27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-   Anh đi đâu?

Âm thanh Vương Nhất Bác mơ hồ. Cậu còn chưa kịp tỉnh, bàn tay vẫn kịp chụp lấy cổ tay trái của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến có chút ngột ngạt, căn phòng không quá nhỏ nhưng lại làm anh cảm thấy chật hẹp vô cùng. Đêm qua Vương Nhất Bác đã như vậy, đây đã lần thứ tư, trời còn chưa kịp sáng, anh chỉ khẽ động đã khiến Vương Nhất Bác tỉnh lại. Cho dù rất mệt, nhưng giấc ngủ của cậu không sâu.

Vương Nhất Bác, ai bắt em phải tự hành hạ mình như vậy?

Tiêu Chiến vẫn cố chấp bước xuống giường, hi vọng Vương Nhất Bác ngủ thêm chút nữa. Anh gỡ bàn tay Vương Nhất Bác.

Cậu giật mình tỉnh lại, như gặp một cơn ác mộng.

-          Anh đi đâu?

-          Ngủ thêm chút nữa đi. Tôi chỉ muốn làm bữa sáng thôi.

-          Không cần.

Vương Nhất Bác ánh mắt mơ hồ, mất một lúc mới tiêu hóa được Tiêu Chiến cần gì, anh đứng trước giường, thì ra hôm qua anh chưa đi mất, cậu còn hơi buồn ngủ, lắc lư một hồi lại gục lên vai Tiêu Chiến,  tay còn lại nắm lấy vạt áo anh.

Tim Tiêu Chiến này thình thịch trong lồng ngực, muốn đẩy Vương Nhất Bác ra, nhưng anh không nỡ. Cuối cùng nghe giọng sữa trong lòng anh nũng nịu:

-          Tiêu Chiến, anh thơm quá.

Tiêu Chiến lần này thật sự đẩy cậu ra, tai anh đỏ lựng, sự ngượng ngùng không cho phép anh khống chế cánh tay mình, đẩy Vương Nhất Bác bật khỏi người anh như một cái lò xo.

Anh muốn chạy.

Nhưng Vương Nhất Bác phản xạ nhanh hơn anh, một tay ném anh xuống giường, nhanh như cắt đè lên người anh. Cậu quỳ hai chân, khóa Tiêu Chiến dưới thân mình, một tay cố định hai tay anh trên đỉnh đầu, tay còn lại vô cùng thừa thãi, muốn làm gì đều có thể làm.

Tiêu Chiến nằm dưới thân cậu, ánh mắt ướt át, áo sơ mi lụa mềm xộc xệch, chỉ một chút, một chút thôi, cánh tay còn lại của cậu có thể xé toang lớp áo mỏng manh này, đem ranh giới ngu ngốc giữa anh và cậu phá vỡ tan vỡ nát.

-          Nhất Bác. Xin em.

Tiêu Chiến thở dốc, lồng ngực phập phồng dữ dội. Hai từ này đánh thức cậu. Cậu nhắm mắt lấy lại chút thanh tỉnh.

Cậu đang làm gì thế này? Làm Tiêu Chiến sợ tới như vậy?

-          Xin lỗi.

Vương Nhất Bác nghiêng người, buông tha cho Tiêu Chiến.

Căn phòng trở về im ắng như một cuộn phim mất tiếng. Tiếng gió thổi từ vườn cải dầu cũng như ngừng mất, bình minh giờ mới tới, chiếu ánh sáng hồng nhạt vào căn phòng đang để mở.

Một bình minh ảm đạm.

Vương Nhất Bác không hối hận vì mình mang anh đi, có được anh, ở bên anh, phải trả bằng bất cứ giá nào cậu cũng không hối hận.

Nhưng nếu cái giá trả lại là một Tiêu Chiến luôn âu lo muộn phiền thì sao?

Cậu đã không nghĩ tới cảm nhận của Tiêu Chiến, chưa từng nghĩ tới. Tiêu Chiến bị cậu phũ phàng tới mấy năm rồi lặng lẽ rời đi không oán trách, Tiêu Chiến sắp an ổn kết hôn với người ta bị cậu không một lời mang giấu đi. Vương Nhất Bác thở dài, nhìn tới những tia nắng ngọt ngào yếu ớt ngoài cửa sổ. Cứ nghĩ buổi sớm mai thức dậy sẽ nhận được nụ cười sáng trong hơn cả bình minh của một người, cứ nghĩ mỗi đêm chỉ cần có anh bên cạnh cậu sẽ yên ổn đi vào một giấc ngủ an lành.  Nhưng không thể. Vương Nhất Bác mỗi phút mỗi giây đều sợ Tiêu Chiến trốn chạy khỏi cậu.

Nhưng hết cách rồi. Cho dù đớn đau thì sao chứ? Kể cả xuống địa ngục Tiêu Chiến cũng phải buộc chung một chỗ với cậu. Đau thương rồi cũng sẽ trở thành sự tra tấn ngọt ngào.

Thời điểm Vương Nhất Bác xuống tới phòng bếp, Tiêu Chiến đã bày xong đồ ăn trên bàn.

Anh ngẩng đầu lên nhìn cậu, không biết sự việc vừa rồi để lại trong tâm tư anh bao nhiêu dấu vết. Nhưng anh lại nở nụ cười.

-          Nhất Bác. Em ăn sáng đi.

Thật tử tế. Mỗi lần Tiêu Chiến tử tế như vậy chắc chắn sắp nói những câu vô nghĩa.

Vương Nhất Bác vòng qua ghế, đè anh xuống bàn ăn. Cậu không muốn nghe những lời vô nghĩa, và cậu muốn hôn anh.

Nửa thân trên của Tiêu Chiến bị áp dưới bàn ăn, hai chân chấp chới, không còn điểm tựa chỉ có thể bám chặt vào Vương Nhất Bác. Nụ hôn triền miên kéo dài, mang theo sự xâm lấn bá đạo, đến khi chút dưỡng khí ít ỏi cuối cùng cũng bị rút cạn Vương Nhất Bác mới buông tha anh.

-          Tôi... Tôi cũng không có gọi em thiếu gia nữa?

Vương Nhất Bác bật cười, hai người vẫn nằm trên bàn, với tư thế này, Tiêu Chiến chỉ cần thở thôi cũng là một loại câu dẫn kì lạ. Không ngờ câu đầu tiên anh nói lại là một câu hỏi ngốc nghếch như vậy. Vương Nhất Bác cúi đầu, dịu dàng hôn anh lần nữa.

-          Quy tắc 1. Gọi tên em. Quy tắc 2. Khi nào em thích thì em hôn anh.

-           .....

-          Uhm... Vậy đó.

Loại quy tắc kì cục này chỉ Vương Nhất Bác mới có thể nghĩ ra. Tiêu Chiến không dám phản đối, sợ tiểu tổ tông này nghĩ ra cho anh thêm vài quy tắc mới.

- Ăn xong chúng ta sẽ xuống đồi một chút.

- Để làm gì?

- Dưới đó có thị trấn. Muốn đưa anh đi chơi chút thôi... Còn mua đồ nữa. Tối nay chúng ta sẽ rời khỏi đây.

- Nhất Bác? Sao em thích tự hành hạ mình vậy?
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến bên kia đã bỏ muỗng xuống, chuẩn bị nói đạo lí với mình, chán nản tới cũng không muốn ăn nữa. Là cậu không hiểu hay anh không hiểu?

- Thế nào là tự hành hạ mình?

- Thế này còn không phải sao?

- ...

- ...

- Ăn xong rồi thì ra ngoài đi. Em rửa chén.

Nếu còn để Tiêu Chiến ở lại, Vương Nhất Bác cũng không biết mình sẽ làm ra hành động gì. Không khí giữa hai người gần như lúc nào cũng có thể nổ tung. Tiêu Chiến cái gì cũng tốt, cứng đầu cứng cổ cũng không ai bằng.
Bên ngoài phòng khách bày một cây đàn dương cầm, Tiêu Chiến lơ đãng mở hộp đàn, đàn đoạn nhạc duy nhất anh biết. Là Fur Elise, anh chỉ nhớ mỗi đoạn đầu, cũng chỉ đàn được bằng một tay, tay còn lại không đủ linh hoạt để phối hợp. Đoạn nhạc trúc trắc vang lên, lại làm tâm trạng anh phần nào thêm rối loạn.
Đoạn nhạc này Lâm Ngôn Hy dạy anh, nhưng anh học vì Vương Nhất Bác.

- Vương Nhất Bác, vì sao em không đàn nữa?

Vương Nhất Bác bước ra phòng khách, không biết từ đâu lại kiếm ra một cái mũ rơm có hai tua, tiếp tục thắt cho Tiêu Chiến một cái nơ bướm dưới cằm.

- Anh đi rồi, em đàn cho ai nghe?

Một câu này hạ gục tâm tình yếu mềm của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đứng trước anh, nhưng anh vẫn nhớ cậu ấy. Nhớ một Vương Nhất Bác rực rỡ dương quang, một Vương Nhất Bác thích đàn đến tự nhốt mình trong phòng không muốn theo ý người khác.
Mọi chuyện dù thế nào, mình anh chịu đựng đủ rồi. Sao phải lôi Vương Nhất Bác vào khổ chung?
Tiêu Chiến tiến lên mấy bước, từ phía sau ôm lấy Vương Nhất Bác.

- Xin lỗi em. Nhất Bác. Xin lỗi em.

Vương Nhất Bác hơi bất ngờ, tự dưng ngoan ngoãn như vậy thật muốn giết người mà. Cậu muốn quay lưng lại ôm lấy Tiêu Chiến, nhưng con thỏ nhỏ đằng sau cậu cố chấp không cho, có thể đang sụt sùi lén lút lau nước mắt vào áo cậu?
Thôi được rồi, thế này cũng được. Đến khi Tiêu Chiến muốn buông, cậu lại không muốn, liền vòng tay giữ chặt tay Tiêu Chiến trước ngực mình.

- Bảo bối nghe em nói này. Anh chỉ cần ngoan ngoãn ở cạnh em thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa. Có thể anh nghĩ em sai, nhưng cho em làm lại em vẫn làm như vậy. Vậy nên, không có biện pháp. Ngoan ngoãn ở cạnh em thôi, nha?

Không thấy Tiêu Chiến trả lời, im lặng có nghĩa là đồng ý? Hoặc không đồng ý cậu cũng không bận tâm, Vương Nhất Bác đã nói rồi, không có biện pháp. Cậu quay người lại, nhẹ nhàng hôn lên trán trấn an anh.
Hai người nắm tay nhau xuống đồi. Tâm tình Vương Nhất Bác tốt hơn một chút, còn hát hỏng linh tinh. Xuống tới chợ thị trấn cũng không buông tay Tiêu Chiến ra. Vương Nhất Bác là kiểu người nhìn một lần đã thấy đẹp trai đến không thở nổi, nhìn hai lần liền khiến người ta trụy tim, vẻ đẹp trai mang tính công kích thẳng vào thị giác này vô tình làm hai người gây quá nhiều sự chú ý. Các cô gái nhỏ phía sạp hàng ngại ngại ngùng ngùng nhìn cậu, khó khăn lắm mới mở lời chào mời, chỉ nói qua vài lời, mặt các cô liền đỏ lựng lên.

- Anh đẹp trai, anh đẹp trai mua vòng kết duyên không?

Vương Nhất Bác lạnh nhạt kéo Tiêu Chiến đi.

- Không thấy người ta có bạn trai rồi hả, đòi kết duyên cái gì.

- Hai người đẹp đôi như vậy, cùng đeo vòng hoa này sẽ gắn kết đời đời kiếp kiếp.

Vương Nhất Bác lãnh đạm lùi lại hai bước.

- Đẹp đôi đúng không?

Cô bán hàng mạnh mẽ gật đầu.

- Vòng này gắn kết tình yêu thật hả? Mua một trăm cái luôn đi.

Vương Nhất Bác không tin mấy thứ vô vị như vậy, chủ yếu là muốn trêu chọc Tiêu Chiến, quả nhiên mặt anh dễ đỏ, mới thể đã ửng một tầng hồng.

- Mua trăm cái trói trăm cô hay gì?

Có gì đó sai sai ở đây, Vương Nhất Bác vội vàng sửa lại.

- Một cái. Một cái duy nhất. Mỗi người một cái thôi.

Cuối cùng trên tay hai người cũng có một vòng hoa xanh xanh từ cùng một sợi chỉ đỏ. Loại hoa này chỉ ở đây mới có, với cái tên kì lạ dài lê thê, ý nghĩa yêu đương từ một truyền thuyết bịa đặt nào đó mà không ai tin được. Nhưng vài bông hoa mỏng manh này lại làm hai người vui vẻ kì lạ.

Hai người nắm tay nhau.

Trên cổ tay là vật định ước màu xanh.

Chợ đông người, Vương Nhất Bác không buông tay Tiêu Chiến, trên con đường trở về vắng vẻ, cậu cũng không buông tay anh.

Trên đỉnh đồi, ngôi nhà nhỏ, đi hết con đường mòn này là tới. Những yên bình nơi đây để lại đấy, cậu cùng Tiêu Chiến tới nơi khác, cùng nhau ngắm bình minh, cùng nhau trải qua một đời. Có anh, nơi nào cũng đẹp hết.

Nhưng khi cánh cửa nặng nề mở ra, Không ai ngờ được.

Ông chủ Vương bất động ngồi trên ghế sopha trong phòng khách, dáng vẻ thân thiện hàng ngày biến mất. Khoảnh khắc này dù thế nào Tiêu Chiến cũng không quên được, sợ hãi tới không quên được. Không nói một lời, ông đứng dậy đi tới chỗ hai người. Vung tay cho Vương Nhất Bác một bạt tai.

- Con biết mình đang làm gì không?

- Con không cần biết.

Ánh mắt Vương Nhất Bác kiên định, cố chấp giấu Tiêu Chiến phía sau lưng.

- Mang Tiêu Chiến đi.

Nhưng không thể.

Cho dù cậu có vùng vẫy, có gào thét thế nào, người ta vẫn mang Tiêu Chiến rời xa khỏi cậu.

Bàn tay Tiêu Chiến dần trượt khỏi tay cậu, vòng tay xanh lục cũng đứt, những cánh hoa li ti vỡ nát dưới chân giày.

Bên ngoài, Lâm Ngôn Hy đang đợi Tiêu Chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net