Chương 60: Vương tổng khi ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vương tổng khi ghen thật đáng sợ...

.
.

.

Tiêu Chiến ngồi trên ghế ở ngoài vườn ngắm nhìn Tỏa nhi chạy nhảy xung quanh. Đêm qua anh bị Vương Nhất Bác hành nguyên một đêm nên anh có chút mệt mỏi cùng với việc cơ thể của anh vẫn còn yếu... vậy mà con sư tử kia không biết tiết chế gì cả. Anh vừa bĩu môi giận dỗi vừa lầm bầm mắng ai kia.

Vương Nhất Bác từ trong nhà bước ra bên ngoài, bé thỏ của hắn đã giận cậu từ sáng đến giờ không thèm nói chuyện với hắn luôn rồi, Vương Nhất Bác lắc đầu mỉm cười rồi tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến

- Chiến Chiến, đừng giận anh nữa có được không? Tại anh quá nhớ em nên anh mới không kiềm chế được bản thân mình thôi

Tiêu Chiến nghe giọng nói lưu manh không biết xấu hổ hay có lỗi kia của hắn... anh tức giận đưa mắt lườm ai kia... nhưng anh muốn đôi co nhiều lời mà quay mặt qua hướng khác triệt để làm lơ Vương Nhất Bác

Vương Nhất Bác trông thấy thái độ của anh như vậy, trong lòng càng thêm cuống quýt, hắn nhích người tới sát gần bên Tiêu Chiến không một kẽ hở, bàn tay to lớn của hắn nắm lấy tay anh rồi lên tiếng năm nỉ dỗ dành

- Bảo bối, nhìn anh đi, đừng giận anh nữa có được không?

- ...

- Anh biết lỗi rồi mà, tha thứ cho anh đi

Tiêu Chiến nghe hắn léo nhéo bên tai, tức giận trừng mắt với hắn

- Anh mà biết lỗi thì đâu có lợi dụng lúc tôi say mà làm càn?

- Chiến Chiến, tha thứ cho anh đi mà

Vương tổng mặt dày sáp tới, lợi dụng việc anh cũng thương hắn mà đưa hai tay mình ôm lấy Tiêu Chiến vào lòng thật chặt, đầu hắn còn dụi vào trong cổ anh, thành công làm cho Tiêu Chiến vì nhột mà bật lên tiếng cười khẽ, giận hờn gì đó cũng vì hành động lưu manh kia làm cho mất mặt luôn rồi

- Anh tránh ra đi, nhột chết đi được

Vương Nhất Bác trông thấy Tiêu Chiến đã cười, thành công dỗ người hơn một nửa, hắn được đà lấn tới không chịu buông người mà còn dụi vào cổ anh nhiều hơn

- Không tránh, em không tha thứ cho anh thì anh sẽ giữ tư thế này luôn

- Được... được rồi, thả tôi ra nhanh

Tiêu Chiến bất lực đành đầu hàng xin tha

Vương Nhất Bác thấy vậy thì mừng rỡ trong lòng lắm, hắn nhẹ buông người anh ra, hai tay vịn lấy vai Tiêu Chiến, đôi mắt long lanh nhìn anh hỏi lại

- Em chịu tha thứ cho anh sao bảo bối

- Không tha cho anh để anh chọc cho tôi tức chết sao?

- Không dám, không dám. Không ở đây nữa, vào trong nhà thôi.

Vương Nhất Bác vừa nói vừa đứng dậy, kéo theo Tiêu Chiến muốn đưa anh cùng mình vào trong nhà

Nhưng Tiêu Chiến vừa đứng dậy, cơn đau buốt ở chân làm cho anh cảm thấy run rẩy không thể đứng vững được. Tiêu Chiến nhăn mặt đau đớn, hai tay cố trụ lên cánh tay rắn chắc của Vương Nhất Bác để đỡ lấy cơ thể mình đứng vững hơn

Vương Nhất Bác trông thấy anh đau đớn, trong lòng không khỏi lo lắng, sốt sắng quan tâm

- Em bị làm sao vậy?

- Đau... chân rất đau

- Vào trong nhà, anh xoa bóp chân cho em

Nói rồi hắn gấp gáp bế người Tiêu Chiến lên, một đường đưa vào trong nhà. Nhẹ nhàng đặt Tiêu Chiến ngồi trên ghế sô pha, hắn nửa quỳ nửa ngồi, lấy hộp dầu thuốc ra bắt đầu mát xa chân cho Tiêu Chiến

Nhìn hành động ân cần chăm sóc anh của hắn, trong lòng Tiêu Chiến cảm thấy rất ấm áp. Anh chăm chú nhìn hắn một lúc, bất chợt lên tiếng

- Có thật... em là người trong lòng của anh không? Và cũng là papa của Toả nhi. Chỉ là do em mất trí nhớ thôi có đúng không, trước đây hay bây giờ cũng chỉ có một mình em là người trong lòng anh

Vương Nhất Bác nghe anh hỏi như vậy, hắn ngước đôi mắt nhìn anh, trong mắt hắn tràn ngập sự ôn nhu cùng cưng chiều, hắn nói

- Bảo bối, từ đầu tới cuối đều là em, chúng ta đã bỏ lỡ thời gian bốn năm. Em có biết trong thời gian đó anh đã đau khổ như thế nào hay không?

Chuyện chia xa cùng mất trí nhớ của Tiêu Chiến, hắn vẫn thường kể hằng đêm cho anh nghe, không xót một chi tiết nào cả. Thế nên Tiêu Chiến dường như cũng đã hiểu ra nên không trách hắn thêm nữa, chỉ là anh vẫn còn hờn dỗi chuyện mới đây nên luôn có hành động phớt lờ hắn mà thôi. Thật sâu trong trái tim... Tiêu Chiến biết bản thân cũng có tình cảm sâu sắc với người trước mặt kia mà

- Vậy sao lúc gặp lại em, anh không nhận ra em sớm hơn?

Tiêu Chiến cúi đầu lầm bầm, giọng nghẹn ngào hờn dỗi... làm cho Vương Nhất Bác càng nghe càng cảm thấy đau lòng nhiều hơn, bàn tay nhẹ nhàng vừa xoa chân vừa ngẩng mặt nhìn Tiêu Chiến, nhỏ giọng ôn nhu

- Thật ra lúc xảy ra tai nạn anh tưởng em đã mất rồi cho nên anh mới không nhận ra em

Tiêu Chiến chẳng nói thêm gì, xúc động làm cho lồng ngực anh như nghẹn lại, Tiêu Chiến vẫn chưa ngẩng mặt nhìn Vương Nhất Bác, đôi mắt cay đỏ, anh mím môi cố kiềm nên xúc động của bản thân nhưng vẫn không ngăn được hai hàng nước mắt lăn dài

- Bảo bối sao em lại khóc rồi? Anh nói gì sao rồi sao? Anh xin lỗi

Vương Nhất Bác cuống lên khi trông thấy Tiêu Chiến nấc nhẹ, bộ dáng tủi thân đến xót xa người nhìn

Sau một lúc xúc động, đến lúc lấy lại bình tĩnh... Tiêu Chiến mới nghẹn ngào ủy khuất

- Anh có biết là em đã rất cô đơn trong thời gian tỉnh dậy hay không? Ký ức mơ hồ tối đen không thể tìm thấy được ánh sáng, cơ thể đau nhức mỗi khi trời trở lạnh. Cũng may lúc đó em còn có một người bạn ở bên cạnh chăm sóc, cùng em vượt qua những tháng ngày tăm tối đó

Vương Nhất Bác khó hiểu hỏi lại Tiêu Chiến

- Bạn sao? Là ai? Có phải là Trác Thành?

- Trác Thành là ai? Bạn của em là Lý Thiên

- Lý Thiên?

- Phải, Lý Thiên rất tốt, lại chăm sóc em rất chu đáo, cậu ấy còn muốn được trở thành người yêu của em nữa, em rất thích Lý Thiên

Vương tổng nghe bảo bối nhà mình khen người bạn Lý Thiên nào đó làm cho hắn có chút ghen tuông, người bạn kia lại còn chăm sóc anh như vậy nữa trong khi bản thân hắn thật sự rất đau khổ vì tưởng rằng đã thật sự mất anh.

Vương Nhất Bác im lặng không nói gì thêm, hắn chuyên tâm xoa bóp chân cho anh, sau đó cất lại hộp thuốc, kéo quần áo xuống rồi cứ thế đứng dậy trở về phòng không một tiếng động

Tiêu Chiến nhíu mày nhìn một loạt hành động khó hiểu của hắn, hình như nghe anh nhắc tới người bạn kia làm cho hắn không vui thì phải... vậy là hắn giận anh rồi sao?

Vương Nhất Bác ghen bóng ghen gió ai kia, hắn giận dỗi bỏ vào trong nhà vậy mà con thỏ nhỏ kia vẫn vô tâm không thèm chạy theo dỗ hắn luôn, Vương tổng cảm thấy thật uất ức

———

Dì Hoa chuẩn bị xong bữa trưa, quay qua quay lại thì trông thấy Tiêu Chiến cùng Toả nhi đang ở trong nhà, cả hai cùng ngồi xem một bộ phim hoạt hình trên ghế sô pha. Dì Hoa mỉm cười nhẹ nhàng đi tới bên cạnh gọi nhỏ

- Chiến Chiến, Tỏa nhi vào ăn trưa

- Dạ

Tiêu Chiến nghe dì Hoa lên tiếng gọi mình, anh quay qua tắt chương trình ti vi sau đó mới nhắc nhỏ với bé con

- Tỏa nhi, rửa tay rồi ra ăn cơm

- Con biết rồi ạ

Tỏa nhi ngoan ngoãn nhanh chóng nhảy khỏi sô pha chạy thẳng vào trong phòng vệ sinh rửa tay

Tiêu Chiến mỉm cười nhìn theo bóng lưng bé nhỏ của Toả nhi, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy rất ấm áp

Tỏa nhi đang ngồi trên bàn đung đưa hai bàn chân nhỏ ngắm nhìn Tiêu Chiến cùng bà Hoa dọn thức ăn.

Sau khi mọi thứ được dọn ra, Tiêu Chiến có chút khó hiểu nhìn về hướng căn phòng đang đóng chặt. Vương Nhất Bác hình như vẫn còn giận dỗi thì phải, dì Hoa gọi hắn mấy lần ra ăn cơm nhưng hắn chẳng có một chút phản ứng nào cả

- Dì với Toả nhi ăn trước đi, con vào phòng xem Nhất Bác một chút, hình như Nhất Bác không khỏe trong người thì phải

Dì Hoa hiền từ nhìn anh gật đầu sau đó mới quay qua chăm chú gắp thức ăn vào bát cho bé con

-----

Tiêu Chiến mở cửa bước vào phòng, nhìn lên giường liền trông thấy Vương Nhất Bác đang ngồi, lưng dựa trên thành giường, vẻ mặt không vui đang nhìn hai bàn tay của mình xoắn chặt vào nhau

Anh nhẹ nhàng tiến tới ngồi xuống bên cạnh, đưa tay sờ lên trán hắn, lo lắng quan tâm

- Nhất Bác, anh sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?

- ...

Vương Nhất Bác vậy mà lại không thèm trả lời Tiêu Chiến làm cho anh càng thêm khó hiểu

- Nhất Bác, Anh giận em sao?

- Em làm gì mà anh phải giận em?

Lúc này Vương Nhất Bác mới chịu trả lời, khuôn mặt dường như ấm ức lắm... nhìn Tiêu Chiến chằm chằm

Tiêu Chiến quả thật không biết mình đã làm gì để hắn giận, anh trầm tư suy nghĩ mãi mà vẫn không tìm ra lý do vì sao cả

Lúc này Vương Nhất Bác mới đưa tay kéo Tiêu Chiến ngồi trong lòng mình, hai cánh tay như gọng kìm kẹp chặt lấy eo Tiêu Chiến sau đó hắn không nói gì mà cúi đầu gặm cắn lên cần cổ trắng ngần của anh, vừa ôm hôn mạnh bạo vừa gằn giọng truy vấn

- Trong thời gian tỉnh lại rồi mất trí nhớ... em đã yêu người khác sao?

- Em không có

Tiêu Chiến càng cảm thấy khó hiểu, sao hắn lại hỏi như vậy? Anh lo cho bản thân còn chưa xong, hơi sức đâu mà yêu người khác. Nhưng mà nếu có yêu thì người anh yêu chẳng phải là hắn hay sao? Vừa gặp liền yêu không có cách nào thoát ra được

Vương Nhất Bác vẫn chưa muốn buông tha cho anh, tiếp tục lên tiếng

- Vậy Lý Thiên thì sao? Em khen người ta tốt đến như vậy, lại chăm sóc em rất chu đáo không phải sao? Còn muốn làm người yêu của nhau nữa mà?

Tiêu Chiến như hiểu ra nguyên nhân mình bị giận... thì ra hắn để bụng chuyện kia, hóa ra hắn đang ghen. Nhìn thư thế nào cũng cảm thấy Vương tổng ghen tuông lên lại đang yêu như vậy. Tiêu Chiến nén lại nụ cười của minh, anh là muốn trêu chọc hắn một chút để giải trí xem sao. Nghĩ rồi anh mới giả bộ ủy khuất, nói

- Thời gian bị mất trí nhớ, em rất cô đơn nên Lý Thiên chăm sóc em chu đáo làm em rất cảm động

- Cảm động? Vậy rồi em yêu người ta? Em có hôn hắn chưa? Có làm chuyện...

Vương Nhất Bác tức giận khi nghe anh nhắc đến chuyện đó một cách bình thản làm cho máu nóng trong người càng điên cuồng sục sôi

Tiêu Chiến vẫn giả vờ không nhận ra tâm tình của hắn, anh vẫn rất vô tư hỏi lại

- Nhất Bác, anh làm sao vậy? Lúc đó em không nhớ mình là ai nên em mới...

- Em đã làm tình với hắn rồi?

Vương Nhất Bác tức giận xoay người đè thỏ nhỏ dưới thân không cho anh kịp phản kháng hay thanh minh. Bảo bối là của một mình Vương Nhất Bác, hắn không cho phép ai có quyền động vào bảo bối của hắn

Tiêu Chiến ra sức vùng vẫy khi thấy Vương Nhất Bác đang cởi từng thứ từng thứ trên người mình xuống, lúc này anh mới muộn màng nhận ra bản thân trêu chọc nhầm người rồi thì phải, anh không ngờ Vương Nhất Bác khi ghen lên lại đáng sợ đến như vậy. Giờ anh hối hận có kịp không? Nhỏ nhẹ giải thích để hắn hạ hỏa rồi tha cho anh ra ngoài ăn cơm chứ anh đói bụng lắm rồi

- Nhất Bác, anh muốn làm gì. Thật ra em chỉ đùa với anh thôi... em chưa...

Lời còn chưa nói hết, Vương Nhất Bác đã tự mình cởi sạch quần áo của cả hai, thân dưới ghen tuông điên cuồng vùi vào người Tiêu Chiến, một đường dứt khoát khai mở lối vào chưa kịp khép lại vì trận mây mưa ngày hôm qua

Tiêu Chiến chẳng thể phản kháng chỉ có một thể ưỡn người nghênh đón sự xâm phạm kịch liệt của người trên thân

Buổi trưa mát mẻ, có một cục thỏ nào đó bị Vương tổng ăn sạch từ A tới Z...

-----

Tình triều qua đi, Tiêu Chiến mệt lả nằm trong lòng Vương Nhất Bác, bàn tay vô lực đấm lên ngực hắn, vừa đấm vừa mắng hắn không ngừng

- Anh thật độc ác, tôi còn chưa được ăn cơm trưa anh đã hành tôi không thể cử động nỗi

- Anh xin lỗi

Vương tổng cười hì hì hôn hôn ai kia lấy lòng

- Bảo bối muốn ăn gì? Anh lấy cho em nha...

- Cút...

- ???

.
.
.

./. Hợp Đồng Thế Thân


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net