21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến ngồi trong nhà kho tối om, gần như không cử động. Anh trông như một con rối đã bị đứt dây không còn sự điều khiển. Khi cánh cửa mở ra, khi Vương Nhất Bác gọi tên anh, anh đều không có phản ứng. 

Nhà kho vừa bẩn vừa tối, vài con chuột khi thấy có người bước vào liền trối chết chạy đi. Vương Nhất Bác như chết lặng, cậu muốn bước tới cạnh anh, muốn đưa anh đi, muốn ôm lấy anh. Nhưng Lâm Ngôn Hi là người làm điều đó trước.

Cả thân hình Tiêu Chiến bất động, nhưng cổ  tay phải vẫn run lên bần bật như quả chuông tới giờ reo, rung lắc tới không kiểm soát được. Lâm Ngôn Hi túm lấy cổ tay trái anh bắt mạch, cổ tay trái vẫn mềm oặt. Nhận ra có người chạm vào, Tiêu Chiến lấy lại chút thanh tỉnh, mở mắt, anh thều thào gọi tên Ngôn Hi.

Tiêu Chiến được Lâm Ngôn Hi mang đi mất.

Sự thật đánh thẳng vào tìm Vương Nhất Bác. Rằng cậu đã không bảo vệ được anh.

Buổi sáng hôm sau, vẫn như mọi ngày, vẫn là sương sớm, vẫn những tàng lá phong, vẫn những quyển tiểu thuyết ba xu như hôm qua Tiêu Chiến cầm theo. Anh tỉnh dậy, sự việc ngày hôm qua cũng như một giấc mơ vớ vẩn mà tỉnh dậy rồi anh chẳng buồn nhớ tới. Nhưng khi anh bước ra ngoài, lại gặp Vương Nhất Bác không biết đã đứng đợi anh bao lâu, nhắc cho anh nhớ có lẽ hôm qua cậu chủ cũng đã thấy hết rồi. Đã thấy anh thảm hại thế nào. Đã thấy anh vô dụng cỡ nào.

- Vương Thiếu gia.

Cuối cùng Tiêu Chiến quyết định vẫn treo lên nụ cười đối diện với Vương Nhất Bác, nụ cười vui vui vẻ vẻ, nụ cười vô tâm vô phế.

Cả người Vương Nhất Bác toát ra hơi nóng, mái tóc hạt dẻ cũng ẩm ẩm sương, cậu nâng mi mắt, đối mặt với nụ cười giả dối của anh, cậu ngàn vạn lần muốn bóp chết.

- Tiêu Chiến.

Cậu gọi.

- Anh sao rồi.

Cậu nói.

- Khỏe hơn chưa?

Cậu nở nụ cười.

Nhưng rồi cũng ngàn vạn lần muốn bóp chết bản thân.

Nói cho cùng cậu và anh có gì khác nhau đâu? Họ như đang chơi một trò chơi không rõ luật lệ, kẻ nào buông mặt nạ trước, kẻ đó thua.

Cậu và Tiêu Chiến sao thế này? Hôm qua vẫn đứng ở đây, và cho dù có cố gắng thế nào, mỗi ngày vẫn xa nhau thêm một chút.

- Thiếu gia. Cậu nóng quá. Cậu bệnh phải không?

Tiêu Chiến đặt tay lên trán Vương Nhất Bác, nóng rẫy, còn dâm dấp mồ hôi. Nhưng Vương Nhất Bác chỉ lắc đầu, cậu không biết mình bệnh hay không, hôm qua rất nắng, cậu đi theo Tiêu Chiến cả một buổi chiều, cậu thật ra đã nói dối, cậu chưa từng giúp ai hái táo, cậu chỉ muốn ở bên cạnh anh. Cơ thể cậu thiếu nắng, thậm chí đi ra khỏi phòng cậu còn không muốn đi. 

Vương Nhất Bác tự dưng sinh ủy khuất, không phải lúc bệnh con người ta yếu đuối lắm sao. Thế mà cậu hỏi anh đã không trả lời, anh bị cái gì cũng không nói cho cậu biết. Tiêu Chiến càng ngày càng đáng ghét keo kiệt.

- Đi thôi Vương thiếu gia. Về phòng cậu tôi kê thuốc cho.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đi theo Tiêu Chiến, như đi theo một lời dụ dỗ dịu dàng, bạn nhỏ Vương Nhất Bác, bạn mà ngoan tôi sẽ cho bạn kẹo.

Nhưng kẹo của Tiêu Chiến thật đắng.

Anh thật sự đẩy cậu ra.

Khi Vương Nhất Bác ôm anh, anh đã đẩy cậu ra. Tất cả nhanh hơn cả dự tính, nhanh hơn cả tốc độ phân tích não bộ của cậu. Anh đỡ cậu nằm lên giường, anh đặt lên trán cậu một túi chườm đá, cậu không nghe lời, cả nghe lời anh lẫn lời của lí trí đang đấm bùm bụp vào con tim đã đầm đìa chảy máu, Vương Nhất Bác kéo lấy tay Tiêu Chiến, ôm lấy anh từ phía sau.

Trái đất vì thế mà ngừng quay mất rồi.

- Tôi đã hỏi anh, anh chưa trả lời.

-...

- Anh đã khỏe hơn chưa?

-...

- Anh đã khỏe hơn chưa?

-...

- Anh...

- Khỏe hơn nhiều rồi. Thiếu gia.

Tiêu Chiến gỡ vòng tay Vương Nhất Bác ra, cậu đã nghĩ, có thể Tiêu Chiến sẽ giận dữ, hoặc muộn phiền, hoặc ngỡ ngàng, hoặc mất kiểm soát tới cho cậu một cú tát đau điếng, bất cứ thứ gì, bất cứ biểu cảm gì cũng được. 

Ngoại trừ nụ cười này.

Anh vui vẻ gọi:

- Vương thiếu gia.

Chữ thứ ba nở ra cũng với một nụ cười. 

- Tôi kê thuốc rồi, uống sau mỗi bữa ăn, có thể có tác dụng phụ là buồn ngủ. Cậu...

- Tiêu Chiến.

- Cậu nhớ uống thuốc đúng giờ nhé.

- Tiêu Chiến?

Tiêu Chiến xoay lưng rời đi, từ từ khép cánh cửa sau lưng lại, ngăn cách thế giới của hai người. 

Anh một mình buớc xuống cầu thang xoắn ốc, hôm nay nó đuợc thay màu thảm mới, một màu xám tro ảm đạm, nguời ta nói Vuơng Nhất Bác chấp niệm với táo, chẳng lẽ chấp niệm luôn với thảm lông hay sao? Anh nghĩ kĩ rồi, anh không muốn buớc tới nơi này thêm một lần nào nữa. Tiêu Chiến nhìn xuống cổ tay phải lít nhít lỗ kim châm của mình, chán nản buớc xuống. 

Anh gặp Hải Đuờng ở lầu trệt. Khi đó anh đang đặt chân gần tới chiếu tới cầu thang, làm anh nhớ tới vài câu chuyện không vui lắm vào một buổi tối mưa tầm tã mấy năm truớc. Nhưng hôm nay là một ngày nắng đẹp. 

- Hải Đuờng thiếu gia. Qua đây! 

Hải Đuờng đang thay hoa cho bình hoa lầu trệt, hôm nay cậu ta mang tới những bông violet tím thẫm, xinh đẹp, ngát huơng. 

Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Chiến, mặt cậu ta cũng trở nên cùng màu với cái thảm lông và những bông hoa cộng lại. 

- Anh dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi? 

- Tôi nói. Qua đây. 

Tiêu Chiến luời nhác tựa vào lan can cầu thang, trên mặt vẫn là nụ cuời vô tâm vô phế,giống như chẳng thứ gì trên đời này liên quan tới anh. Anh lôi trong túi quần ra sợi ruy băng nhạt màu, sợi dây trên cổ Hải Đuờng hôm lễ hội. 

- Muốn trả đồ thôi. Hay để tôi đưa cho Vuơng Nhất Bác? 

Một câu này kịch liệt công kích nỗi sợ hãi vốn đã dồn ứ trong Hải Đuờng, cậu ta chạy tới chỗ Tiêu Chiến, châm không ngần ngại dẫm ầm ầm lên những bậc cầu thang. 

- Anh nghĩ anh ấy tin anh sao. Đừng... Đừng mơ! 

- Ôi cái giọng nói lắp kìa. 

Tiêu Chiến thân thân thiện thiện nhìn vào cần cổ mảnh khảnh của Hải Đuờng, hôm nay cậu ta mặc áo sơ mi đen cổ xếp li, chiếc nơ nhạt màu này cũng chẳng còn hợp, nhưng anh vẫn thích thú thắt dải ruy băng lên cổ cậu ta. 

- Yên tâm. Không nói. 

Anh dang tay, đẩy Hải Đuờng xuống. 

Cổ tay phải vì dùng lực mà hơi run rẩy. 

Hải Đuờng không kịp đề phòng, ngã xuống khỏi chiếu tới, lăn xuống những bậc cầu thang. Một vòng, hai vòng, nhiều vòng. Tiếng xuơng cốt va vào những bậc thang nghe lại khá buồn cuời, chí ít là Tiêu Chiến thấy buồn cuời. Tiếc là những bậc thang này đã bọc thảm lông.

Nếu không thì còn buồn cuời hơn nữa đấy. 

Bất động thanh sắc, một giọt nuớc mắt không dấu vết rớt xuống khỏi khoé mắt anh. 

Tiêu Chiến buớc xuống những bậc cầu thang, nhìn Hải Đuờng bị đau tới choáng váng nằm sõng soài trên nền nhà, áo quần xộc xệch, tóc tai rủ ruợi. 

- Thiếu gia không dạy dỗ đuợc nguời yêu, để tôi dạy thay cậu ấy. Nhưng yên tâm, tôi không như cậu. 

Nhác thấy bóng dáng Lữ quản gia đi bên ngoài, Tiêu Chiến lớn tiếng gọi anh. 

-Lữ quản gia! Hải Đuờng ngã cầu thang, đưa cậu ấy vào viện đi. 

Chỉ một lúc sau, nhiều nguời rất nhanh vây tới, nguời đỡ nguời rìu. Mang Hải Đuởng rời đi. 

- Sao ở cầu thang này ngã hoài vậy chứ? 

- Ừ đúng đó. Ngày truớc Tiêu Chiến bị ngã, thiếu gia đã cho nguời bọc lại thảm lông rồi.

Những lời này lọt vào tai Tiêu Chién, anh thở dài, thì ra đã như vậy, suốt năm năm qua. 

- Không báo cho thiếu gia một tiếng sao? 

Tiêu Chiến quay sang hỏi Hạ Trình  bên cạnh, đáp lại anh là ánh mắt khó hiểu. 

- Báo cho thiếu gia? Cậu ấy có là gì của thiếu gia nhà chúng ta đâu. 

- Không phải... 

Tiêu Chiến nói nửa câu, nửa còn lại như đã hiểu, cũng không nói ra nữa. Như vậy cũng tốt, Hải Đuờng như vậy, chẳng xưng với thiếu gia Vuơng Nhất Bác, bất quá, giờ xứng hay không, anh cũng chẳng tiện bận tâm. 

- Không phải không phải. Cậu ấy cứ bám thiếu gia mãi như vậy đã hết năm năm rồi đó. Thật là. Đừng nói thiếu gia thêm phiền. Dù sao cũng là tự cậu ấy ngã, có phải ai đẩy đâu. 

- Đúng là bị đẩy thật. 

- Dạ? 

- Là anh đẩy xuống. 

------------------------------------------------------------------------

T vừa nhổ răng khôn, vừa nhổ răng khôn đó. Huhu. An ủi t tý đi!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net