10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi cho đến lúc Tiêu Chiến tới nơi thì Vương Nhất Bác cũng đã lái xe về rồi, anh bây giờ mới nhớ ra là đáng lẽ nên gọi điện trước cho cậu.

Sau đó Tiêu Chiến lấy điện thoại ra gọi cho cậu, Vương Nhất Bác bắt máy, giọng cậu khàn khàn.

"Có chuyện gì?".

"Cậu đang ở với ai thế?". Tiêu Chiến hỏi.

"Ở với ai là sao, tôi đang lái xe về nhà có chuyện gì nói nhanh đi".

Tiêu Chiến có chút chần chờ, nhưng rồi vẫn hỏi cậu.

"Em trai tôi thấy câu đi cùng một cô gái ở quán bar...".

Vương Nhất Bác có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn giữ giọng cũ.

"Thế thì làm sao?".

Tiêu Chiến nghe cậu nói xong lập tức tắt máy, chẳng có ý nghĩ gì cả, ruốt cuộc anh biết rõ mà sao cứ cố nuôi một tý hy vọng làm gì chứ.

Anh thẫn thờ đi về, hôm nay mọi thứ đều thật khó chịu.

Đến khi anh về nhà mới phát hiện trong nhà họ Vương đang rất ầm ĩ, là Vương Nhất Bác đang cãi nhau với bà Vương.

Tiêu Chiến vừa bước vào lập tức Vương Nhất Bác đã quay đầu sang trừng mắt tức giận với anh, cậu gằn từng chữ.

"Tiêu Chiến, chuyện mẹ tôi giả vờ phẫu thuật để tôi không tham gia thi đấu anh biết phải không?".

Tiêu Chiến giật mình quay sang nhìn Bà Vương, Bà Vương bộ dáng tức giận cũng không kém Vương Nhất Bác.

"Chuyện này không liên quan gì tới Tiêu Chiến ".

Vương Nhất Bác cười khẩy, nhìn thẳng vào anh bảo, "Tiêu Chiến anh thực sự không liên quan?".

Tiêu Chiến không dám nhìn vào mắt cậu, anh cúi đầu xuống.

"Các người hay lắm, diễn giỏi thế nên đi làm diễn viên đi, khẳng định sẽ đoạt được giải ảnh hậu không chừng".

Vương Nhất Bác nói xong không tranh cãi nữa liền đi lên phòng, Tiêu Chiến lo lắng nhìn bà Vương.

"Mẹ tưởng con với Nhất Bác đi xem phim, nãy ở nhà gọi điện cho anh hai nó, mẹ không biết Nhất Bác về thế là bị nó nghe thấy, nó lại vừa uống rượu nữa lên ăn nói lớn tiếng con đừng để ý nhé".

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, viền mắt nóng lên.

Bà Vương cầm lấy tay anh an ủi, "Không sao đâu, Nhất Bác nó hay tức giận những dễ nguôi lắm".

Nhưng lần này lại hoàn toàn trái ngược với lời bà Vương nói, Vương Nhất Bác để ý chuyện này rất lâu, những ngày kế tiếp đều có thái độ chống đối với bà Vương và Tiêu Chiến. Mấy hôm rồi cậu không tới công ty, la cà đâu cả ngày đến tận đêm khuya mới về. Ông Vương gọi điện khuyên cũng không được.

Tối hôm nọ, Tiêu Chiến vừa ăn tối xong thì thấy chuông điện thoai reo, là Vương Nhất Bác gọi.

Tiêu Chiến vừa nhấc máy, giọng cậu đã lành lùng truyền tới.

"Đến địa chỉ này...,tôi có chuyện muốn nói với anh".

"Um, để tôi bắt xe qua". Anh nghe cậu đọc địa chỉ xong liền trả lời.

Tiêu Chiến cũng không hỏi có chuyện gì, chỉ trả lời một câu xong gọi xe đi tới địa chỉ mà Vương Nhất Bác bảo.

Đến nơi, địa chỉ hình như là một khu ăn chơi nổi tiếng của các con cháu thế gia. Tiêu Chiến đi vào nhìn khung cảnh ồn ào xung quanh, anh nhíu mày sau đó tìm thang máy đến chổ của Vương Nhất Bác.

Khi anh mở cửa, bên trong Vương Nhất Bác đã đợi sẵn, còn có thêm một cô gái.

Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn Tiêu Chiến, mấy hôm nay thời tiết lạnh hơn, mà bệnh tim của anh thường sẽ khó chịu nhất khi mùa đông đến, nên sắc mặt của Tiêu Chiến rất kém.

Mà Tiêu Chiến nhìn cậu với cô gái kia có thế đoán được Vương Nhất Bác muốn nói gì với anh rồi.

Vương Nhất Bác quan sát kỹ sắc mặt của Tiêu Chiến, không nhanh không chậm liền bảo.

"Chẳng phải anh vẫn luôn hỏi tôi có đối tượng chưa đúng không? Hôm nay giới thiệu cho anh, cô ấy là bạn gái của tôi".

Trịnh Tuyết nhìn Tiêu Chiến, gật đầu nhẹ một cái. Sau đó trong lòng thầm đánh giá, mỹ nhân thịnh thế gì chứ, hôn phối cũng chẳng là cái quái gì, cái chính là Vương Nhất Bác có thích hay không, dù bây giờ Vương Nhất Bác với cô chỉ là đóng giả, nhưng như vậy cho thấy bản thân Trịnh Tuyết sẽ có cơ hội.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác rồi nhìn Trịnh Tuyết, anh vẫn giữ bộ dáng thản nhiên nhất có thể, giọng anh cũng lạnh đi.

"Vương Nhất Bác, còn có chuyện gì nữa không?".

"Hết rồi, anh có thể về mách với mẹ tôi".

Tiêu Chiến cũng không nói gì nữa, xoay người đi ra khỏi phòng, thấy anh như vậy Trịnh Tuyết có hơi bất ngờ, cô ta đoán rằng ít nhất Tiêu Chiến cũng phải tức giận hay đáp trả thế nào chứ.

Mà Vương Nhất Bác thấy thái độ của anh như vậy cũng không khỏi ngạc nhiên, ngay từ đầu chuyện này chính là muốn làm cho Tiêu Chiến khó chịu, vậy mà hiện tại cậu lại cảm thấy khó chịu hơn.

"Nhất Bác, sao anh ta không phản ứng gì vậy?". Trịnh Tuyết sốt ruột hỏi.

Vương Nhất Bác không trả lời, Trịnh Tuyết thấy vậy liền đi lại mở cửa.

"Để em nói chuyện với anh ta".

"Không cần". Vương Nhất Bác nói với giọng khó chịu.

"Không sao đâu em nói chuyện một tý thôi, em biết chừng mực mà".

Xong rồi, Trịnh Tuyết ra khỏi phòng đuổi theo Tiêu Chiến.

"Anh Chiến, chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Trịnh Tuyết đuổi kịp anh, liền chạy trước mặt Tiêu Chiến hỏi.

Tiêu Chiến nhìn cô ta, gật đầu.

"Vậy chúng ta vào trong kia đi, ở đây rất ồn ào".

Trịnh Tuyết dẫn Tiêu Chiến vào một phòng khác, rồi gọi phục vụ chuẩn bị nước. Vừa ngồi vào ghế Trịnh Tuyết liền đi thẳng chủ đề.

"Anh và Anh Nhất Bác vốn là do hai gia đình gán ghép, không có tình cảm với nhau, hiện tại em và anh ấy đang quen nhau mong anh có thể hiểu cho".

''Cô với Vương Nhất Bác mới quen sao?''. Tiêu Chiến không nhìn vào Trịnh Tuyết chỉ lặng lẽ hỏi.

''Vâng, dù bọn em mới chính thức quen nhau, nhưng em thích anh Nhất Bác từ lâu lắm rồi''.

Tiêu Chiến nghe thấy giọng điệu vui vẻ của Trịnh Tuyết, anh ngẩng đầu lên nhìn, mắt cô ta sáng lên, có lẽ thật sự rất thích Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiền suy nghĩ một lúc, sau rồi bảo,

''Tôi không quyết định được việc chấm dứt hôn phối này, cô có thể bảo lại với Nhất Bác, nếu Vương gia đồng ý chấm dứt, bên nhà tôi cũng không có ý kiến gì, xong xuôi tôi sẽ tự động rời khỏi nhà họ Vương''.

Trịnh Tuyết nghe vậy càng vui mừng, cô ta cầm lấy tay Tiêu Chiến.

''Em cảm ơn anh, để em nói chuyện với anh Nhất Bác''.

Trịnh Tuyết thầm cảm thấy may mắn, cô có thể thuyết phục Vương Nhất Bác cho gặp bố mẹ cậu để bên Vương Gia từ chối hôn phối của Tiêu Chiến với cậu. Và chỉ cần cô lấy lòng được bố mẹ Vương Nhất Bác thôi thì việc gả vào nhà họ Vương cũng chỉ là sớm muộn.

Nói chuyện xong Tiêu Chiến đi về, còn Trịnh Tuyết lại về phòng tìm Vương Nhất Bác.

'' Anh Nhất Bác em nói chuyện với anh ta rồi, anh ta bảo chỉ cần anh đưa em về ra mắt bố mẹ anh, sau đó bố mẹ anh đồng ý hủy hôn anh ta sẽ rời đi ạ''.

Trịnh Tuyết tiến tới cầm lấy tay Vương Nhất Bác vui vẻ nói, Vương Nhất Bác liền rút tay ra, cau mày, hỏi lại.

''Tiêu Chiến thật sự bảo như vậy?''.

Trịnh Tuyết gật gật đầu.

''Không cần, diễn đến đây là được rồi''. Vương Nhất Bác lạnh lùng bảo.

Trịnh Tuyết nghe thế lập tức phát hoảng, lo lắng bảo lại, '' Nhưng mà Tiêu Chiến bảo bên nhà anh không hủy anh ta sẽ không đi đâu?''.

''Đó là chuyện của tôi, tiền tôi cũng chuyển khoản cho cô rồi, về đi đừng làm phiền tôi nữa''. Vương Nhất Bác xua tay.

''Vương Nhất Bác anh phải xử lý cho dứt điểm chứ, anh làm sao thế hả?''. Trịnh Tuyết nhảy dựng lên.

Vương Nhất Bác cũng không hiểu được, rõ ràng sau khi biết chuyện bà Vương với Tiêu Chiến lừa cậu, cậu rất tức giận, nghĩ phải tìm ra cách chấm dứt cái cuộc hôn nhân đang chi phối cậu lại, nhưng tại sao khi nhìn thấy bộ dáng Tiêu Chiến như vậy, cậu lại không muốn chấm dứt với anh ta. Tại sao anh ta bảo thích cậu, muốn kết hôn với cậu, mà lại dễ dàng đồng ý chuyện của cậu với Trịnh Tuyết như vậy.

Vương Nhất Bác cứ nghĩ khi thấy Tiêu Chiến thích mình trước, cậu đã áp đảo được anh, nhưng thực chất lại bị Tiêu Chiến xoay vòng vòng, khiến cậu cũng đang rơi vào.

-----/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net