Chương 69: Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nhớ...

.
.

.

Một tuần sau khi đám cưới, Tiêu Chiến theo ba mẹ Tiêu chuẩn bị trở về quê ở Trùng Khánh. Vương Nhất Bác cứ ôm chặt lấy anh không buông

- Bảo bối, thật không muốn xa em

- Nhất Bác, em chỉ về một tháng thôi sau đó em sẽ trở lên lại với anh mà

- Một tháng?

- À thì... 3 tuần được không?

- Một tuần

Tiêu Chiến buồn cười nhìn Vương Nhất Bác

- Một tháng sẽ trôi qua rất nhanh mà

Vương Nhất Bác im lặng không nói gì, hắn nắm tay Tiêu Chiến muốn kéo vào phòng

- Anh muốn làm gì?

- Anh muốn em

Nói rồi Nhất Bác tìm đến môi anh mà hôn, hai đôi môi xoay vần liếm mút không muốn rời xa. Tiêu Chiến cảm giác nếu còn hôn nữa thì cả hai không thể kiềm chế được bản thân mất, có thể bản thân anh sẽ không thể xuống giường được với con sư tử không biết tiết chế kia. Tiêu Chiến nhanh chóng buông môi Vương Nhất Bác, ánh mắt sũng nước nhìn hắn khẽ lên tiếng

- Không được đâu Nhất Bác, ba mẹ và tài xế Huỳnh đang chờ kìa, tối hôm qua anh hành em còn chưa đủ hay sao

- Không đủ đâu bảo bối

Vương Nhất Bác chu môi ủy khuất, hắn trưng ra ánh mắt tội nghiệp nhìn anh

- Vương lưu manh, thả em ra

Tiêu Chiến vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng tay Vương Nhất Bác. Nguyên một tuần sau đám cưới, đêm nào hắn cũng dụ dỗ anh cùng mình tận hưởng sung sướng... nói làm vậy sẽ tốt cho sức khỏe các thứ, nhưng cuối cùng người mệt mỏi vẫn luôn là anh, lần này anh sẽ không để cho hắn dụ dỗ nữa đâu, ba mẹ Tiêu cùng mẹ Vương đang chờ anh ở dưới nhà không thể chậm trễ. Nghĩ đến đó, Tiêu Chiến trực tiếp làm lơ Vương Nhất Bác, anh nhanh chóng mở cửa bước nhanh ra bên ngoài, tiến tới sofa trong phòng khách, mỉm cười nhìn mẹ Vương

- Mẹ chăm sóc Tỏa nhi giúp con, một tháng nữa con sẽ quay về

- Được rồi Chiến Chiến, con cố gắng dưỡng thai cho khỏe rồi về với mẹ và Nhất Bác. Tỏa nhi cứ để đó cho mẹ lo, con yên tâm nha

Tiêu Chiến mỉm cười nhìn mẹ Vương gật đầu, anh quay qua nhìn Vương Nhất Bác rồi nhanh chóng ra xe chuẩn bị rời đi

- Chúng tôi về trước, chào chị xui - ba Tiêu lên tiếng chào bà Vương

- Tạm biệt

Vương Nhất Bác nhìn theo bảo bối nhà mình, chưa xa nhau được một phút mà hắn đã thấy nhớ thỏ nhỏ nhà mình rồi

- Nhất Bác, vào nhà thôi con

Nghe tiếng mẹ Vương gọi lớn, hắn lủi thủi theo mẹ Vương bước vào trong nhà, khuôn mặt không có sức sống, ngồi xuống ghế sofa nhắm mắt định thần...

Hay là bây giờ hắn lái xe chạy theo xuống Trùng Khánh với bé thỏ nhà mình luôn có được không

Như đọc được suy nghĩ của Vương Nhất Bác, mẹ Vương lắc đầu lên tiếng nhắc nhở con trai

- Con chuẩn bị đến công ty đi a~ đừng có ý định chạy xuống Trùng Khánh, Chiến Chiến sẽ không tha cho con đâu, có khi còn bị đá về nữa đó

- Mẹ~

Vương Nhất Bác đứng bật dậy lủi thủi đi về phòng thay quần áo, chuẩn bị đến công ty nếu không muốn bị mẫu thân đại nhân cằn nhằn đến chóng mặt

-----

Một tuần xa nhau là một tuần không mấy dễ dàng với Vương Nhất Bác. Hắn nhớ anh đến nổi không thể tập trung làm bất cứ việc gì cả. Tâm hồn cứ lơ lửng nơi đâu làm cho bà Vương có chút buồn cười

- Nhất Bác, hay là con ra ngoài đi chơi với bạn đi cho khuây khỏa, nhìn con cứ ủ rũ như thế cũng rất chán

- Mẹ, con giao công ty lại cho mẹ, con đi Trùng Khánh với Chiến Chiến vài tuần được không?

- Nhất Bác, Chiến Chiến sẽ nhanh về với con ngay thôi mà. Ngày nào con cũng gọi điện nhìn mặt thằng bé còn gì? Như vậy vẫn chưa đủ

Vương Nhất Bác dẩu môi lên cãi lại

- Không đủ đâu mẹ

Bà Vương lắc đầu lườm con trai bảo bối nhà mình

- Tỏa nhi còn không thèm như con. Bé con suy nghĩ chín chắn, không đòi papa của bé còn con thì sao, nhìn lại mình xem, có bằng một đứa bé con hay không?

Nghe mẹ Vương so sánh như vậy nhưng Vương Nhất Bác chẳng thấy có chỗ nào bất hợp lý, hắn vẫn rất kiên quyết nói với mẹ mình

- Con quyết định rồi, ngày kia con sẽ xuống Trùng Khánh với Chiến Chiến, con sẽ đưa Tỏa nhi theo

Mẹ Vương lắc đầu bó tay với đứa con bảo bối nhà mình. Muốn xuống thăm vợ mà sợ bị đuổi nên kéo theo cục cưng của bà làm lá chắn, thật hết nói nổi

8:30 chiều

Vương Nhất Bác đang cùng Tiêu Chiến nói chuyện qua điện thoại

- Nhất Bác

- Chiến Chiến, em đã ăn tối chưa?

- Em ăn rồi, đang nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ

- Dạo này còn bị bé con hành em nữa không?

- Không nha, em khỏe rồi, không còn cảm giác nôn ọe nữa, ăn uống rất ngon miệng luôn, em còn tăng cân nữa đó

- Vậy sao? - Vương Nhất Bác nở nụ cười lưu manh

- Anh cười gì vậy? Nhìn có vẻ lưu manh

Vương Nhất Bác thu lại nụ cười, nghiêm túc nói

- Tỏa nhi ngày nào cũng khóc đòi em. Bé con nhớ em nhiều lắm

- Vậy sao? Em cũng rất nhớ Tỏa nhi... ba mẹ cứ nhắc Tỏa nhi liên tục luôn a~

Vương Nhất Bác cười rất tươi, ba mẹ nhắc Tỏa nhi, anh thì nhớ bé con... vậy thì hắn càng có lý do để về thăm bảo bối của hắn rồi

Cả hai nói chuyện phiếm được một lúc liền tắt máy. Bé thỏ nói chuyện với hắn mà cứ ngáp ngắn ngáp dài làm cho hắn cảm thấy yêu chết đi được... bảo bối chờ anh.

-----

Hôm nay là thứ bảy, buổi sáng Tiêu Chiến dậy thật sớm theo ba Tiêu ra ngoài vườn hít thở không khí trong lành. Cảm giác không khí ở quê rất thoải mái nên bé con ít khi quấy phá papa của bé như lúc trước nữa. Anh ăn ngon ngủ ngon hơn rất nhiều

- Chiến Chiến, gọi ba vào ăn sáng thôi con

Mẹ Tiêu đứng ngay cửa bếp nói vọng ra ngoài vườn. Tiêu Chiến vâng dạ rồi cùng ba Tiêu bước vào trong nhà dùng bữa sáng.

Trên bàn ăn cả nhà ba người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. Bỗng mẹ Tiêu lên tiếng hỏi nhỏ

- Chiến Chiến, con có nhớ Tỏa nhi không? Hay mẹ gọi Nhất Bác đưa Tỏa nhi xuống đây chơi nha

- Mẹ, Nhất Bác còn lo công việc ở công ty nữa, mặc dù con rất nhớ Tỏa nhi nhưng con cũng không thể làm phiền anh ấy được

Mẹ Tiêu rất nhớ Tỏa nhi, nhiều lúc bà muốn gọi điện cho Vương Nhất Bác đưa Tỏa nhi xuống đây chơi nhưng hơn hết bà rất sợ Tiêu Chiến cằn nhằn vì làm phiền Nhất Bác nên bà đành phải im lặng không dám đòi hỏi nữa.

Tiêu Chiến mỉm cười nhìn mẹ mình, đúng là có lúc anh rất nhớ Nhất Bác cùng Tỏa nhi nhưng Tiêu Chiến phải dằn xuống cái ý định muốn gặp cha con họ lại. Chỉ còn 3 tuần nữa là gặp lại Tỏa nhi rồi không phải sao

- Chiến Chiến, con có muốn ra vườn trồng thêm cây táo không? Tỏa nhi rất thích ăn táo, nếu trồng thêm vài cây nữa đến khi bé con xuống chơi chắc sẽ rất thích

Nghe ba Tiêu nói như vậy, Tiêu Chiến hớn hở ra mặt, anh liền đồng ý ngay... anh cũng rất muốn trồng một ít hoa cải dầu trong vườn nhà mình để lúc rảnh rỗi có thể về đây ngắm hoa

Cả nhà ba người vui vẻ tiếp tục giải quyết bữa sáng của mình

-----

11:23 am

- Bà ngoại, ông ngoại ơi~

Mẹ Tiêu đang nấu ăn trong bếp bỗng nghe tiếng gọi của bảo bối nhỏ nhà mình. Bà lắc đầu rồi cười thầm trong lòng... nhớ bé con đến nổi tưởng tượng ra giọng nói của bé con luôn a~

- Bà ngoại ơi~

Tỏa nhi từ bên ngoài lon ton chạy vào trong phòng khách kiếm ông bà ngoại nhưng không thấy, bé con chạy nhanh vào trong bếp, thấy bà ngoại đang quay lưng lại hướng mình nấu ăn liền chạy nhanh tới ôm lấy chân bà

Mẹ Tiêu bất ngờ quay mặt lại, là bảo bối nhỏ của bà, không phải là mơ sao?

- Tỏa nhi của bà, bà nhớ Tỏa nhi của bà quá - mẹ Tiêu ôm lấy khuôn mặt bé con mà hôn trái hôn phải

Vương Nhất Bác bước theo sau Toả nhi, trên tay cầm theo túi lớn túi nhỏ hành lý của hai cha con, hắn nhanh chóng lên tiếng chào hỏi

- Con chào mẹ, con mới tới

Mẹ Tiêu vui vẻ ra mặt, bà ôm lấy Toả nhi trên người, nói với Nhất Bác

- Chiến Chiến đang ở ngoài vườn trồng hoa với ba con, con ra đó kiếm thằng bé đi

- Dạ

Mẹ Tiêu ôm hôn Toả nhi không ngừng rồi thì thầm vào tai bé con

- Tỏa nhi ra vườn tạo bất ngờ cho papa cùng ông ngoại nha

Bé con mặt mày hớn hở nhanh chóng trườn xuống chạy thẳng ra ngoài vườn, theo sau là ba Nhất Bác

- Papa ơi~ ông ngoại ơi~

Tiêu Chiến đang trồng hoa trong vườn nghe tiếng bé con nhà mình đang gọi... anh ngước mặt nhìn lên liền trông thấy Nhất Bác cùng Tỏa nhi, anh có chút bất ngờ lật đật chạy tới

- Tỏa nhi

- Papa, Tỏa nhi nhớ papa nhiều lắm

Hai ba con ôm nhau, bé con khóc nức nở, một tuần xa papa làm cho bé rất nhớ, bây giờ thì tốt rồi... papa đã ở ngay trước mặt bé rồi a~

- Bảo bối, anh tới rồi

Vương Nhất Bác bước tới đưa tay ôm lấy bé thỏ nhà mình vào lòng, hắn hôn lên chiếc cổ trắng ngần của Tiêu Chiến

- Thật nhớ em, Chiến Chiến

- Em cũng nhớ anh

Tiêu Chiến nhanh chóng thả Toả nhi ra rồi nói với bé chạy qua ông ngoại

Tỏa nhi ngoan ngoãn làm theo lời Tiêu Chiến nói

Vương Nhất Bác nhận thấy Tỏa nhi đang ôm ông ngoại ở kia, hắn nhanh chóng luồn tay xuống gối bế anh lên một đường trở về phòng... làm cho anh có chút bất ngờ

- Nhất Bác, anh làm gì vậy? Tay em rất bẩn

- Không sao, anh bế em đi tắm

- ???

.
.
.

./. Hợp Đồng Thế Thân


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net