6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nghe vậy, trong đầu chỉ bật ra một chữ: Giàu!

Anh bất đắc dĩ phải lắng nghe lời tỏ tình ngọt ngào của chàng nhạc công với người mình yêu nhất. Thiếu niên đã từng gặp Vương Nhất Bác từ rất nhỏ trong một buổi hòa nhạc ngoài trời, từ đó không buông ra được. Cậu học đàn vì Vương Nhất Bác, cậu làm tất cả để gặp lại Vương Nhất Bác- người con trai cao ngạo lạnh lùng, sáng rỡ hơn cả ánh trăng huyền ảo đêm hôm đó.

Sáng hôm sau Tiêu Chiến hái tặng Vương Nhất Bác một bông hoa hồng, anh gói nó vào một tờ báo, quăng vội vàng vào bình cắm hoa thật lớn trước dương cầm. Bông hoa hồng bé nhỏ nhạt nhòa lọt thỏm giữa bình hoa, tạo nên một tổng thể không hài hòa. Chắc thiếu gia không biết chứ?

Tiêu Chiến nửa muốn Vương Nhất Bác biết, một nửa không.

Hình như thiếu gia không biết thật. Cậu rủ mắt đọc một quyển sách về âm nhạc thường thức. Tiêu Chiến buồn một nửa. Dù thiếu gia có biết hay không anh vẫn buồn một nửa, nửa còn lại cũng chết tâm rồi.

Lát sau thiếu gia ngẩng đầu lên, chậm rãi lấy mấy miếng băng vết thương dán lại vết thương do gai hoa hồng trên tay anh.

Thiếu gia không nói gì, anh cũng lặng yên. Anh không có quyền giận dỗi.

Cho dù mỗi ngày mỗi ngày đều nhìn thiên thần kia bên cạnh người mình yêu mến, anh cũng không có quyền giận dỗi.

Thiếu niên và Vương Nhất Bác, hai người họ thật sự rất đẹp đôi.

Khi Hải Đường đến, cậu ấy một thân y phục đen, không ồn ào náo động nụ cười sáng, ánh mắt long lanh, khi cậu ấy đến, bên cạnh thiếu gia không còn chỗ cho anh nữa.

Hai người ngồi trong vọng lâu giữa vườn, giữa tàng lá phong rực rỡ, chỉ với một chiếc dương cầm trắng muốt đã tạo ra một cảnh sắc hài hòa mà đặt bất cứ thứ gì vào cũng gần như thừa thãi.

Tiêu Chiến mang điểm tâm đến, rồi cứ thế mà lặng lẽ đi ra, nhưng anh không muốn đi xa quá, chỉ lặng lẽ đứng ở một góc khuất bên cạnh vọng lâu, cũng chẳng ai thấy anh được. Anh không muốn xa Vương Nhất Bác quá, anh sợ thiếu gia nhà mình rồi bị người khác câu hồn đoạt phách.

- Anh đoán thử xem?

Thiếu niên chơi một đoạn nhạc ngắn, nở nụ cười ngọt ngào nũng nịu chờ Vương Nhất Bác đoán được tác giả, hứa sẽ có một món quà dành tặng cậu.

Quà gì nhỉ? Không phải là một nụ hôn lãng mạn kiểu Pháp như những cô gái nhạt nhẽo kia từng làm chứ?

Không phải như vậy.

Vương Nhất Bác mới là người chủ động, cậu hơi cong người xuống cần kệ người đang ngồi trên ghế, đặt một nụ hôn thành kính ngọt ngào lên môi người kia.

Trời thế mà lại đổ mưa.

Sao trong những ngày buồn nhất trời lại đổ mưa nhỉ? Vườn hồng của anh vừa nhú thêm nụ, có vì trận mưa lớn này mà dập nát hay không? Hay khi được tưới dội sẽ đâm thêm chồi mới? Trong túi áo anh còn mấy viên kẹo táo này, ướt hết rồi giờ còn ăn được không? Hay thay bằng vị kẹo khác nhỉ? Sau vị táo sẽ là gì nhỉ? Nho hay cam đây? À, anh ướt hết rồi.

Giờ Tiêu Chiến mới nhận ra, mình thế mà ngốc nghếch đứng dưới mưa. Anh thật sự ướt hết rồi. Nhưng cảm giác cũng vui vẻ, hương đất dâng lên nồng nồng, một trận mưa cuối hạ mang không gian nhuộm thành màu xám, cũng mang màu xám của anh gột rửa đi.

Giá như cảm tình cũng có thể như bụi mỏng trên những chiếc lá xanh xao kia mà trôi đi mất?

Mãi nghĩ ngợi Tiêu Chiến không để ý đến bóng ô đen trên đầu mình. Hải Đường cười khúc khích, ánh mắt lóng lánh với hàng lông mi dài tạo thành một hình quạt nhẹ nhàng che khuất cảm xúc bên trong. Chỉ biết nụ cười ấy rất đẹp, người nào thấy cũng có thể vô tình mà chệch đi nhịp tim.

- Anh ướt rồi. Quản gia.

- Cảm ơn Hải Đường thiếu gia, cậu không cần bận tâm đâu, mau vào bên trong kẻo cậu chủ lo.

Thiếu niên vẫn cười khúc khích. Đôi mắt màu hạt dẻ nhàn nhạt xoáy sâu vào lồng ngực Tiêu Chiến.

- Bên này, có kẹo.

Ngón tay mảnh khảnh lướt qua túi áo ngực làm Tiêu Chiến có chút giật mình.

- Bên này... ướt mất quyển nhật kí bé bỏng rồi.

Tiêu Chiến ôm lấy ngực trái. Chỗ này, đúng là ướt hết rồi.

--------------

Tiêu Chiến trở về khu người làm phía đông sau sáu giờ tối, hôm nay anh về sớm hơn mọi ngày, lặng lẽ thêm củi vào lò sưởi nhỏ, áo quần cũng chẳng kịp thay. Ánh lửa bùng lên ấm áp dễ chịu.

Dễ chịu tới mức anh nghĩ nhẽ ra khi nãy trong cơn mưa trắng trời trắng đất chẳng ai nhìn thấy, anh nên khóc một trận lớn.

Anh mang hết kẹo bên túi áo phải bóc ra bỏ hết vào miệng, kẹo vị táo, anh cũng không muốn thay bằng vị nho hay cam, cũng không thể vứt chúng đi dù chúng có ướt chẹp nhẹp tới dính vào nhau thê thảm. Anh luồn tay vào túi áo trái, mang ra quyển nhật kí nhỏ của mình. Không có chữ nào cả. Tất cả các trang của quyển nhật kí đều ngập tràn hình vẽ của Vương Nhất Bác thiếu gia. Cha anh đã tặng anh quyển sổ này khi anh được nhận làm quản gia của cậu chủ, quyển sổ xinh đẹp nhất mà Tiêu Chiến từng thấy, với nước giấy mịn màng màu vàng nhạt và bìa được bọc bằng da lừa, cha anh bảo anh viết nhật kí những ngày làm việc của mình vào đó.

Giờ nhìn lại tất cả những ngày của mình đều là Vương Nhất Bác.

- Chiến oa nhi!

Tiêu Chiến giật mình đóng vội quyển sổ nhỏ. Quay lại đối diện với người cha tóc giờ đã ngã hoa râm.

- Đang nghĩ tới con gái nhà nào mà ngơ ngác vậy hả?

- Cha à, làm gì nghĩ tới con gái nhà nào chứ?

Cha Tiêu bĩu môi, làm bộ khoa trương làm như ông biết tuốt, nhéo nhéo má con trai nhà mình:

- Lớn rồi còn suốt ngày ăn kẹo, không yêu đương đi. Cẩn thận sún răng không lấy vợ được đâu.

- Cha đừng dọa con bằng mấy cái lí do trẻ con này nữa được không chứ?

Tiêu Chiến cười, né trái né phải bàn tay thô ráp của cha Tiêu đang véo má mình.

- Chiến Chiến lớn lên đẹp trai như vậy, sún răng vẫn đẹp trai nha. Sau này lấy vợ, sinh một oa nhi xinh xắn, lớn lên lại cả đời bên cạnh hậu bối nhà họ Vương.

Cha Tiêu lấy que sắt cời tro tàn trong bếp sưởi nhỏ, ánh sáng hời hợt hắt lên khuôn mặt già nua không che nổi sự vui vẻ khi nhắc đến gia chủ, không trách ông được, một người sống giữa thời khắc chuyển giao của nhiều chế độ, nhưng thế giới ngoài kia thế nào ông không biết, chỉ biết trong thế giới nhỏ này, ba bốn đời nhà ông đều được Vương gia cho cơm ăn áo mặc. Thấy Tiêu Chiến hồi lâu không trả lời, ông gác lại que sắt nhỏ, nhìn sang oa nhi của mình.

Vẻ mặt oa nhi bé bỏng trong lòng ông từ khi nào tội nghiệp như ngày bé bị dành mất kẹo nhỏ. Tiêu Chiến hồi lâu mới mở miệng nói:

- Cha, Thiếu gia không cần con nữa.


-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net