19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến tỉnh dậy đã qua trưa, trên người anh là áo khoác của Vương Nhất Bác, bên cạnh anh còn có một chiếc bánh ngọt phủ đầy mứt táo mà trên túi giấy có nét chữ phiêu phiêu của Vương Nhất Bác, cậu viết:

'Của Tiêu Chiến'

Tiêu Chiến cầm theo bánh ngọt bước ra ngoài xe, nắng bên ngoài vàng ruộm như mật ong, anh nheo mắt, nhìn xung quanh tìm một người mình quen, nhưng không có ai cả, chỉ thấy một người anh không muốn thấy nhất. Hải Đường cũng ở đây, đang đưa đồ uống cho mấy người làm từ nhà họ Vương tới.

Cậu ta ở đây thật không hợp tổng thể, ai cũng một thân áo quần nhân công dính bùn dính đất, chỉ có cậu ta sơ mi trắng mỏng tang sạch sẽ. Nhưng công nhận câu ta đẹp thật, vì đứng giữa một rừng người bình bình thường thường nên trông càng thanh khiết xinh đẹp, miệng nhỏ lúc nào cũng lễ phép cười cười. Trông ngoan không tả được.

Thảo nào Vương Nhất Bác yêu cậu ta nhiều đến vậy.

Tiêu Chiến dù sao cũng phải bất đắc dĩ đi về phía đó tìm cha mình, gặp Hải Đường, cũng bất đắc dĩ chào một tiếng:

- Hải Đường thiếu gia.

Hải Đường khựng lại. Trong phút chốc run rẩy tới tay chân không biết đặt ở đâu, cũng không còn thanh khiết xinh đẹp nữa, cậu găp Tiêu Chiến như gặp quỷ, suýt chút nữa răng lập cập va vào nhau.

Tiêu Chiến không để ý đến cậu ta, nhác thấy bóng Hạ Trình đang ngồi trong nhóm người phía bóng cây đang hớn hở vẫy mình liền đi tới. Anh tiện tay lấy phần nước uống trên cánh tay đang bất động trên không trung của Hải Đường, hút một ngụm lớn, tay còn lại đang cầm bánh ngọt trên có ba chữ ' của Tiêu Chiến' mang nhét vào tay cậu ta.

- Người yêu cậu gửi cậu đó, ăn đi.

Hải Đường vậy mà không trả lời mình, Tiêu Chiến đã định lướt qua cậu ta, nghĩ nghĩ gì đó anh lại buột miệng trêu chọc:

- Uống trà Earl Grey không? Trà Earl Grey chín lăm độ đó.

Anh chỉ buột miệng nói ra, nhưng anh nghĩ lời nói đùa này có vẻ không vui rồi, bởi vì mặt Hải Đường lúc nãy trắng giờ thì xám ngoét, có vẻ Tiêu Chiến đứng đây thêm một phút nữa cậu ta sẽ xỉu đến nơi.

Tiêu Chiến cũng ngại làm người ta ngất xỉu, anh bỏ qua Hải Đường, đi về phía Hạ Trình ngồi.

- Cha anh đâu?- Anh hỏi.

- Đi theo thiếu gia rồi.

- Sao cha anh lại phải đi theo thiếu gia?

- Vì thiếu gia nhà chúng ta á... thiếu gia nhà chúng ta đó... cây táo cây lê có phân biệt được đâu.

Vẻ mặt mấy người gần đó muốn cười mà không dám cười, quay sang Hạ Trình trách mắng sao đã nói đúng còn dám nói to.

- Thiếu gia có chấp niệm với táo đó.

- Vậy à?

Tiêu Chiến lơ đãng hỏi, một hơi hút hết ly nước trong tay. Lại là nước ép táo, bao tử chưa ăn gì bị chất axit dịu ngọt này nhồi cho kêu ọt ẹt.

- Tiếp theo sẽ làm gì, Tiểu Trình?

- Có làm gì đâu. Hôm nay coi như đi chơi thôi. Chút có lễ hội đó, mình giúp người ta trang trí một chút là được.

Nói rồi cậu cầm chiếc giỏ mây to tướng nhét vào tay Tiêu Chiến:

- Đây anh, anh đi hái táo đi, rồi mang qua bên kia cho người ta.

Tiêu Chiến ôm lấy cái giỏ mây Hạ Trình đưa, nhìn sang vườn táo đỏ được trồng theo hàng lối, trải dài như bất tận, len lỏi trong sắc xanh đỏ đó, vài cô thôn nữ chăm chỉ hái táo, nhìn hiền hiền, xinh xinh.

- Ô. Toàn là mĩ nữ.

Anh hái táo được một lúc, không đi tìm mĩ nữ, mà mấy mĩ nữ tìm đến anh, mĩ nam cũng có, xem Tiêu Chiến như thỏ lạc bầy mà vây lại xem xem rồi bắt chuyện, chiếc giỏ mây vì đầy quá nửa là táo mà hơi nặng, anh lại ôm bằng một tay, một tay kia định mang quả táo lên cắn một miếng mà người ta hỏi hết câu này tới câu khác, anh sợ thất lễ không dám mở miệng cắn.

- Mọi người đi làm việc đi.

Không cần đoán cũng biết người nói là ai, nhờ giọng nói rất ấm phía sau lưng và khuôn mặt tự dưng đỏ lựng của mấy cô thiếu nữ, mấy cô cũng rất nghe lời, nuối tiếc rời đi, thỉnh thoảng quay lại liếc nhìn, phấn khích đẩy đẩy nhau ' Vương thiếu gia, Vương thiếu gia kìa'.

Vương Nhất Bác từ phía sau lấy mất quả táo trên tay Tiêu Chiến, đổi bằng quả táo đỏ mọng trên tay cậu.

- Muốn ăn trước tiên phải rửa.

Tiêu Chiến mang quả táo đã được rửa sạch lên cắn rột một cái, anh vẫn một tay ôm giỏ, một tay cầm táo, không phản ứng được việc Vương Nhất Bác đang làm trên đầu mình.

Vương Nhất Bác không biết kiếm từ đâu một cái mũ rơm, loại mũ có hai tua dài dài, lúc đội vào thắt vừa với mặt để gió khỏi thổi bay.

Cậu rất nghiêm túc thắt cho anh một cái nơ bướm dưới cằm.

- Thiếu gia. Đừng có thắt nơ bướm.

- Uhm. Không có thắt nơ bướm.

Vương Nhất Bác đưa tay lên chỉnh cho anh, cứ nghĩ cậu sẽ tháo cái nơ ngốc nghếch dưới cằm anh ra, nhưng không phải, cậu chỉ kéo hai cái dây đuôi bướm cho cân xứng hơn thôi.

Cuối cùng cậu đón lấy giỏ mây trên tay anh.

- Đi đi, tôi giúp anh.

Vương Nhất Bác đi phía sau Tiêu Chiến. Nắng vàng, rất ấm áp. Đi phía sau có thể vừa vặn nhìn bóng lưng gầy gầy của anh, có thể thấy cái gáy mảnh khảnh cao cao của anh, có thể thấy những ngón tay hơi cháy nắng của anh vươn ra hái trái cây. Thấy anh. Không bao giờ biến mất khỏi tầm nhìn của cậu nữa.

- Bình thường thiếu gia cũng giúp nhân công hái táo vậy sao?

- Uhm. Bình thường vẫn vậy.

- Thế sao không phân biệt được cây táo với lê?

Một câu này Tiêu Chiến hỏi cho có, anh thề mình không có ý trêu chọc gì Vương thiếu gia, nhưng nói xong anh cũng thấy mình hơi khiếm nhã, liền quay lại nhìn thiếu gia.

Ai ngờ Vương Nhất Bác thần sắc không hề đặt vào mấy câu hỏi của anh, dịu dàng trả lời.

- Uhm. Không phân biệt được.

Tiêu Chiến bị cái nhìn của Vương Thiếu gia đốt cho sắp cháy, anh còn mặc cái áo bông thiên thanh khi sáng, giờ mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, không hiểu vì cái gì, anh vô cớ sợ, gáy chảy đầy mồ hôi.

Anh đưa tay muốn lấy lại cái giỏ của mình, hỏi Vương Nhất Bác:

- Cậu xong việc trong kia chưa? Cứ để tôi tự làm được rồi.

Vương Nhất Bác đi tiếp, vẫn là không trả cái giỏ mây cho anh.

- Tiếp tục đi.- Cậu nói.

Cậu biết, đã từ rất lâu rồi, Tiêu Chiến và cậu không bao giờ nói với nhau những lời thật tâm muốn nói, nhưng thế này cũng được, yên lặng cũng được, năm năm kia anh không muốn nói cậu sẽ không hỏi. Tiêu Chiến làm gì cũng được, miễn là không đi quá xa.

- Thiếu gia.

- Uhm.

Tiêu Chiến từng nhớ, khi còn nhỏ anh nghĩ tiểu thiếu gia chắc chắn có cánh và vòng thánh, khi gặp rồi tuy không như vậy nhưng anh vẫn thấy dương quang lấp đầy ánh mắt cậu cũng chẳng khác thiên thần, cho dù cậu có ít nói ít cười, có lãnh đạm cao ngạo thì ánh sáng rạng rỡ trong mắt vẫn không thay đổi. Nhưng mà... có phải điều gì rồi cũng khác? Thiếu gia bây giờ không còn ánh dương quang trong mắt, cậu nhìn anh, cái nhìn có đôi nét ảm đạm muộn phiền. Lần lữa một hồi, anh hỏi:

- Hải Đường, đối xử không tốt với thiếu gia sao?

Vương Nhất Bác dừng lại, hơi nghiêng đầu nhìn anh.

- Sao anh hỏi vậy?

Tiêu Chiến nhận ra mình có hơi thất lễ, có lẽ cái nắng trên đầu làm anh bị điên mất rồi, không đâu đi hỏi chuyện yêu đương của người ta. Anh cười ha ha hai tiếng, đáp lại cậu:

- Không có gì đâu, hỏi cho vui thôi.

Ngay lúc đó bụng anh rất phối hợp mà kêu rột rột.

- Anh chưa ăn gì sao?

- Có ăn táo rồi.

- Tôi có để bánh ngọt bên cạnh anh. Anh có thấy không?

- À, cho người ta ăn rồi.

Vương Nhất Bác rủ mắt, giỏ táo trên tay bỗng nhiên nặng trịch. Cậu không hỏi người ta là ai, cũng nói thêm gì, chỉ lẳng lặng dẫn Tiêu Chiến về phía nhà ăn.

Lát sau, Vương Nhất Bác phía sau nói với bóng lưng Tiêu Chiến:

- Lần sau anh nhất định phải nói thật những gì anh nghĩ. Được không?

Tiêu Chiến quay lại, chẳng mấy bất ngờ với câu nói không đầu không đuôi này, ánh nắng chênh chếch phía sau anh, trên đầu vẫn là chiếc mũ rơm cùng cái nơ bướm Vương Nhất Bác thắt cho, anh mỉm cười nhìn cậu, anh nói:

- Được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net