12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nói với cha, anh muốn tìm một công việc khác.

Đó là một buổi chiều hè không có gió, tay chổi của cha Tiêu hơi khựng lại, rồi như không có việc gì, ông tiếp tục công việc ông đang làm, gom sạch lá từ khu vườn sau nhà họ Vương.

Tiêu Chiến vẫn nằm trên đống lá khô, nhìn bóng lưng cha gầy gò ở trước mặt mình. Cha anh không trả lời, nhưng anh lại chẳng thấy có gì vội vã, anh có thể nghe theo cha anh, cha anh không đồng ý anh sẽ không cự cãi. Ông gieo vào người anh hi vọng của ông, cho dù lớn từng này tuổi anh mới thấy hi vọng này nhỏ bé cỡ nào, ông chỉ muốn con mình trở thành quản gia nhà họ Vương, hầu hạ cậu chủ Vương Nhất Bác, như khi ông còn trẻ không làm được. Cho dù nhỏ bé cỡ nào, anh vẫn trân trọng nó.

Cha Tiêu thảnh thơi làm xong công việc, cả khoảng sân rộng được ông quét sạch sẽ, gom lá thành từng khoảng vàng ruộm, ông gọi với tên mĩ miều gom mùa lại, ông gom mùa năm này qua năm khác, cây trong vườn cũng được ông cắt tỉa tỉ mỉ không còn chiếc lá thừa. Ông ngồi cạnh nơi Tiêu Chiến đang nằm, mắt nhìn ráng chiều, nói với anh:

- Đều theo Chiến Chiến cả.

Có lẽ đây lại là phản ứng anh không ngờ tới nhất, đến mức anh còn chút tiếc nuối sao cha không cản mình.

Cha anh nhìn xuống anh, khuôn mặt nhăn nheo của ông ép thành một nụ cười khổ sở.

- Cái đó... Tiểu Chiến vẽ đẹp như vậy. Có khi học vẽ cũng tốt nhỉ?

Ông mò mẫm túi áo ngực, rút ra vật gì đó không còn hình dạng ban đầu, một nửa gần như cháy đen.

Tiêu Chiến giờ mới nhận ra quyển sổ tay của anh.

Anh hốt hoảng cầm lấy nó, tay run rẩy, anh bị mất quyển sổ này lâu rồi, chỉ dám im lặng tìm kiếm, thế mà giờ....

- Hôm con đi với cậu chủ tới thành phố khác, Hải Đường có tới tìm cha.

Giọng nói ông đột nhiên trở nên khổ sở, không cần nói Tiêu Chiến liền có thể hiểu. Anh bật dậy, mắt đỏ lên giăng đầy tơ máu.

Trong giây phút đó anh thật sự muốn bóp chết Hải Đường.

- Cậu ấy nói gì với cha?

Anh nửa ngồi nửa quỳ trên sân đầy cỏ, hai tai đỡ lấy vai của cha mình, cha anh chỉ cười cười, lảng tránh ánh mắt của anh.

- Cũng không có gì. Bất quá cha cũng không có tin.

- Cha! Cha nói đi, cậu ta nói gì? Nói gì tới mức cha tái phát bệnh phải vào viện chứ? Hay cậu ta làm gì? Cậu ta có làm gì không? Cha?

- Chiến Chiến. Người ta nói gì không quan trọng. Cậu ta có quyển sổ của con. Còn vứt nó vào bếp lửa, may mà cha lấy ra kịp.

Tiêu Chiến im lặng. Anh nhắm chặt mắt kìm nén, cha anh có lẽ mãi mãi không nói, nhưng anh có thể tưởng tượng được, tình nhân của người anh yêu, vênh vênh váo váo bước vào nhà anh, nói về anh bằng những lời lẽ khó nghe, mang tâm tư của anh ra cười cợt rồi ném vào đống lửa. Mà cha anh, người suốt đời luôn cam chịu, đã phải đau lòng cầu xin kẻ kia ra sao.

- Chiến Chiến ngoan! Chiến Chiến ngoan. Dù có chuyện gì cũng không được thù ghét người khác, người ta đối xử với mình không tốt, đó là sơ tâm của người ta, đừng vì người khác mà đánh mất sơ tâm của mình.

Những ngón tay chai sần của ông vuốt dọc sườn mặt Tiêu Chiến, rồi vòng qua tóc anh, xoa xoa thật nhẹ như vỗ về con cún nhỏ.

Lát sau, Tiêu Chiến ngẩng đầu, nở một nụ cười, nói với cha, cha à, không có gì đâu cha, con không có buồn.

Buồn phiền là gì? Yêu đương là gì? Anh cũng chết tâm rồi.

---------

Tiêu Chiến thi vào một lớp học vẽ, đồng thời nộp đơn xin thôi việc cho Diệp quản gia, cũng gửi cho Vương phu nhân một bản, ông chủ Vương không có nhà, có lẽ đây là người thích hợp nhất để thưa chuyện, anh không chần chừ được nữa rồi, anh không muốn tiếp tục thêm nữa.

- Chuyện này... chuyện này?

Cả hai người giương mắt nhìn anh. Có lẽ không nghĩ tới có thể xảy ra chuyện này, không hiểu sao Vương phu nhân không muốn đứa nhỏ này rời đi, bà lần lữa một hồi, liếc nhìn Diệp quản gia, rồi lại nhìn Tiêu Chiến. Cuối cùng nói với anh:

- Con là quản gia của Nhất Bác, cái này chờ Nhất Bác quyết định đi. Cũng không lâu lắm. Khoảng ba bốn hôm nữa là được.

Tiêu Chiến mỉm cười, anh hiểu bà nghĩ gì, phúc lợi người làm nhà họ Vương không thiếu, quản gia lại càng đặc biệt hơn, không ai hiểu được lí do anh làm vậy.

- Bất quá, dù cậu chủ quyết định thế nào, con vẫn đi.

Ngoài trời mưa rất lớn, hạt mưa rào rào tạt vào cửa kính sau lớp rèm gấm, sấm chớp đùng đoàng kéo tới. Tiêu Chiến chào hai người, nói không tiện ở lâu mà rời đi sớm, cũng không muốn hai người hỏi han dài dòng thêm nữa.

Phòng trà anh vừa vào ở tầng bốn, giờ anh phải đi xuống thêm bốn tầng, cũng là đi qua phòng cậu chủ ở tầng hai. Căn nhà này xây theo lối kiến Tây Âu cổ, cầu thang xoắn ốc , đứng ở đâu cũng thấy phòng cậu chủ, còn sáng đèn, dù người không có ở đó. Anh đứng trên hành lang uốn tròn ở tầng bốn, nhìn căn phòng mình đã vào thành quen.

Nhưng mà, từ nay không như vậy nữa.

'Trong phòng có kẹo, anh có thể đứng bên trong'

' Tiêu Chiến, sao một người lại thích một người'

'Tiêu Chiến...'

Kí ức như những hình ảnh trên đèn kéo quân, lần lượt xoay tròn, xoay tròn trong đầu anh.

Anh thế mà không nhận ra dưới sảnh lớn có một người.

Tiêu Chiến ghét bỏ muốn tránh mặt, nhưng người kia thì không.

Hải Đường hùng hổ bước lên, hai người gặp nhau ở chiếu tới dãy cầu thang cuối cùng. Tiêu Chiến cảm thán tại sao mình không mang ô, vì nhìn Hải Đường dầm mưa trông vô cùng thê thảm, tóc bết dính xuống má, cả người ướt như chuột lột, khuôn mặt trắng bệch, trông còn hơi hốc hác.

Tiêu Chiến không chào hỏi, lơ đãng tránh đi.

- Tiêu Chiến!

Hải Đường quát lên, không còn giọng nói chuông đồng thánh thót, cậu ta dùng mọi sức lực hét lên.

Tiêu Chiến không trả lời. Bước qua Hải Đường.

- Anh đã làm gì Vương Nhất Bác?

Tiêu Chiến vẫn không trả lời, bước thêm một bước.

- ĐỒ... ĐỒ KHÔNG BIẾT XẤU HỔ.

Giọng Hải Đường càng run mạnh. Tiêu Chiến đã bước qua Hải Đường, một đạo sấm chớp đùng đoàng kéo tới. Ngay sau đó Tiêu Chiến liền thấy hối hận, như việc anh để Hải Đường ở sau anh.

Như việc anh nên đẩy cậu ta xuống trước.

Trước khi cậu ta làm vậy với anh.

Tiêu Chiến bị Hải Đường đẩy xuống từ phía sau.

Những ngón tay rất dài, rất lạnh, còn ướt. Tiêu Chiến không cảm nhận được đau đớn, không cảm nhận được sợ hãi, không cảm nhận được gì cả. Anh đáp xuống sàn đại sảnh. Tay phải anh toàn máu, hình như sàn rất lạnh, máu trên đầu cũng túa ra không ngừng.

Rất lạnh. Anh chỉ muốn ngủ thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net