13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khoé miệng 

Trầm ngâm nghe tiếng gió, lòng quặn đau 

Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết

 Nỗi sầu tư lặng lẽ, khó được trùng phùng

 Chìm vào giấc mộng cuồng si... 

Kiếp này đã không còn tìm kiếm

 Dung nhan đã mất đi để lại tiếng thở dài

 Lãnh đạm hoá thành một cuộc vui

 Quá khứ chỉ còn hoa trước mộng*

--------------------------------

Tiêu Chiến mơ về những ngày đã cũ, những ngày không biết buồn vui, miệng ngậm búng kẹo ngọt đi tới đi lui sau lưng Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác khi đó chưa lớn, tấm lưng gầy nhỏ, nhưng thon cao, có hương gỗ nhạt nhòa, hướng gió thổi làn tóc nâu làm mùi hương vờn đi vờn lại. 

Vương Nhất Bác thật đẹp.

Ánh sáng nhàn nhạt sau lưng thiếu niên, cậu luôn ngồi ngược sáng, bởi dương cầm thật lớn mà trở nên càng mảnh dẻ, cậu có thể đàn, những bản nhạc trong trẻo như thánh ca chảy dần vào tâm Tiêu Chiến, đến cả đời anh không quên được.

Vương Nhất Bác quay lại nhìn anh, không nở nụ cười nhưng ánh mắt nhu hòa không gợn sóng, cậu không nói gì, chỉ gọi tên anh.

Hoa hồng Tiêu Chiến trồng, mùi hương, gai nhọn. Và tay anh đầy máu.

Tim anh cũng vậy.

Không chỗ nào không đau đớn.

Tiêu Chiến mở mắt, ánh sáng đèn neon nhờ nhờ làm mắt anh không kịp thích nghi, chỉ nheo mắt lại. Mùi thuốc sát trùng sộc vào mũi, anh nặng nề thở ra, nhìn xuống bàn tay phải của mình.

Thân anh nổi một tầng da gà.

Hàng chục chiếc ghim lố nhố cố định lấy tay anh, từ đầu ngón tay đến cổ tay, dày đặc tới mức anh có cảm giác chúng chỉ đang chống đỡ cho một thứ đã nát bươm không còn hình dạng. 

Và tay anh không hề có cảm giác. Anh cố nhúc nhích, nhưng một chút dao động nhỏ cũng không có.

- A...

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, nước mắt không kìm được túa ra, men theo thái dương xanh xao yếu ớt mà chảy ngược xuống, thấm vào băng gạc còn dính máu trên đầu.

- Tiêu Chiến. Cậu đau ở đâu?

- Á....

Tiêu Chiến dùng sức hét lên, anh không điều chế được nhịp thở, những luồng không khí khô cằn không ngừng sộc vào cánh mũi, đảo điên trí óc anh. Anh. Sợ tới không thở được. Cho dù vùng vằng cỡ nào, tay anh cũng không nhúc nhích nữa.

- Tiêu Chiến. Một vết thương nhỏ thôi. Chúng tôi đang cố định lại xương gãy. Chúng ta cần thời gian.

Lâm Ngôn Hi cũng rối loạn theo, Tiêu Chiến đã bất tỉnh ba ngày, anh thậm chí đã ngủ quên ngay ở đây. Một bác sĩ không thể thiên vị bệnh nhân nào, nhưng anh có thể ném hết mớ quy tắc đó sau đầu, chỉ cần người này tỉnh lại.

Lâm Ngôn Hi bắt lấy cánh tay đang làm loạn của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng đè lên lòng bàn tay anh, tay phải của Tiêu Chiến không thể cử động, tay trái sợ tới nỗi quơ loạn lung tung, nhưng anh rất yếu, một lực nhỏ cũng đủ làm cái bánh bao mềm mềm đó thôi không làm loạn. 

Tiêu Chiến vẫn nằm khóc trên giường, đáng thương tới nỗi làm người ta thấy không gánh được mọi đau đớn cho anh trong tâm thật khổ sở. Từ lúc nào Lâm Ngôn Hi đã đưa tay lên vuốt vuốt tóc mái anh như an ủi một con mèo nhỏ.

- Cậu đau ở đâu? Nói tôi nghe xem, cậu đau ở đâu?

- Mất bao lâu?

Lâm Ngôn Hi không trả lời.

- Mất bao lâu để hồi phục?

Bấy giờ Tiêu Chiến mới nhìn vào mắt người trước mặt, anh thậm chí không nhận ra nãy giờ mình làm loạn với ai, giữa tiếng thút thít đứt quãng, anh hỏi, thế mà không nhận được câu trả lời.

- Sớm thôi.

Lâm Ngôn Hi để lại câu trả lời không rõ ràng, lưu luyến dỗ dành anh một chút rồi gọi y tá vào hỗ trợ kiểm tra thân thể anh.

 Anh tên gì? Số mấy đây? Y tá hỏi anh vài câu hỏi đơn giản, có thể anh bây giờ trông rất buồn cười? Tới mức họ phải kiểm ra anh bằng một vài câu hỏi gần như là ngớ ngẩn. Tiêu Chiến rất ngoan ngoãn, trả lời tất cả những câu hỏi của y tá, mặc dù nước mắt vẫn rơi xuống và trong lòng anh thì đang cười chính mình. 

Câu hỏi của anh không ai trả lời cả. Bàn tay này của anh, còn có thể dùng nữa không?

Ba mẹ Tiêu hớt hải chạy vào, có thể giờ là nửa đêm, hai người có lẽ cũng phải ngủ ngoài hành lang hoặc đâu đó trên sàn bệnh viện như anh đã từng. Nhìn thấy cha mẹ, Tiêu Chiến ngưng khóc, thút thít nhìn về phía hai người nói  'con không sao'.

Mẹ Tiêu  nghe được một lời này của anh, càng khóc đến không ngừng được, vừa khóc vừa không ngừng đập đập vào phần nệm bên cạnh anh. Tiêu Chiến nghĩ, nếu không phải anh bây giờ không chỗ nào còn lành lặn, có lẽ chỗ đáp của bàn tay kia không phải phần nệm này mà là khuôn mặt anh. Hoặc có thể mẹ anh sẽ cầm chổi lông gà rượt anh chạy khắp bệnh viện, rượt không chừa chỗ nào.

Như thế thật tốt.

Bị đánh thật tốt.

Cốp!

Anh bị cha búng vào trán thật.

- Lớn rồi còn bất cẩn té ngã. Con biết cha mẹ lo thế nào biết không? Tỉnh lại là tốt rồi, cái mạng này ông trời còn thương.

- Con không có.

- Không có cái gì?

- Không có bất cẩn té ngã.

Câu nói nhỏ dần về phía cuối, trở thành một chùm từ ngữ dính vào nhau không rõ nghĩa. Phải rồi, anh có nói cũng không ai tin anh, không một ai tin anh bị người ta cố tình đẩy xuống.

- Cha. Lúc cha tới, có ai ở đó?

- Diệp quản gia. Bà ấy thấy con trước, mặt cắt không còn giọt máu. Con làm khu nhà loạn lên, có biết không hả?

Quả nhiên như vậy. Hải Đường đã rời đi.

-------------------------

Sáng hôm sau vừa tới giờ thăm bệnh, từng tốp từng tốp người kéo vào phòng bệnh của anh chật kín, trái cây và bánh ngọt cũng để đầy trên bàn.

- Anh Chiến anh Chiến, lúc anh ngã xuống đó, thấy thế nào?

- Em biết cầu thang đó mà. Đứng đó, nhào xuống vài vòng sẽ biết thôi.

- Anh Chiến anh chiến, nằm ba ngày như vậy mông anh còn cảm giác không?

-...

- Anh Chiến, em mang lê tới, lê mới hái, nhưng mà răng anh còn không? Té mạnh như vậy, không gãy chứ?

- Anh cắn em luôn đó.

Tiêu Chiến bị hỏi tới mệt, không thèm trả lời nữa. Anh vừa tỉnh dậy, chưa ăn được bao nhiêu, năng lượng ít ỏi cũng tiêu tan đâu hết, đang lúc anh thiu thiu muốn ngủ. Ba Tiêu báo tin có bà chủ và Diệp quản gia vào thăm.

Diệp quản gia mang theo một giỏ mây đầy bánh ngọt, vẫn câu hỏi ngớ ngẩn đó, hỏi anh còn răng để ăn không? Không báo trước vạch xuống cằm nhỏ của anh, nói may mà răng thỏ vẫn còn.

Diệp quản gia nói gì anh không để ý lắm, lại nhìn Vương phu nhân ở phía sau, bệnh viện không có nhiều ghế, có chiếc ghế đẩu duy nhất trong phòng bà cũng không ngồi. Khí chất và địa vị của nhà họ Vương không hợp nơi này, nhìn thế nào cũng thấy khập khiễng cả. 

Đôi mắt Vương Nhất Bác rất giống mẹ, có lẽ vì vậy khi thấy Vương phu nhân ở đây, Tiêu Chiến vô cùng không vui. Anh nói anh mệt rồi, anh muốn ngủ.

Cho dù điều này thật vô lễ. Nhưng anh không cầm cự được lâu hơn nữa. 

Vương phu nhân để Diệp quản gia đi ra trước, bà lẳng lặng lại gần Tiêu Chiến.

- Tiểu Chiến.

- Dạ.

- Ta gọi con như vậy được không?

- Dạ.

- Nhất Bác sắp về rồi. Con có thể đợi nó được không.

Tiêu Chiến biết Vương phu nhân nói về việc gì, anh im lặng một chút, như là lựa lời để nói, cũng như là không muốn trả lời.

- Dù thiếu gia quyết định thế nào. Con vẫn đi.

Vương phu nhân thở dài, cuối cùng bà đặt lên đầu giường Tiêu Chiến một túi kẹo ngọt.

- Nghe nói con thích kẹo này.

- ...

- Thằng bé ít nói ít cười, lần đầu tiên ta thấy nó cười híp cả mắt lại thủ thỉ với ta, Tiêu Chiến thích kẹo táo.

Chắc khi đó nó khoảng mười một tuổi.

- Tiểu Chiến, con có nghĩ, Nhất Bác từ nhỏ đã lạnh lùng như vậy, còn ở cạnh con quá sớm, có phải nhiều thứ thằng bé không thể hiểu được hay không?

Con... không thể chờ thằng bé một chút sao?

Tiêu Chiến chỉ cười.

- Không thể. Thưa phu nhân.

Bởi vì, chờ hay không, điều đó bây giờ không quan trọng nữa.

---------------------

*Lời bài hát Là tự em đa tình. 

Đoạn này định tự viết bài thơ, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại một thân chuyên toán từ hồi mẫu giáo không có gì trong đầu ngoài sin và cos, không nên tự hành mình và hành các bạn đọc. :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net