24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu nói tâm tư Vương Nhất Bác là một căn phòng kín, thì giờ cậu đã hiểu ai là kẻ suốt ngày tìm đến gõ. Cho dù cậu có giấu diếm hình ảnh của Tiêu Chiến kĩ đến thế nào, Lâm Ngôn Hy vẫn là kẻ luôn lù lù xuất hiện, tát cho cậu tỉnh ra, bắt cậu nhìn vào sự thật rằng Tiêu Chiến không phải là của cậu.

Lâm Ngôn Hy mở cửa phòng bệnh, đón lấy hình ảnh Tiêu Chiến đang nằm trên chân cậu một tay còn bị cậu nắm chặt bằng ánh mắt thản nhiên.

Hoặc là anh ta chỉ giả vờ như thế.

Vì một giây sau đó, Lâm Ngôn Hy đoạt lấy tay Tiêu Chiến từ tay Vương Nhất Bác, ở trước mặt cậu hôn lên môi anh.

Vương Nhất Bác muốn giết chết Lâm Ngôn Hy.

Cho dù thế nào, việc đầu tiên bây giờ cậu muốn làm là giết chết Lâm Ngôn Hy.

- Sao em không ăn trưa? Đừng làm phiền Vương Thiếu gia nghỉ ngơi.

Tiêu Chiến chưa hết sửng sốt, không biết bởi vì hành động của Vương Nhất Bác, hay vì sự xuất hiện của Lâm Ngôn Hy. Như mọi lần, anh chạy trốn.

Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng bệnh của Vương Nhất Bác, không một lời chào hỏi.

- Làm phiền rồi.

Cả ba người không thể nói chuyện với nhau bằng ngữ điệu này, thế mà Lâm Ngôn Hy lại mở lời trước, nhẹ nhàng đưa mọi thứ đi trật đường ray trở về vị trí cũ. 

Còn cậu thì chỉ muốn phá nát nó đi.

Vương Nhất Bác không muốn nhìn vào sự thật, cậu đã nghĩ, cậu luôn nghĩ chuyện này không thể sảy ra. Cho dù năm năm trước hay năm năm sau vẫn vậy. Tiêu Chiến lại có thể không còn thuộc về cậu?

Cậu hận Tiêu Chiến.

Tình yêu đan kết cùng nỗi đớn đau biến thành thứ bóng tối đặc quánh như có cả thù hình, lì lợm mà bóp lấy trái tim Vương Nhất Bác.

Năm năm, Vương Nhất Bác làm mọi thứ chờ anh, nhưng anh thì cứ thế hết lần này đến lần khác đâm vào tim cậu một nhát lại một nhát.

Tiêu Chiến, anh thật giỏi.

Vương Nhất Bác đổ lưng lên thành giường, đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài, nắng rất lớn, vàng ươm, cây xanh rì, chim còn hót ríu ra ríu rít. Thật phiền. Cái gì cũng phiền. Cậu thở một hơi dài.

Giờ đến thở cũng là một loại phiền não.

----------------------------------------------------------

Lâm Ngôn Hy chuẩn bị bữa trưa cho Tiêu Chiến, nhẹ nhàng tách đũa, nhẹ nhàng gắp thức ăn. Những việc vừa xảy ra chẳng lưu lại chút dấu vết trên khuôn mặt bình bình lặng lặng này, anh vẫn cười với Tiêu Chiến bằng nụ cười nhẹ nhàng như mây như gió. Càng như vậy Tiêu Chiến càng sợ hãi, sợ vì cái gì, anh không biết. 

Sợ Vương Nhất Bác hành động lạ kì.

Sợ Lâm Ngôn Hy hờn dỗi tổn thương?

Không phải như vậy, cái gì cũng không phải.

- Em xin lỗi.

Lâm Ngôn Hy dừng đũa, đan hai tay đặt trên bàn, nụ cười trên môi sâu hơn một chút, nhưng càng như vậy trông càng nhạt nhòa lạnh lẽo.

- Em xin lỗi vì cái gì? Hửm? Tiêu Chiến, em xin lỗi vì cái gì?

Một sợi tóc nhạt màu phất phơ rũ xuống cắt ngang qua tầm mắt Lâm Ngôn Hy, Tiêu Chiến lặng lẽ nhìn vào sợi tóc yếu ớt đó, lại không dám nhìn thẳng ánh mắt của người yêu mình.

'Làm Lâm Ngôn Hy buồn sao?- Không thể.'

Không thể.

Lâm Ngôn Hy vươn tay qua bên này.

Trước cả khi Tiêu Chiến nhận ra mình đang làm điều gì, anh nghiêng người sang một bên né tránh. Anh tự mắng mình, một ngàn lần tự mắng mình.

- Anh chỉ muốn lau vết nước sốt cho em thôi, Thỏ con.

Lâm Ngôn Hy lau sạch vết trên khóe miệng Tiêu Chiến, rồi an tĩnh thu tay về. Ngoài ánh mắt vỡ nát cũng chẳng còn gì khác nữa, vẫn nụ cười như có như không, vẫn cử chỉ chuẩn mực.

Nhưng Tiêu Chiến không dám nhìn vào mắt anh, có thể hiểu được mấy phần?

Bữa ăn cứ thế mà nặng nề kết thúc, hết giờ nghỉ trưa bác sĩ trẻ khi sáng lại tạt qua phòng dược, hồ hởi ngoắc ngoắc Tiêu Chiến đi theo mình. Nhưng anh ta quên mất, một Lâm Ngôn Hy đang còn ở đây.

- Anh là bác sĩ khi sáng dẫn Tiêu Chiến đi thăm bệnh?

Bác sĩ trẻ cứng ngắc gật đầu.

- Người nhà tôi. Đừng mang đi linh tinh.

Bác sĩ Lâm Ngôn Hy hiền hòa dù với ai cũng nở nụ cười, khi cần cũng có thể lạnh lùng đóng băng người khác.

Chẳng ai dám mang Tiêu Chiến đi linh tinh nữa, sáng gặp một Vương thiếu gia, chiều gặp con của Lâm thị trưởng, cho dù Tiêu Chiến có vô cùng hòa đồng thì sau đó cũng không nhiều người muốn tiếp xúc với anh.

Đúng như Tiêu Chiến nói, bệnh viện này không hợp với Vương thiếu gia, từ nhỏ tới lớn cậu chưa từng ở nơi nào như vậy, giường chiếu đơn sơ, nồng nặc mùi thuốc, sáng sớm đã thật ồn ào. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, đi ra bên ngoài một chút lại nhìn thấy thân ảnh Tiêu Chiến. Như một viên kẹo đường cho trái tim Vương Nhất Bác.

Chung quy lại, chỉ vì cậu đã quá sợ anh biến mất khỏi tầm mắt mình.

Bệnh viện này nói ra thì quá nhỏ, cho dù Tiêu Chiến không được đi linh tinh nữa, nhưng chỉ cần Vương Nhất Bác đi ra khỏi phòng bệnh là có thể nhìn thấy Tiêu Chiến trong bộ đồ bác sĩ ngồi trong phòng dược ở phía xa xa kia, lại đang ngẩn người, để nghĩ cái gì không biết.

Trông như một con thỏ được nhốt trong lồng kính.

Nhiều lần Vương Nhất Bác đi qua, thấy anh cùng Lâm Ngôn Hy vui vui vẻ vẻ, xem ra chiếc lồng kính này không tệ lắm, con thỏ cũng tự nguyện ngồi vào. Nỗi đau chà chà xát xát vào Vương Nhất Bác, nhiều lần tới mức cậu không còn nhận ra mình đau ở đâu nữa,cũng không còn kháng cự với sư thật Tiêu Chiến đang cùng Lâm Ngôn Hy ở một chỗ. Không còn kháng cự hoặc không còn sức kháng cự nữa. Chỉ là không thể chấp nhận được thôi.

Hôm nay trời trở gió, cơn gió đầu mùa như lời chào hỏi xấc xược của mùa đông, không báo trước, mà đến. Vương Nhất Bác vốn không sợ lạnh, vẫn một thân áo bệnh nhân mỏng manh, chiếc chăn bệnh viện cũng mỏng manh, cậu còn không kéo nó lên, để nó vắt vẻo hờ hững dưới chân mình.

Lữ quản gia hiếm khi được cho phép đến, nhìn cậu chủ liền xót đến muốn khóc.

- Thiếu gia?

- Sao vậy?

- Cũng khỏi bệnh rồi sao thiếu gia không về? Ở đây thêm vài ngày thiếu gia bệnh lại không chừng.

- Vẫn tốt.

Vẫn tốt? Cái gì vẫn tốt? Vương thiếu gia thiên chi kiêu tử không có bệnh lại tới nằm giường sắt bệnh viện, chỗ nào vẫn tốt?

- Là vì cậu bé họ Tiêu đó sao?

Vương Nhất Bác nhếch miệng cười, khuôn mặt lạnh lẽo như tạc từ băng giờ mới có chút cảm xúc, đôi mắt nhìn ra cửa sổ nhẹ nhàng lay động.

- Cậu bé? Anh bao lớn mà gọi người ta cậu bé?

-...

-... Haizz... mà đúng là cậu bé thật, ngốc như vậy.

Lữ quản gia cười khổ, nhớ lại hôm đó cậu bé họ Tiêu nhẹ nhàng nói với người ta là anh đẩy Hải Đường xuống đó, khuôn mặt tươi cười, giọng nói trầm tĩnh, có chút nào là nam hài ngốc nghếch như trong lòng cậu chủ Vương vẫn nghĩ chứ? Anh ở đó anh nghe được, nhiều người ở đó cũng nghe được, không lẽ gì chưa tới tai Vương thiếu gia. Chỉ là, trong mắt thiếu gia người ta là nam hài nhỏ bé thì là nam hài vậy. Anh bất lực không muốn bàn tới.

- Cậu ấy về nhà hôm qua?

- Về nhà? Nhà nào?

- Thiếu gia, nhà Tiêu thúc.

Sáng nay Tiêu Chiến không ở phòng dược, Vương Nhất Bác cố dạo qua mấy lần nhưng đều không thấy, còn đang do dự trưa nay có nên lấy lí do trời lạnh nhắc anh khoác áo để bắt chuyện với anh hay không. Tiêu Chiến không đi làm, vì sao vậy?

- Về nhà.

- Về?

- Lề mề như vậy!

Lữ quản gia không hiểu, mình có lòng tốt lo cho thiếu gia, thiếu gia lại vô cớ quát mình, thôi được rồi, yêu vào như vậy, việc này anh cũng bất lực không muốn bàn tới.

Vương Nhất Bác không còn đứng đợi Tiêu Chiến ở bên ngoài, cậu xông thẳng vào phòng Tiêu Chiến như một cơn lốc xoáy, trên người còn mặc bô áo quần bệnh nhân xắn tới khuỷu tay, cậu rất gầy, trong bộ đồ bệnh nhân rộng lại trông càng thanh mảnh, một bộ dáng thiếu niên dễ bắt nạt. Nhưng khí tức của Vương Nhất Bác vô cùng bá đạo, một ánh mắt quét qua, muốn mang Tiêu Chiến cắt làm đôi.

- Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác không hề nghĩ mình lại dùng ngữ khí này tiếp tục với Tiêu Chiến, ngày đó trong bênh viện là quá đủ rồi, Tiêu Chiến bị dọa cho đến hoảng sợ, lần đầu tiên Vương Nhất Bác như vậy với anh, và cậu cũng không muốn mình lặp lại lần thứ hai. Vốn định hôm nay sẽ nói vài câu nhẹ nhàng, cậu không muốn Tiêu Chiến và cậu cứ đứng từ xa mà hờn dỗi nhau như vậy. Nhưng không thể, Tiêu Chiến lại biến mất lần nữa, cho dù không quá xa, nhưng cậu sợ, cảm giác chông chênh như anh và cậu đang chơi một trò trốn tìm với luật chơi hà khác, anh trốn, cậu tìm, nếu cậu thua, anh liền vĩnh viễn không trở lại.

Tóc... tóc... tóc....

Giờ cậu mới nhận ra Tiêu Chiến đang làm gì. Phòng Tiêu Chiến hầu như không có ánh sáng bên ngoài, chỉ có ánh sáng bập bùng từ chiếc lò sưởi rất lớn so với căn phòng quá chật hẹp, lửa trong lò hừng hực cháy. Tiêu Chiến đang ngồi trên giường, xanh xao tới mức Vương Nhất Bác không phân biệt nổi ai mới là bệnh nhân, ai là bác sĩ, anh mặc cái áo len quá rộng, tay phải bóp chặt lấy một chiếc ly bằng nhựa.

Anh càng cố dùng sức, nước trong ly càng lắc lư dữ dội, vỏ ly nhựa dần vỡ nát, cắm sâu vào tay anh, nhưng anh vẫn cố dùng sức giữ lấy mực nước thôi không rung lắc.

Đó là một nỗ lực vô vọng.

Máu từ tay anh nhỏ tong tỏng xuống sàn.

Tiêu Chiến bất lực ném chiếc ly còn dính máu, nước văng ra xèo xèo bốc khói trong lò sưởi.

Anh hít một hơi sâu, quay lại hướng Vương Nhất Bác nở nụ cười.

- Vương...

Anh bị Vương Nhất Bác ôm chặt lấy.

Ở trong lồng ngực Vương Nhất Bác, anh lười nhác không muốn cựa quậy, lười nhác không muốn nở nụ cười.

- Vương Nhất Bác.

Cuối cùng cũng không còn gọi cậu là thiếu gia nữa.

Lồng ngực cậu đau âm ỉ, muốn ôm Tiêu Chiến, chặt hơn, chặt hơn một chút, mang anh giấu đi cũng được, anh không cần vô tâm vô phế cười cười nói nói, ở bên cạnh cậu anh khóc cũng được, anh cười cũng tốt, anh điên khùng vô cảm cũng không sao, chỉ cần là Tiêu Chiến, điều gì Vương Nhất Bác cũng chấp nhận hết.

Nhưng không thể.

Tiêu Chiến thực tại, vẫn là Tiêu Chiến, vẫn thích cười cười vô tâm vô phế, vẫn thích từng nhát từng nhát giết chết người khác không cần dùng dao.

Anh ngọ nguậy trượt ra khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, ở khoảng giữa không gian vừa lạnh vừa nóng ngăn cách hai người đưa bàn tay trái lên.

Trên ngón áp út có một chiếc nhẫn màu bạc.

- Tháng sau tôi cưới rồi. Cậu có thể đến chúc phúc không?

Vương Nhất Bác nhìn chiếc nhẫn, rồi nhìn nụ cười trên môi Tiêu Chiến, trên môi mình cũng kéo thành nụ cười y như vậy. Cậu chống một tay xuống thành giường, một tay còn lại áp lên má anh. Từ trên nhìn xuống ánh mắt ướt át của thỏ con bị giam lỏng. Cậu trả lời:

- Có thể. Tôi sẽ đệm đàn trong lễ cưới của anh, có muốn không?

------------------------------------------------------------------------------------


Lại gặp tiểu bằng hữu nguời nhà. 

Tụi bây ơi có xem street dance khônggggggg? Đcm cho gáy phát. Vuơng Nhất Bác, sao em có thể đẹp như vậy????? Chồng ơi chồng đón bạn trai anh về đi, đẹp vậy ai chịu đuợc? 

À mà t đang bị công việc dí t sắp chết ngạt rồi đừng ai hỏi t. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net