là nhà của vợ cậu, đưa tôi tới đó làm gì... tôi mới không thèm tới

- Em là vợ của anh mà Tiểu Tán

- Ai là vợ cậu, lúc trước thì muốn bây giờ thì không. Cậu về đi, tôi còn phải nghỉ ngơi nữa

Nói rồi anh nằm xuống quay lưng về hướng Vương Nhất Bác, nhắm mắt lại... triệt để làm lơ ai kia

Vương Nhất Bác khóc trong lòng một ngàn lần, chỉ vì anh mất trí nhớ nên hắn phải tán tỉnh anh lại từ đầu hay sao. Thật sự là làm khó cho Vương tổng mà. Hắn phải tìm cách dỗ dành ai kia thôi. Nghĩ là làm, Vương Nhất Bác nhanh chóng đứng bật dậy muốn đi ra ngoài

- Tiểu Tán, anh ra ngoài một chút lát nữa anh quay lại với em chịu không

Vương Nhất Bác trông thấy ai kia không thèm trả lời mình, hơi thở đều đều chắc là ngủ rồi. Hắn lắc đầu mỉm cười... giận thì giận mà ngủ thì vẫn ngủ. Hắn nhẹ kéo chăn trên đầu anh xuống để cho anh dễ thở sau đó cúi người hôn lên trán Tiêu Chiến rất nhẹ.

-----

Vương Nhất Bác nắm tay Tỏa nhi đứng trước cửa phòng bệnh của Tiêu Chiến không ngừng dặn đi dặn lại

- Tỏa nhi, những lời ba dạy cho con nãy giờ con có nhớ hay không?

- Dạ nhớ ạ

- Con có muốn có papa không? Cả nhà mình sẽ đi du lịch biển, đi ra ngôi nhà ở ngoại ô chơi rồi cùng đi về quê thăm ông bà ngoại... con có muốn hay không?

- Muốn a~

- Vậy thì khi gặp chú Tiểu Tán phải gọi chú là papa biết chưa? Chú Tiểu Tán chính là papa của con đó

Tỏa nhi cười tít mắt gật đầu lia lịa, bé con sắp có papa nên rất hào hứng, Tỏa nhi vui lắm nên ba Nhất Bác dạy gì bé liền đồng ý nghe theo

Dặn dò xong xuôi, Vương Nhất Bác hít sâu một hơi rồi mới nhẹ nhàng đẩy nhẹ cánh cửa phòng

Vừa trông thấy chú Tiểu Tán ngồi dựa lưng trên thành giường, Tỏa nhi lập tức thả tay ba Nhất Bác chạy vào trong phòng, phóng thẳng lên giường gọi lớn

- Papa ơi~

Tiêu Chiến bất ngờ bị bé con xà vào lòng, anh nhanh chóng đưa tay giữ lại bé không để cho bé con bị ngã, sau đó mới tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên

- Tỏa nhi? Sao con lại tới đây giờ này?

Tiêu Chiến cảm thấy rất vui vẻ, quả thật anh rất nhớ bé con không ngờ Vương Nhất Bác vậy mà lại dẫn bé con vào đây thăm anh luôn

Tỏa nhi vẫn còn nằm trong lòng Tiêu Chiến, hai tay nhỏ vẫn ôm chặt lấy anh không buông, miệng nhỏ dẩu lên ủy khuất

- Toả nhi nhớ papa

Tiêu Chiến sau một lúc vui vẻ lại nhớ tới cái xưng hô không đúng của Toả nhi, tại sao bé con cứ liên tục gọi anh là papa kia chứ. Lúc này trong đầu anh xẹt qua một suy đoán... Tiêu Chiến ngước đôi mắt giận dữ nhìn qua liền bắt gặp khuôn mặt đang cười rất vui vẻ của Vương Nhất Bác... hóa ra là như vậy

Vương tổng đang tươi cười hớn hở nhận được cái lườm sắc bén của thỏ nhỏ nhà mình liền nhanh chóng đưa tay lên miệng giả vờ ho khan

- E... hèm, Tiểu Tán em đói chưa? Anh với Tỏa nhi đem rất nhiều bánh ngọt cùng trái cây cho em đây này

Vương Nhất Bác thừa biết Tiêu Chiến rất thích ăn bánh ngọt nên hắn sẽ dùng đồ ăn ra sức dụ dỗ

Tiêu Chiến đúng là nghe đến có bánh ngọt hai mắt liền sáng lấp lánh, quẳng luôn khái niệm giận dỗi ra sau đầu. Nằm ở đây một mình buồn muốn chết, bây giờ vừa có Tỏa nhi vừa có đồ ăn ngon làm cho tâm tình của anh tốt lên không ít. Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu đồng ý làm cho Vương Nhất Bác mừng rỡ như bắt được vàng, hắn nhanh chóng bước tới bên giường đưa một túi đồ ăn ra cho anh cùng Tỏa nhi lựa chọn.

Tiêu Chiến cùng Tỏa nhi vui vẻ vừa ăn vừa nói đủ thứ chuyện trên đời, Tiêu Chiến vậy mà triệt để lơ luôn Vương tổng làm cho Vương tổng thật sự rất ủy khuất

- Tiểu Tán, cho anh ăn nữa

- Không, cậu ra ngoài đi, ngồi ở đây làm gì?

Tiêu Chiến liếc mắt lườm Vương Nhất Bác làm cho hắn nhất thời lo sợ không dám lên tiếng phản bác.

Vương Nhất Bác tiếp tục nhìn qua bé con nhà mình cầu cứu nhưng cũng bị bé con lơ mình luôn, thật là nuôi tốn cơm tốn gạo mà, không giúp được gì cho ba của mình cả, Vương tổng lầm bầm trong miệng

- Papa ơi~

Tỏa nhi bỗng dưng gọi lớn làm cho Tiêu Chiến thoáng giật mình, khi nghe cách xưng hô của bé con... Tiêu Chiến nhanh chóng lên tiếng giải thích

- Chú không phải là papa của con đâu Tỏa nhi, cứ gọi chú là chú Tiểu Tán được rồi

Tỏa nhi nhìn qua hướng ba Nhất Bác nhà mình, nhận được tín hiệu lắc đầu từ ba Nhất Bác tội nghiệp, Tỏa nhi nhanh chóng lên tiếng nói đỡ cho ba mình

- Con vẫn thích gọi chú là papa vì chú chính là papa của con nha

Bé con nhìn ba Nhất Bác một lần nữa, nhận được trái tim của ba bắn qua cho mình làm bé cười tít mắt, trong lòng không ngừng tán thưởng bản thân... bé làm rất tốt rồi đi

Tiêu Chiến làm sao biết được âm mưu của cha con Vương Nhất Bác, anh vẫn cố gắng giải thích cho bé con hiểu là mình không phải là papa của bé nhưng hình như không có tác dụng thì phải, anh đành bó tay lắc đầu, bất lực với ba con nhà này

- Papa ơi, ngày mai là cuối tuần con được nghỉ học a~ papa đi với con về ngôi nhà ngoại ô chơi không ạ? Ở đó có rất nhiều hoa rất đẹp đó nha.

Tiêu Chiến nghe lời rủ rê của bé con, trong lòng có chút xao động nhưng anh cũng không thể đi được, lời tổn thương vẫn còn le lói trong tim chưa thể tan nhanh. Tiêu Chiến lắc lắc đầu nhìn Toả nhi lên tiếng

- Chú không thể đi được. Tỏa nhi đi chơi vui vẻ nha

- Vì sao vậy ạ? Con cùng ba Nhất Bác rất muốn đưa papa tới đó chơi

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt chờ mong, hy vọng lời nói chân thành của bé con có thể đánh động được trái tim của Tiêu Chiến nhưng hình như hắn đã nghĩ sai rồi thì phải, Tiêu Chiến vậy mà rất cương quyết lắc đầu không chịu đi

Tỏa nhi hết cách đành nhìn ba Nhất Bác như chờ chỉ thị tiếp theo, sau khi nhận được cái nháy mắt của ba, bé con nhẹ gật đầu như đã hiểu sau đó dùng hết sức lực òa khóc lớn, không rủ rê được thì ăn vạ kiểu gì papa Tiểu Tán cũng phải đồng ý

- Oa... huhuhu

Tiêu Chiến bất ngờ khi thấy Tỏa nhi khóc lớn làm cho anh cảm thấy hốt hoảng không thôi, Tiêu Chiến nhanh chóng kéo người bé con lại, ra sức dỗ dành

- Tỏa nhi, không khóc nữa... chú sẽ đi mà, nhất định sẽ đi

- Thật sao ạ? - Tỏa nhi ngưng khóc, nước mắt ráo hoảnh như chưa có trận khóc nào vừa mới quét qua đây

- Là thật - Tiêu Chiến nghiêm túc gật đầu khẳng định

Tỏa nhi nhìn qua ba Nhất Bác nhà mình mỉm cười đắc ý

- Tỏa nhi: Không hổ là mình

- Nhất Bác: Không hổ là con trai của Vương tổng

- Tiểu Tán: Hình như mình mới bị úp sọt thì phải

- ???

.
.
.

./. Hợp Đồng Thế Thân


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net