Chương 9: Hôn trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hôn trộm...

.
.

.

Vương Nhất Bác cùng Tư Vũ đi dạo, gió mát làm cả hai có chút thoải mái. Hắn đưa hai tay vào túi quần, Tư Vũ muốn được nắm tay Nhất Bác nhưng thấy hắn không muốn làm cho y cảm thấy mất vui

- Tư Vũ... em có tâm sự sao?

Vương Nhất Bác cảm thấy Tư Vũ hôm nay có chút lạ, tâm tình lúc vui lúc buồn liền lên tiếng quan tâm

Tư Vũ mỉm cười nhẹ, y quay đầu nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác như tìm kiếm điều gì đó

- Nhất Bác... anh có điều gì giấu em hay không?

- Anh có gì mà phải giấu em?

- Em thấy dạo này thái độ của anh có chút lạ, hình như anh ít quan tâm đến em hơn trước thì phải

Vương Nhất Bác mỉm cười đưa tay lên xoa đầu Tư Vũ

- Em nghĩ nhiều rồi, anh vẫn như vậy không có gì thay đổi.

Cả hai cứ thế im lặng bước đi bên nhau. Mỗi người đuổi theo một suy nghĩ riêng. Sau một lúc không kiềm chế được lòng mình, Tư Vũ nhanh chóng lên tiếng đặt câu hỏi

- Anh yêu em nhiều đến mức nào vậy Nhất Bác?

Cậu im lặng chưa muốn trả lời. Thật ra thì Nhất Bác quen biết Tư Vũ từ lúc nhỏ. Rung động đầu đời cũng thuộc về Tư Vũ. Cả hai quen nhau đến tận hôm nay, trải qua biết bao nhiêu chuyện nhưng cảm giác bây giờ của hắn rất khác.

Từ lúc gặp Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm thấy tim mình cứ đập loạn nhịp khi ở gần anh, cảm xúc khó tả, có lúc hắn cảm thấy vui sướng trong lòng khi thấy anh cười, buồn khi thấy anh không vui và còn nữa... Vương Nhất Bác rất sợ khi thấy Tiêu Chiến giận dỗi mình. Thứ tình cảm lớn lên mỗi ngày trong tim hắn khác xa với tình cảm bao lâu nay của mình với Tư Vũ làm cho hắn cảm giác khó hiểu chính bản thân mình.

Cố Tư Vũ nhận thấy Vương Nhất Bác cứ trầm tư không trả lời câu hỏi của mình, y có chút tức giận trong lòng

Có khi nào Vương Nhất Bác đã rung động với Tiêu Chiến rồi không? Tình cảm bao lâu nay của y không bằng thời gian mấy tháng của Tiêu Chiến

Đang miên man đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Tư Vũ nghe tiếng nói trầm thấp phát ra bên cạnh mình

- Tư Vũ mình về lại lều thôi, trễ rồi

- Ừm

Cả hai nhanh chóng cất bước quay lại lều, nhìn qua đám bạn thân đang ngồi ca hát vui vẻ bên kia

- Nhất Bác, Tư Vũ... lại đây hát một bài không?

Vương Nhất Bác lắc đầu từ chối, hắn cùng Tư Vũ đi tới lều của mình, mở dây kéo bước vào bên trong

Tiêu Chiến cùng Trác Thành đang nằm ngủ một bên, tay Trác Thành đặt ngang eo Tiêu Chiến còn anh thì quay lưng lại hướng Trác Thành ngủ say

Vương Nhất Bác nhíu chặt chân mày nhưng không biểu hiện sự khó chịu của mình ra bên ngoài, hắn nhẹ nhàng bước vào muốn nằm cạnh Tiêu Chiến nhưng Cố Tư Vũ không muốn

- Nhất Bác, bên này còn rộng, anh nhích qua đây với em

Vương Nhất Bác đành chiều theo ý của y, nhích người qua tạo khoảng cách với Tiêu Chiến, hắn nằm nghiêng quay lưng về hướng anh, nhắm mắt đưa mình vào giấc ngủ

Tư Vũ khẽ nhích người tới gần hắn hơn, đưa tay vòng qua eo hắn, Vương Nhất Bác vẫn nằm im không động đậy chỉ để hai cánh tay của mình vòng lại khoanh trước ngực, hành động này làm cho Tư Vũ có chút buồn lòng, y tủi thân khẽ quay người lưng hướng Nhất Bác mà ngủ.

Nửa đêm, Vương Nhất Bác cảm giác như có hơi thở nóng ấm đang phả ra sau lưng mình. Hắn quay lại nhìn thử liền trông thấy Tiêu Chiến đang ôm hắn, chăn đắp trên người đã bị anh đạp xuống một nửa, gió biển có chút lạnh, hắn là sợ anh bị bệnh như lần trước

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ngồi dậy chỉnh lại tư thế nằm cho anh, kéo chăn đắp lên người Tiêu Chiến rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh.

Hắn nằm nghiêng người chống một tay lên đầu nhìn ngắm bé thỏ đang ngủ say bởi vì trong lều tối đen, chỉ có một chút ánh sáng bên ngoài hắt vào làm Nhất Bác tự tin hơn khi lén lút nhìn ai kia ngủ.

Nhìn anh khi ngủ thật đẹp, đôi môi hơi hé lộ cặp răng thỏ trắng tinh. Vương Nhất Bác không kiềm chế được lòng mình khẽ cúi xuống hôn nhẹ vào môi anh

Môi anh rất mềm, cảm giác khi hôn rất thích, Vương Nhất Bác muốn được hôn nhiều hơn, hắn nhẹ nhàng liếm mút cánh môi anh, nhẹ nhàng luồn chiếc lưỡi vào trong khoang miệng anh mà khuấy đảo

Tiêu Chiến vì đang ngủ mê cảm thấy có dị vật trong miệng đang càn quấy, môi anh nhanh chóng chụp lấy lưỡi hắn mà mút chặt, âm thanh mút mát của hai đôi môi vang lên trong không khí tĩnh lặng.

- Ưm...

Vương Nhất Bác cảm thấy anh có chút khó thở liền rời cánh môi mình ra vươn lưỡi liếm lên nốt ruồi xinh đẹp dưới môi anh, hắn mỉm cười nằm xuống, cảm giác hôn trộm ai kia làm cho bản thân cảm thấy có chút thành tựu

Hắn cảm thấy trong lòng mình hạnh phúc dâng trào. Khẽ ngắm nhìn ai kia một chút rồi nhắm mắt ngủ say.

Cố Tư Vũ bên này vẫn chưa ngủ, hành động lén lút hôn môi của Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến làm cho y cảm thấy quá mức đau lòng. Y sợ Vương Nhất Bác rung động với Tiêu Chiến, y phải tìm mọi cách làm cho Vương Nhất Bác phải vĩnh viễn thuộc về mình... nhất định như thế

Tiêu thỏ bên này vẫn không biết mình mới bị kẻ trộm thiếu liêm sỉ nào đó cướp đi nụ hôn đầu đời, anh vẫn vô tư ngủ say không mộng mị

-----

Buổi sáng trên bãi biển, hội bạn thân đang ngồi ngắm bình minh buổi sáng. Vương Nhất Bác cùng Tư Vũ cũng ngồi bên cạnh nhau cười nói vui vẻ, Tư Vũ ôm lấy cánh tay Vương Nhất Bác dựa vào vai hắn chờ đợi ngắm mặt trời mọc.

Tiêu Chiến cùng Trác Thành bước ra khỏi lều, anh nhìn thấy Tư Vũ đang ôm lấy cánh tay hắn, đầu đang dựa vào vai Nhất Bác làm cho anh cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Buổi sáng tâm trạng không vui có thể sẽ phá hỏng một ngày mới. Anh không để ý nữa, kéo tay Trác Thành chạy ra biển nghịch nước

- Thành Thành, tắm biển không

Trác Thành cũng như Tiêu Chiến, lần đầu tiên được trông thấy biển nên rất phấn khích. Cả hai cứ thế vui đùa tạt nước vào nhau thích thú cười vang

Vương Nhất Bác bên này nhìn sang liền trông thấy Tiêu Chiến mới sáng sớm đã vui vẻ hạnh phúc như thế, lại là đang vui vẻ với Trác Thành làm cho hắn có chút ghen tỵ. Hắn định đứng dậy bước ra biển với Tiêu Chiến nhưng bị cánh tay của Tư Vũ giữ chặt không buông nên đành từ bỏ ý định muốn tắm biển cùng ai kia

Cố Tư Vũ biết rõ Vương Nhất Bác có chút rung động với Tiêu Chiến. Nhìn vào mắt Nhất Bác khi hắn nhìn Tiêu Chiến khác hẳn với khi nhìn y, ánh mắt ôn nhu sủng nịnh mà chưa bao giờ y được trông thấy. Y sẽ không để vụt mất Vương Nhất Bác trong tay Tiêu Chiến được. Dù sao thời gian bên cạnh Nhất Bác của y nhiều hơn so với Tiêu Chiến. Hiểu tính Nhất Bác cũng chỉ có một mình Tư Vũ, đó là điều thuận lợi của y lúc này

- Nhất Bác, anh tặng nhẫn cho em được không?

- ...

- Từ lúc nhận lời yêu anh đến giờ anh chưa bao giờ tặng nhẫn cho em đó

Cố Tư Vũ nũng nịu trách móc Nhất Bác. Vương Nhất Bác cảm thấy lời y nói cũng đúng nên đã gật đầu đáp ứng

- Được

Cố Tư Vũ hạnh phúc choàng tay qua ôm choàng lấy Vương Nhất Bác. Cả hai ôm nhau nhưng mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của bản thân

Tiêu Chiến đang vui vẻ cười đùa dưới biển với Trác Thành, anh ngước ánh mắt nhìn về hướng ai kia

Nhất Bác cùng Tư Vũ đang ôm nhau sao?

Anh không muốn nhìn nữa, quay đầu qua hướng khác, kiềm nén cảm xúc không để nước mắt của mình rơi xuống.

Trác Thành trông thấy Tiêu Chiến trầm tư không đùa giỡn với mình nên thấy có chút khó hiểu, Trác Thành không hiểu lý do tại sao trong phút chốc Tiêu Chiến lại mang dáng vẻ trầm tư ão não như thế

- Bé Thỏ, nhìn nè

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn lên, Trác Thành đã nhào tới ôm chầm lấy anh

- Thỏ con ngốc nghếch... ha ha ha

- Tôi đã cấm cậu gọi tôi là thỏ con rồi mà, không được gọi nữa

Vừa nói anh vừa đưa tay đánh đấm Trác Thành. Coi như chuyện buồn của anh cứ chôn giấu trong lòng không để cho ai biết. Cứ để nó chết ngạt trong một góc tim của anh cũng tốt

.
.
.

./. Hợp Đồng Thế Thân


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net