Pn 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

IQ thấp nhất thế giới không phải 80 đâu, mà là IQ của mấy đứa yêu nhau đó.

Ba Vương cực kì chán nản nhìn đứa con trai của mình, nó trở lại với thói quen viết tên Tiêu Chiến đầy một mặt giấy, thế có chán không cơ chứ? Thư phòng cực kì tĩnh lặng, thế mà ông nói gì đứa con bảo bối của ông cũng hả với hử, chả hiểu tai kiểu gì.

Đã thế nó còn nhìn đồng hồ, nhìn miết thôi, giấy tờ bình thường phải giải quyết cả ngày chưa hết, nay nó chỉ giải quyết trong vòng vài tiếng đông hồ. Buổi chiều nó còn phải dành thời gian đi đón ái nhân.

-      Hai giờ rồi.

-      ...

-      Hai giờ mười lăm rồi!

-      ...

-      Ba giờ kém rồi.

-      ....

-      Trời ạ. Ba kì ghê.

-      Ba cái gì kì ghê?

Ông Vương thật không hiểu, nằm không cũng trúng đạn là sao? Ông chưa nói con ông kì, nó chất vấn ông cái gì?

-      Cái đồng hồ này hư rồi đó. Ba trưng ở đây làm gì vậy?

Ông đã nói rồi, người mới yêu IQ giảm mạnh lắm. Ông cạn lời, thẫn thờ nhìn thằng con bảo bối hậm hực bỏ khỏi phòng.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ông muốn yên bình nhưng hai đứa nhỏ bắt cả thế giới phải gặm cẩu lương.

Vương Nhất Bác còn chưa ra tới cửa phòng, cơn lốc xoáy mang tên Tiêu Chiến liền quét vào, nhanh như gió nhảy lên người Vương Nhất Bác.

-      Nhất Bác, nhớ em muốn chết!

-      Bảo bối, sao anh về rồi?

-      Vì nhớ em đó!

Mới xa nhau chưa đầy tám tiếng, không thể hiểu được logic này. Thế mà Vương Nhất Bác sung sướng như điên, như chốn không người cúi xuống cùng Tiêu Chiến hôn môi.

Thôi được rồi, cứ coi như tai không nghe mắt không thấy.

Thỏ Con suốt ngày bị ba ba nhỏ bưng ra khỏi phòng để làm gì trong phòng với ba ba lớn không biết. Có lẽ đó là một điều bí mật, tới khi mở cửa phòng được thì đã lâu lắc sau đó, chân ba ba lớn đi không vững lắm. Ba ba lớn bắt đầu giẫn dỗi, ba ba nhỏ dỗ dành, không có thời giờ chú ý tới nó nữa rồi.

Thế là nó chạy xuống khu vườn nhỏ, và giờ Thỏ con đã có người yêu!

Nó yêu say đắm cây hồng cô đơn kiêu ngạo trước nhà, dù cả ngày nàng chẳng nói câu nào cả, nhưng mà nó thích, lăng xăng cười đùa với cây hồng.

Thế là cả con cún cũng có cặp có đôi.

Vương Nhất Bác đang cảm thấy vô lí hết sức.

Khi ở căn nhà trọ bé tẹo như cái kẹo kia lăn đâu cũng có thể chạm vào anh, tối có thể giả vờ giả vịt ngủ quên mà ôm anh sát rạt không còn kẻ hở. Thế mà vì cớ gì khi về biệt thự Vương gia rồi Tiêu Chiến vui vẻ tiễn cậu về biệt thự còn mình đi về nhà ở khu nhà phía đông.

Lí nào lại như vậy? Cả một đêm trằn trọc không được ôm người yêu ngủ.

Lí nào lại như vậy?

Chưa sáng cậu đã tần ngần đứng trước nhà Tiêu Chiến. Khi ba Tiêu ra mở cửa, ông suýt bị giật mình té ngửa, cả người cậu chủ đầy hàn khí, hai mắt thâm quầng như gấu trúc, khuôn mặt đầy ai oán.

- Thiếu gia....

- Ba Tiêu.

-????????????

Ôi ông già quá rồi, ông già tới bị ảo giác rồi. Thứ lỗi cho cái tai của ông!

- Ba Tiêu, ba mở cửa muộn quá. Hôm sau phải mở sớm hơn.

Không phải chứ, mới năm giờ sáng? Thiếu gia là đang muốn ông mở cửa nhà toang hoác suốt đêm hay sao? Mà cái gì? Ba Tiêu? Cái gì vậy?

Vương Nhất Bác bỏ mặc ông không ngừng lau lấy lau để mồ hôi hột tuôn ra trên trán, lách người vui vẻ vào nhà.

Phòng Tiêu Chiến không khóa, trong phòng còn nồng nồng hương tinh dầu chanh, cùng mùi một ít gỗ khô trong lò sưởi chưa cháy hết. Vương Nhất Bác trèo lên giường, ôm lấy cục bông một mét tám ba của mình, vùi mặt vào gáy anh hít lấy hít để, mùi của Tiêu Chiến vẫn là thơm nhất. Giờ cậu mới có thể ngủ.

Tiêu Chiến hôm nay không thức dậy vì đồng hồ báo thức, anh bị cây nấm siêu to khổng lồ của Vương Nhất Bác chọc cho tới tỉnh. Hai tay cậu một ở eo anh, một luồn qua khe hở giữa cổ siết anh chặt tới hô hấp khó khăn. Mà điều quan trọng nhất là, tại sao Vương Nhất Bác lại ở trong phòng anh cơ chứ?

- Anh ơi!

Vương Nhất Bác còn chưa tỉnh hẳn, nhưng bản năng của cậu là đè Tiêu Chiến, kể cả không mở mắt cậu cũng chuẩn xác trèo lên người anh, môi tìm đến môi anh hôn lấy hôn để như tìm chút dưỡng khí cuối cùng. Vương Nhất Bác còn ngái ngủ, hành động cũng dấp dính vào với nhau, nhưng đúng lúc đúng chỗ. Môi hôn Tiêu Chiến, tay giật đứt giây chuyền trên cổ mình, trên đó có chiếc nhẫn cầu hôn Tiêu Chiến mà cậu đã vội vàng chuẩn bị ngày hôm qua. Cậu không có thời gian chờ, xa Tiêu Chiến một ngày cậu đã thấy cậu không chờ nổi nữa, phải cưới anh ngay thôi.

Vương Nhất Bác luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út của Tiêu Chiến:

- Anh ơi! Cưới em!

Không có một buổi tiệc lãng mạn, không có nến và hoa, có em- Vương Nhất Bác, và một trái tim điên cuồng yêu anh. Anh chấp nhận không?

Tiêu Chiến cười nhẹ, người anh yêu, thật khô khan không hiểu phong tình. Nhưng biết sao được, ngoài Vương Nhất Bác, ai cũng không được.

Anh không nói đồng ý hay không, vì đồng ý hay không, anh biết, với con cún nhỏ bá đạo ngang ngược của anh không hề quan trọng, anh chỉ nói rằng:

- Nhất Bác. Anh yêu em.

Anh yêu em. Suốt đời yêu em!

Trong lễ cưới, Tiêu Chiến mặc áo vest màu xanh thiên thanh. Vương Nhất Bác cũng vậy, cũng một màu áo thiên thanh đệm đàn trên chính hôn lễ của mình, chờ anh ở phía cuối sảnh đường.

Tiêu Chiến từ phía đầu còn lại của sảnh đường đi vào, trên ngực cài một bông hồng xinh đẹp.

Khoảnh khắc đó, Vương Nhất Bác bật khóc.

Hoàng tử nhỏ của Vương Nhất Bác, tín ngưỡng thiêng liêng của Vương Nhất Bác. Từ giờ hai người sẽ gắn kết với nhau, mãi mãi. Hạnh phúc mãi mãi, bình an mãi mãi.

Tiêu Chiến đã bước tới đối diện với Vương Nhất Bác, trước những giọt nước mắt hạnh phúc của cậu, anh xinh đẹp nở nụ cười.

Thỏ Con tung tăng chạy vào, trên cổ đeo cái giỏ chứa cặp nhẫn màu bạch kim.

-      Vương Nhất Bác, con có đồng ý...

-      Con đồng ý!

-      Con có...

-      Con đồng ý!!

-      Con....

-      Con đồng ý!!!

Vương Nhất Bác trước sau chỉ nhìn Tiêu Chiến, cũng không còn sức để ý được người khác nói gì.

-      Anh Chiến. Em hôn anh nhé!

Dứt lời Vương Nhất Bác cúi xuống, đặt ấn kí của mình khóa chặt môi anh.

Trên tay, hai chiếc nhẫn lấp lánh tỏa sáng dòng chữ:

Wang Yibo Xiao Zhan, endless love.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vậy là qua ngày 5/10/2020 được 3 tiếng rồi.

Bảo bối, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Yêu anh, luôn yêu anh!

Chúng ta tạm biệt Hoa hồng ở đây nhé! Cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net