8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu chủ mấy ngày sau không trở về, hoặc đã trở về quá muộn sau khi mà anh không biết. Hôm nay lại là một ngày không có cậu chủ, Tiêu Chiến rảnh rỗi xem lại vườn hồng của mình, cố gắng chăm chút cho chúng sống lại.

Nhưng chúng chết thật rồi. Chính anh trồng, giờ cũng chính tay anh nhổ chúng vứt đi, chẳng có chút giá trị nào cả. Hóa ra những bông hoa hồng vô nghĩa này chỉ đẹp trong mắt anh thôi.

Thế mà đúng một trăm cây thật. Tiêu Chiến tự cười mình, cứ nghĩ vườn hồng một trăm cây tim anh sẽ đau đến vỡ nát, nhưng không, anh vẫn yên yên ổn ổn. Không có ai vì yêu đơn phương một người mà chết được.

- Sao lại vứt chúng đi?

Nghe tiếng nói phía sau lưng, Tiêu Chiến biếng nhác không quay đầu lại, hoặc có thể vì mắt anh đã đỏ lên. Anh không muốn quay đầu lại.

- Chúng chết cả rồi thiếu gia.

Anh trả lời, tay thoăn thoắt dẹp bỏ mấy thân cây xác xơ còn lại. Có lẽ đây là lần cuối cùng anh còn được gai hoa hồng đâm, vậy nên để nó đâm nhiều nhiều một chút. Đâm càng đau càng tốt vậy.

Phía sau không nghe thêm tiếng trả lời, cũng không có tiếng bước chân rời đi, trời về chiều không khí trở nên đầy độ ẩm, có lẽ là sắp mưa một trận lớn. Tiêu Chiến ngước về phía đằng đông, vài đám mây đen lững lờ kéo đến, thế mà như sợ ướt, anh lấy cớ chạy nhanh hơn cả thiếu gia nhà mình.

Lần đầu tiên trong đời, Tiêu Chiến không đi sau Vương Nhất Bác.

Cảm giác này không mấy dễ chịu. Vương Nhất Bác ít nói, giờ anh không quay lại nhìn, cũng không biết cậu đang bày ra biểu cảm gì. Chính anh lại là người muốn mở miệng trước, nhưng nói gì anh không biết? Anh không có quyền thanh minh, cũng không có quyền quản thiếu gia mấy ngày nay đã đi đâu.

Anh không có quyền gì hết.

Tiêu Chiến cúi đầu đi như vậy, hết dãy hành lang dài hun hút, hết cầu thang xoắn khúc khuỷu ngoằn nghèo, cuối cùng suýt đâm sầm vào cánh cửa phòng thiếu gia.

- Suýt đụng đầu rồi đấy.

Một tay Vương Nhất Bác chắn trước trán Tiêu Chiến, tay kia vặn tay nắm cửa, tự đi vào trước.

Anh thế mà không mở cửa cho thiếu gia, lại đi trước thiếu gia nữa. Hôm nay anh vô phép tắc quá rồi.

Giờ còn nhìn bóng lưng thiếu gia nhiều hơn một chút. Anh đúng thật vô phép tắc.

Nhưng cứ nhìn nhiều một chút đi, biết đâu sau này người ta không cho anh nhìn nữa. Thiếu gia vậy mà giờ đã lớn rồi đấy, cao hơn cả anh rồi, khuôn mặt sắc sảo hơn một chút, bóng lưng cao ngạo hơn một chút. Thật ra nhiều lúc anh cũng không hiểu sao mình lại thích thiếu gia nữa, vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng, ít nói còn có khuôn mặt không chút cảm xúc.

Đã thế còn yêu người khác chẳng phải anh.

Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế cạnh piano bên cửa sổ, gió bên ngoài mang hơi ẩm vẫn kéo vào thổi bay tấm rèm cửa mỏng tang, bóng dáng thiếu gia mảnh khảnh bên cửa sổ, vài lần Tiêu Chiến trộm nhìn cảm thấy mong manh như cơn gió vô hình sẽ mang cậu chủ bay lên mất, giờ anh đứng ở đây, lại sợ cơn gió kia mang chính mình bay đi.

- Tiêu Chiến?

Qua một hồi lâu cuối cùng Vương Nhất Bác lên tiếng trước. Ánh mắt thiếu gia do dự, cuối cùng chiếu thẳng vào anh.

- Sao anh làm như vậy?

Rồi cũng nói câu này.

Mấy hôm nay anh nghe đã quá nhiều, ông bà chủ hỏi, quản gia Diệp mặt kền kền hỏi, người làm trong nhà đều hỏi. Dinh thự này là một đế quốc thu nhỏ, Vương Nhất Bác là hoàng tử, ai cũng hỏi anh, tại sao anh làm như vậy với người mà hoàng tử yêu? Mọi người đều nghĩ sau khi thiếu gia về chắc sẽ phạt anh, chính anh lại là người chờ ngày đấy nhất. Liệu anh nói anh không làm gì cả thì có ai tin anh?

Tiêu Chiến không nói ra câu này, anh nghĩ Vương Nhất Bác sẽ không tin anh.

- Ngón tay của nghệ sĩ piano rất quan trọng.

Còn bàn tay của một người làm thuê như anh không quan trọng.

- Em ấy không thể chơi đàn cả một tuần lễ.

Còn anh vẫn phải làm việc suốt một tuần nay.

- Ngày mai có đại hội âm nhạc, em ấy có 2 tiết mục đàn chính.

Vương Nhất Bác mang tầm nhìn trở về với những phím đàn đen trắng, như lơ đãng mà nhấn vài hợp âm.

- Tiêu Chiến, sao anh làm như vậy?

- Hải Đường nói gì với thiếu gia?

Tiêu Chiến trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác, cuối cùng cũng không mong nhận được lời đáp.

Vương Nhất Bác nhíu mày, có lẽ vì câu sự lảng tránh của anh mà tức giận, cũng có thể vì những câu nói của Hải Đường mà tức giận.

Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa.

Vương Nhất Bác rời đi trước.

----------------------------------

Tay Tiêu Chiến vẫn chưa lành lại, nhưng vì tay anh đôi khi có vài miếng băng cá nhân che khuất đi những vết xước gai hoa hồng nên giờ chúng có thay bằng một ít băng gạc trắng cũng không ai để ý. Cậu chủ không còn đủ kiên nhẫn dán băng cá nhân lên tay anh. Cậu ấy còn đang bận đỡ một người khác.

Hải Đường đành trở thành thính giả trong chính buổi hòa nhạc mà nhẽ ra cậu là người đứng trên sân khấu, để có không gian riêng với Vương Nhất Bác, cậu đặt trước một phòng trên lầu hai trong nhà hát, thân phận người cậu yêu cao quý, hẳn không muốn chung đụng với ai.

Không thể tham dự buổi hòa nhạc, khuôn mặt Hải Đường mang chút buồn, hai ngón tay thiếu niên vẫn được bọc tỷ mỉ bằng lớp gạc mỏng, đôi mắt buồn bã nhìn Tiêu Chiến, nhìn một giây, rồi ủy khuất rời đi.

Trông thật yếu đuối, thật muốn nâng niu mà.

Tiêu Chiến thở dài, từ khi nào việc đối mặt với Vương Nhất Bác ngột ngạt không chịu được, cùng với Hải Đường bên cạnh, thành một vùng trời hòa hợp nén tim anh thở không nổi. Có lẽ anh hiểu được lí do Hải Đường hôm đó làm như vậy, Hải Đường biết anh thích thiếu gia, cái ý nghĩ rồi một ngày Vương Nhất Bác cũng nhìn ra được đoạn tình cảm này làm anh sợ.

- Tay của Tiêu quản gia sao thế?

Tiêu Chiến giật mình nhìn lên, nhìn nụ cười ngọt ngào của Hải Đường, nghe tiếng nói chuông đồng của Hải Đường.

Anh không muốn ở đây.

Cho dù Vương Nhất Bác ở đây anh cũng không muốn lưu lại. Anh muốn chạy trốn.

Hải Đường bật cười. Dùng ngón trỏ có băng gạc của mình lướt nhẹ qua mu bàn tay anh, xoay người rời đi.

- Phiền Tiêu quản gia ở ngoài này cùng Tiểu Hà.

Giờ Tiêu Chiến mới để ý hôm nay Hải Đường mang theo quản gia đi cùng, là một cô gái xinh xắn tóc hai bím màu đỏ hung, màu tóc tương phản với gương mặt có vài nốt tàn nhang nhút nhát lại tạo ra một ấn tượng đầu tiên rất dễ chịu.

Cô gái nhìn anh, lập tức đỏ mặt.

- Tại sao phải ở bên ngoài?

Ngữ khí Vương Nhất Bác có vẻ nặng nề, thêm vài phần âm lãnh, nói với Hải Đường nhưng Tiêu Chiến cảm thấy ánh mắt của thiếu gia đang quét trên mặt anh.

- Không được.- Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn thiếu niên.

Hải Đường dừng bước, đón lấy ánh mắt Vương Nhất Bác bằng nụ cười xinh đẹp.

- Tay em lại đau rồi. Có lẽ hôm nay chúng ta nên về thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net