Chương 62: Ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ấm áp...

.
.

.

Vương Nhất Bác cùng ba Tiêu đang ngồi chơi đánh cờ tướng trong phòng khách, Tỏa nhi ngồi bên cạnh ông ngoại đang xếp lego loại lớn được ba Nhất Bác mới mua cho bé con trước khi về thăm ông bà ngoại.

Tiêu Chiến cùng mẹ Tiêu đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối cho cả nhà.

Mẹ Tiêu đứng nấu ăn nhưng trên môi vẫn luôn nở nụ cười rất tươi, tâm trạng của mẹ Tiêu rất tốt, cảm giác hạnh phúc cứ phập phồng trong lồng ngực của bà. Tiêu Chiến nhìn mẹ Tiêu mỉm cười bất giác anh cũng cảm thấy vui lây.

- Mẹ, không cần nấu nhiều như vậy đâu, nấu nhiều sẽ làm mẹ rất mệt a~

- Không mệt... không mệt, trước đây cứ hai tháng một lần, Nhất Bác đều đưa Tỏa nhi về đây chơi. Khẩu vị của bé con rất giống với Chiến Chiến của mẹ cho nên mẹ nấu rất nhiều món ngon cho Tỏa nhi. Bé con rất thích

Tiêu Chiến mỉm cười nhìn mẹ mình, ánh mắt của mẹ Tiêu ánh lên niềm hạnh phúc, hỏi lại

- Lúc không có con ở đây, Nhất Bác vẫn thường xuyên dẫn Tỏa nhi về đây thăm ba mẹ lắm sao?

- Phải a~ Nhất Bác thực sự là một đứa con rể rất tốt, thằng bé có nói ba mẹ hãy xem thằng bé như con ruột mà đối đãi. Lúc đó ba mẹ nghĩ mình mất đi con rồi nhưng vẫn còn Nhất Bác cùng Tỏa nhi làm cho ba mẹ cảm thấy được an ủi phần nào

Nghe mẹ Tiêu không ngớt lời khen Vương Nhất Bác làm cho anh có cảm giác rất ấm áp.

Mẹ Tiêu như nhớ ra điều gì... bà liền nhanh chóng bỏ chiếc muỗng trên tay mình xuống chạy ra bên ngoài trước con mắt ngạc nhiên của Tiêu Chiến

- Ông ơi, bàn thờ...

Ông Tiêu nghe vợ mình nhắc đến bàn thờ, như hiểu ra điều gì đó, ông nhanh chóng đứng bật dậy chạy lên gác lửng trong nhà để dọn dẹp. Là bàn thờ của Tiêu Chiến, bây giờ con ông bà đã trở về rồi nên ông phải dẹp xuống không thể để bảo bối nhà mình trông thấy được, sẽ làm cho con trai của họ tủi thân

Tiêu Chiến cũng nhanh chóng chạy ra phòng khách nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt khó hiểu của cả hai nhìn ba mẹ Tiêu gấp gáp như vậy là đang làm gì?

- Ba mẹ, sao vậy ạ?

- Chiến Chiến, không có gì đâu con... vào đây giúp mẹ chuẩn bị bữa tối nhanh đi con

Tiêu Chiến nhìn mẹ Tiêu mỉm cười gật đầu. Vương Nhất Bác nhìn anh nháy mắt rồi cười làm cho anh đỏ mặt bỏ vào trong bếp, bé thỏ nhà hắn hay ngại ngùng đáng yêu như vậy làm sao mà hắn không yêu cho được

Ba Tiêu bước xuống nhà với khuôn mặt hớn hở tiếp tục ngồi xuống tranh đấu một trận cờ tướng với con rể nhà mình

- Con chờ ba chạy đi rồi ăn gian có đúng không? Sao lúc nãy ba không thấy nước cờ này

- Ba à, quân tử không chơi ăn gian nha... ba thua rồi đó.

- Ba không phục... chơi lại

Cả nhà bật cười vui vẻ, trong lòng ai nấy cũng đều rất hạnh phúc tạo nên một khung cảnh ấm áp dù cho bên ngoài trời có mưa lớn như thế nào cũng không át đi được tiếng cười vui vẻ của cả nhà

- Ông ngoại ơi, cây táo mà ba con trồng ở nhà có trái rồi nha~ con rất thích ăn táo lắm ông ngoại

Tỏa nhi ngây ngô khoe thành quả của ba Nhất Bác cho ông ngoại nghe làm cho ông Tiêu cảm thấy rất vui đưa tay xoa đầu bé con

- Thật vậy sao? Tỏa nhi, ngày mai ông dẫn con ra vườn câu cá nha, con thích ăn cá mà đúng không bảo bối

- Ba, con cũng muốn ăn cá nha - Tiêu Chiến từ trong bếp cũng nói vọng ra vòi vĩnh ba Tiêu

- Con muốn ăn thì gọi Nhất Bác bắt cho mà ăn, ba chỉ bắt cá cho bảo bối nhỏ của ba thôi... phải không bảo bối nhỏ?

- Phải a~ ông ngoại là nhất nhất luôn nha

Tỏa nhi vừa khen vừa đưa ngón cái ra trước mặt ông ngoại của mình làm cho Tiêu Chiến bĩu môi xụ mặt ủy khuất. Có cháu ngoại rồi không cần con trai bảo bối của bọn họ nữa. Mẹ Tiêu đứng bên cạnh nhìn chồng mình cùng Tỏa nhi rồi quay qua nhìn Tiêu thỏ, khuôn mặt ủy khuất của bé thỏ làm cho bà bật cười lớn

- Chiến Chiến, con lớn rồi mà không khác gì đứa trẻ con, lại còn đi so đo với Tỏa nhi nữa a~ con là papa của người ta đó

- Mẹ, chỉ còn có mẹ thương con thôi đó

- Mẹ vẫn thương Tỏa nhi của mẹ hơn - mẹ Tiêu nhanh chóng lên tiếng đáp lời

Bé con nghe bà ngoại nói như vậy, mặt mày hớn hở chạy vào trong bếp ôm lấy bà ngoại của mình không ngừng lấy lòng. Tiêu Chiến tủi thân chạy ra phòng khách xà vào lòng Nhất Bác ôm chặt, đầu anh dụi vào ngực hắn dẩu môi ủy khuất

- Ba mẹ không thèm thương em nữa

- Bảo bối, có anh thương em là đủ rồi nha

Tiêu Chiến mỉm cười hài lòng dụi vào lồng ngực Vương Nhất Bác. Mẹ Tiêu thấy một màn ân ân ái ái của con trai cùng con rể nhà mình liền nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở

- Cả nhà ra ăn cơm, Tỏa nhi đói rồi... nhanh nhanh

Ba Tiêu cũng nhanh chóng đứng dậy bước ra bàn ăn ngồi xuống. Mẹ Tiêu đã dọn ra một bàn đồ ăn đủ các món ngon nhìn rất hấp dẫn.

Bé con ngồi giữa ông bà ngoại mặt mày hớn hở, ánh mắt lấp lánh nhìn đồ ăn trước mắt

- Woa... ngon quá bà ngoại ơi

- Hai đứa định ôm nhau đến bao giờ, qua ăn cơm nhanh đi nếu không ba mẹ cùng Tỏa nhi ăn hết - mẹ Tiêu lên tiếng nhắc nhở Tiêu Chiến cùng Nhất Bác

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ngại ngùng buông nhau ra, cả hai mỉm cười đứng dậy bước tới bàn ăn ngồi xuống. Vương Nhất Bác như nhớ ra điều gì, hắn nhanh chóng bước ra phòng khách đưa tay lấy ra một cặp rượu tặng cho ba Tiêu

- Ba, ba uống rượu với con không?

- Được... được, hôm nay là ngày vui uống một chút cũng không sao.

- Bảo bối uống không? - Vương Nhất Bác quay qua hỏi ý kiến bé thỏ nhà mình

- Không thích, đừng có dụ dỗ em

Vương Nhất Bác cười hì hì... lấy ra hai ly rượu rót ra mời ba Tiêu

- Chúc mừng Chiến Chiến bình an trở về

- Chúc mừng, cạn ly

- Bà ngoại ơi, con muốn ăn tôm - bé con lên tiếng vòi vĩnh bà ngoại

Mẹ Tiêu cưng chiều nhìn bảo bối nhỏ nhà mình rồi mỉm cười... bà mang bao tay vào lấy đĩa tôm qua phía mình bóc vỏ sạch sẽ

- Mẹ, con cũng muốn ăn

Tiêu Chiến đưa cặp mắt lấp lánh to tròn chớp chớp nhìn mẹ Tiêu chờ mong

- Nói Nhất Bác bóc vỏ tôm cho con đi, bảo bối nhỏ của mẹ là nhất đúng không Tỏa nhi

- Dạ đúng a~

Tiêu Chiến bĩu môi nhìn mẹ Tiêu cùng Tỏa nhi đang khen ngợi lẫn nhau. Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh cảm thấy rất buồn cười

- Bé thỏ, anh lột vỏ tôm cho em ăn nha, em muốn ăn gì cứ nói với anh, anh sẽ làm tất cả cho em chịu không?

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác mỉm cười đắc ý, anh quay qua hất mặt với Tỏa nhi

- Không cần bà ngoại của Tỏa nhi nữa, papa đã có ba Nhất Bác rồi a~

Ba mẹ Tiêu lắc đầu mỉm cười, con trai bảo bối của họ mãi không lớn được nha. Tiêu thỏ được Nhất Bác cưng sủng nên càng không muốn lớn một chút nào, càng ngày càng ỷ lại vào ai kia

Trên bàn cơm ai nấy cùng đều vui cười rạng rỡ, hôm nay là một ngày thật hạnh phúc đối với ba mẹ Tiêu. Vương Nhất Bác quan sát sắc mặt từng người, hắn cảm thấy bản thân mình thật may mắn vì có Tiêu Chiến, có bé con của cả hai và có ba mẹ vợ thương mình như con trai ruột của họ, khung cảnh ấm áp này... Vương Nhất Bác rất trân trọng và muốn lưu giữ mãi mãi

- Tỏa nhi, tối nay có muốn ngủ với ông bà ngoại không nha?

- Dạ có nha, Tỏa nhi thích được nghe ông ngoại kể chuyện cổ tích a~

- Được thôi bảo bối nhỏ

Tỏa nhi thích thú, hai chân ngắn ngủn của bé con cứ đung đưa qua lại làm cho ông bà ngoại nhìn vào càng thêm cưng chiều mà yêu thương

-----

Trên giường, hai thân ảnh trần trụi đang quấn lấy nhau, Tiêu Chiến hôn lên cằm Nhất Bác

- Nhất Bác

- Hửm???

- Cảm ơn anh

Vương Nhất Bác mỉm cười không nói, bên dưới vẫn luân động mạnh mẽ trong cơ thể của bé thỏ nhà mình. Khắp căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ của bé thỏ nhỏ

- Bảo bối, anh muốn có thêm bé con

.
.
.

./. Hợp Đồng Thế Thân


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net