1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến thu dọn hành lý, hôm nay là ngày anh phải sang nhà họ Vương. Một tháng trước, bố anh báo tin anh sẽ phải kết hôn cùng con trai út của nhà Vương Gia, bạn đời thua anh sáu tuổi, tên là Vương Nhất Bác, anh chưa gặp mặt bao giờ mới nhìn qua ảnh.

Anh nghĩ thời đại này rồi, cũng chỉ trong mấy gia đình hào môn thế gia mới có cái kiểu hôn phối cũ rích này. Nhưng anh cũng chả có cách nào phản đối, quy cho cùng kết hôn thì cứ kết hôn, còn sau này có ly hôn hay không cũng chưa biết được. Anh cũng lớn tuổi rồi, nếu thật sự sống với nhau có tình cảm thì tốt, còn không có thì cũng chả sao.

Nhưng có vẻ tình hình bên nhà Họ Vương không tốt lắm, vì nhiều lần bên nhà anh hẹn cho anh cùng Vương Nhất Bác gặp mặt nhưng không được, cũng đúng thôi, cậu công tử kia còn trẻ như vậy, đời nào ngoan ngoãn chịu kết hôn kiểu này.

Và dù trong lòng anh vẫn kiểu đến đâu thì đến, nhưng Tiêu Chiến vẫn có chút lo lắng, không thật sự biết được bản thân sẽ phải đối mặt với những tình huống gì nữa đây.

Anh vốn là con cả của nhà họ Tiêu, mẹ anh mất khi sinh anh ra, sau đấy bố tái hôn, có thêm 2 người con trai nữa. Lúc sinh ra thể chất anh ốm yếu, sau đó thì phát hiện bị bệnh tim di truyền từ mẹ, từ nhỏ chỉ đam mê với hội họa ngoài ra không hứng thú với cái gì khác, mà hai người em của anh lại thông minh nên bố anh luôn xem anh không tồn tại, lớn lên thì cho anh đi du học bên Nhật tự sinh tự diệt, sau khi về nước anh đi làm cho một công ty Tư Nhân nhỏ, rồi cứ bình bình qua ngày, giờ thì bị bắt kết hôn.

Tiêu Chiến chưa từng yêu đương với ai cả, thể chất của anh vẫn luôn kém, thuốc uống theo ngày, anh thật sự không lo nổi cho bản thân mình nên cũng không muốn làm khổ ai khác.

Dù bản thân có vẻ là người bình ổn, không thích xô bồ, nhưng tính cách thật sự của Tiêu Chiến thật sự khác với bề ngoài của anh, anh có gương mặt xinh đẹp, ôn nhuận, dáng người cao gầy. Kiểu thư sinh, nho nhã, nhưng mà ai động vào anh, anh sẽ chẳng sợ chết mà đánh lại, giống như lúc bé, anh hay đánh nhau với hai em trai của mình, bạn bè bắt nạt anh cũng xông vào choảng nhau với chúng, dù cuối cùng anh vẫn thua thê thảm, nhưng mà không lần nào anh chịu đứng yên.

Ông Tiêu thường mắng anh, là đồ vô tích sự, anh cũng chẳng thèm quan tâm.

Ngược lại anh có Mẹ Kế cũng khá ổn, bà ấy có vẻ cũng thương anh, vẫn hay lén cho anh tiền tiêu vặt lúc bé, khi sang Nhật du học vẫn dấu bố gửi tiền sinh hoạt cho anh. Lần này cũng vậy, trước khi sang nhà Vương Gia, bà căn dặn anh từng tý, sau rồi còn cho anh tiền.

Còn Tiêu Thần, và Tiêu Nhạc hai cậu em trai cùng cha khác mẹ, có vẻ khá hí hửng, còn trêu anh là anh rể tương lại của tụi nó còn ít tuổi hơn bọn nó, nói Tiêu Chiến là trâu già thích gặm cỏ non.

Lớn rồi, nên Tiêu Chiến cũng không gây gổ với hai thằng em nữa, mặc kệ bọn nó.

Đang suy nghĩ vẫn vơ, thì xe cuối cùng cũng đến, Tiêu Chiến chào mẹ Kế rồi thu dọn đồ lên xe.

Hôm nay anh phải sang nhà Vương Gia trước, để thích hợp và làm quen với sinh hoạt bên đấy, vì tháng sau đã tổ chức hôn lễ rồi.

Đến nơi, từ cổng nhìn vào, căn nhà này thật sự còn lớn gấp đôi nhà họ Tiêu nữa, Tiêu Chiến nhìn khung cảnh xung quanh, vườn rộng thế này, anh có thể thỏa thích vẽ vời nhỉ.

Cảnh cổng mở ra, có người ra đón anh vào, nhìn cách ăn mặc Tiêu Chiến có thể đoán đây chắc là quản gia nhà họ Vương.

"Cậu Chủ Tiêu, mời cậu đi theo tôi'.

Tiêu Chiến gật đầu lễ phép đi theo, Quản gia mang anh vào nhà, sau đó đưa anh lên phòng.

"Cậu tạm thời sẽ ở đây, còn bên cạnh là phòng Cậu chủ, trưa Cậu chủ và Phu Nhân sẽ về".

Tiêu Chiến bước vào căn phòng mới, anh luôn chủ ý đến thiết kế trước, cũng không tệ, gam màu đỏ đen anh thích nhất.

Sau đó, quản gia chủ ý muốn giúp đỡ Tiêu Chiến sắp xếp đồ đặc, nhưng anh lắc đầu bảo không cần, vì đồ của anh cũng không nhiều lắm, với mẹ kế bảo không được tiết lộ thể chất của anh. Nên anh phải dấu thuốc đi nữa.

"Anh tên là gì nhỉ, để sau này tiện xưng hô". Tiêu Chiến hỏi.

"Tôi là Lưu Khải Khoan, quản gia của Vương gia, lớn tuổi hơn cậu, cậu cứ gọi quản gia Lưu là được". Lưu Khải Khoản mỉm cười thân thiện.

Tiêu Chiến gật đầu, Lưu Khải Khoản rời khỏi phòng, sau đó anh bắt đầu sắp xếp đồ, xong xuôi thì đứng ở cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài. Anh nghĩ dù sao cũng nên đi làm quen một vòng, sau đó liền xuống nhà đi chào hỏi mọi người.

Gương mặt Tiêu Chiến vốn đẹp, anh lại rất lễ phép nên người giúp việc, làm vườn, hay các cô đầu bếp được anh chào hỏi cảm thấy đứa bé này thật đáng mến. Tính cách trái người với Cậu chủ út, có khi lại bù trừ cho nhau được cũng nên.

Tiêu Chiến đi một vòng sau đó ở trong phòng bếp phụ các cô nấu ăn, anh sống tự lập rất nhiều năm nên kỹ thuật nấu ăn quả thật không tệ.

Phu Nhân Vương sau khi được Lưu Khải Khoan báo lại tình hình, cảm thấy rất vui. Việc kết hôn lần này, bà muốn chỉnh đốn lại cậu con trai út, không muốn nó lông bông nữa. Cả ngày không chịu đi đến Công ty, cứ cầm ván trượt tụ tập bạn bè, sau rồi lại đua xe, bà nói thế nào cũng không được. Mà Ông Vương thì lại tùy ý nó, nên nó cứ lỳ lợm không nghe lời bà.

Hôm nay, lôi kéo mãi mới đem được đến Công ty, mà Vương Nhất Bác cũng chả thèm làm gì, cứ ngồi ôm điện thoại chơi game.

"Hôm nay, Tiêu Chiến đến nhà chúng ta rồi đấy, trưa nay về con chú ý thái độ cho mẹ''. Bà Vương ngồi đối điện bảo với Vương Nhất Bác.

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn im lặng tập trung chơi game, bà Vương bực mình bảo lại.'' Con có nghe mẹ nói gì không hả ?''.

"Việc đấy là việc của mẹ, đừng có quản con''. Vương Nhất Bác lạnh lùng bảo lại, đầu vẫn không ngẫng lên.

"Việc kết hôn của con mà lại bảo của mẹ, tại sao con cứ chống đối mẹ vậy hả ?''

"Con mới bao nhiêu tuổi, anh hai đã kết hôn đâu mà mẹ bắt ép con, lại cho con kết hôn với người con không quen, còn lớn hơn con 6 tuổi, chắc để về làm mẹ con đúng không?''. Vương Nhất Bác ngẫng đầu gắt lên.

"Vậy con xem lại con xem, bây giờ đã 22 tuổi rồi, anh trai con lúc 22 tuổi đã vào điều hành công ty phụ bố con rồi đấy, nếu anh hai con chưa có đối tượng mẹ cũng không bắt ép con trước".

Xong bà lại nói tiếp, '' Mẹ chọn lựa cho con mãi, chính là đối tượng thích hợp nhất, con xem cả ngày cứ chỉ game với trượt ván mô tô ấy thì bao giờ mới trưởng thành lên được".

Vương Nhất Bác nghe xong thì tức giận ném điện thoại đi, '' Con muốn trở thành tuyển thủ đua mô tô mẹ không cho, giờ đến việc con kết hôn với ai mẹ cũng chọn, vậy rốt cuộc con đang sống cuộc đời của con hay là mẹ sống thay con hả ?''

Điện thoại bị Vương Nhất Bác ném vỡ tan mặt kính, sau đấy cậu liền đi ra khỏi phòng.

Bà Vương gọi lớn, '' Con đứng lại ngay cho mẹ''.

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn mở cửa đi thẳng, gương mặt cậu đằng đằng sát khí, nhân viên xung quanh thấy liền né xa, sau đấy cậu xuống tầng hầm lấy mô tô phóng đi.

Bà Vương tức giận đấm ngực, lại nhặt điện thoại Vương Nhất Bác lên, tý nữa không biết gọi cho nó làm sao đây, sau đó bà đùng đùng đi tìm ông Vương.

Chủ Tịch Vương bảo thư ký rót nước cho bà, xong lại cầm tay an ủi.''Bà cứ ép con làm gì ? ''.

"Ông con nói kiểu đấy nữa, nếu tôi không ép nó, sau này nó đua mô tô gì đó, ngã gãy cổ ông mới vừa lòng hả ?''. Bà Vương quát lên.

Ông Vương vội vàng phủi tay, '' Cái miệng của bà thật là, cứ ăn nói dở người như vậy, xui xẻo lắm''.

"Vậy ông giải quyết cho tôi đi, nay thằng bé Tiêu Chiến đã qua nhà mình rồi đấy, liệu mà gọi con trai ông về, không đừng trách tôi''.

Sau đấy, bà Vương ôm bụng tức giận đi về, về đến nhà thấy Tiêu Chiến đang dọn thức ăn ra bàn cùng các cô giúp việc, liền gọi anh.

"Chiến Chiến, việc này không phải việc của con, con cứ để giúp việc tự làm". Bà Vương ngoắc tay anh lại bảo.

Tiêu Chiến gật đầu chào Bà, anh cũng đã gặp bà Vương mấy lần rồi nên cũng không xa lạ mấy.

"Dù sao rảnh rỗi không có việc gì làm, với con cũng thích nấu ăn ạ''. Tiêu Chiến nhu thuận trả lời.

Bà Vương càng nhìn anh càng thích, bộ dáng xinh đẹp, tính cách lại hiền lành, ôn hòa, tuy lớn tuổi hơn Nhất Bác nhưng như vậy lại tốt hơn, tính cách con trai bà vốn còn trẻ con lại nóng nẩy, tìm một người trưởng thành có kinh nghiệm như thế này mới tránh được xung đột.

Nhưng bà cũng đang đau đầu với Vương Nhất Bác, sợ rằng hôm nay nó không về nhà mất.

"Hôm nay Nhất Bác bảo có việc đột xuất nên phải đi rồi, trưa nay không về được con thông cảm nhé''. Bà Vương bảo với anh.

Tiêu Chiến lòng thở phào, lắc đầu bảo không có gì, sự thật anh cũng không muốn gặp. Có khi cậu công tử kia cứ chống đối như vậy, anh không phải kết hôn nữa không biết chừng.

"Ngày mai con qua Công ty với mẹ nhé''. Bà Vương đề nghị.

Tiêu Chiến nghe vậy liền xua tay.

'' Con trước đây chỉ học về vẽ và thiết kế đồ họa thôi, con không có kinh nghiệm bên thời trang đâu ạ''.
Anh quả thật không muốn dính líu gì đến Công ty nhà họ Vương cả.

"Cứ đi theo mẹ, sao học việc từ từ, sau này con còn phụ Nhất Bác nữa chứ, với lại con vẽ đẹp như vậy, mẹ nghĩ nếu con chuyển sang thiết kế thời trang cũng không khó đâu''. Bà Vương vẫn ân cần khuyên anh.

Công Ty nhà họ Vương là một tập đoàn lớn, chuyên về mảng thời trang, có Công Ty con phủ khắp các tỉnh Trung Quốc, còn có ở cả Hàn Quốc và Nhật Bản nữa. Nhân lực rất nhiều, nên bà muốn cả hai con trai đều phải điều hành, mà giờ có thêm cả Tiêu Chiến nữa nên cần anh phụ luôn, còn kèm Nhất Bác.

Tiêu Chiến cảm thấy từ chối cũng không được nên cứ tạm thời gật đầu, sau đây cùng bà Vương đi ăn cơm.

Bà Vương cả chiều tìm cách liên hệ với bạn bè Vương Nhất Bác để tìm cậu nhưng không được, mãi đến gần tối Ông Vương mới gọi báo.

"Tôi gọi được cho Nhất Bác rồi, nó vẫn kiên quyết bảo nếu bắt nó kết hôn nó sẽ không về nhà nữa''.

"Thế ông bảo với nó, không về tôi khóa hết thẻ của nó ''.

"Tôi cũng bảo rồi, nhưng nó bảo nó có tiền cứ mặc cho mẹ thích thì khóa''.

Bà Vương bất lực, không ngờ con út của bà lại bướng bỉnh như vậy, Ông Vương đầu kia cũng thở dài.

"Giờ chỉ còn một cách thôi''.

"Cách gì ? ''. Bà Vương vội hỏi lại.

"Cứ tạm thời hoãn đám cưới, cho hai thằng bé tiếp xúc với nhau đã, xong rồi tính sau, tôi sẽ nói chuyện với con cho, bảo thế chắc nó sẽ chịu về nhà đấy''.

Nhưng Bà Vương càng sốt sắng, '' Tính sau, lỡ may sao này nó vẫn không đồng ý thì sao?''.

"Vậy nó duyên số của hai đứa thôi, chứ giờ bà có ép được con đâu''.

Bà Vương lại thở dài.

"Thôi bà tìm cách nói chuyện với Tiêu Chiến và nhà họ Tiêu đi, để tôi khuyên Nhất Bác''. Ông Vương bảo lại.

Bà Vương bực mình, mãi mới đi xem được ngày tốt giờ phải hoãn, còn làm sao ăn nói với bên thông gia và Tiêu Chiến nữa đây.

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net