12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng hiểu được cảm giác bị đối phương nói không muốn là như thế nào, dù từ đầu người phản đối vẫn luôn là cậu.

Mà giờ đi nói sự thật thì quả thật rất mất mặt.

Trịnh Tuyết bên kia không tài nào liên lạc được với Vương Nhất Bác càng sốt sắng hơn, thế là cô ta lại tìm cách hẹn gặp mặt Tiêu Chiến. Trịnh Tuyết nhờ anh họ mãi mới lấy được số anh, sau đó liền nhắn tin cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhận được tin nhắn, đắn đo mãi rồi quyết định đi gặp nói chuyện xem, dù sao Trịnh Tuyết mới là người Vương Nhất Bác thích, anh dù trên danh nghĩa gì đi chăng nữa cũng không phải là người cậu ta sẽ chọn kết hôn. Bây giờ điều anh tiếc nuối nhất là sự quý mến thật lòng mà Bà Vương đã dành cho anh thôi, còn bố anh có cho anh về nhà hay không anh cũng chả quan tâm nữa, còn tình cảm với Vương Nhất Bác cứ theo thời gian sẽ phai nhạt hết.

Tan làm, Tiêu Chiến bắt xe đi trước, anh nhắn tin cho bà Vương không về ăn tối xong đến điểm hẹn, địa chỉ vẫn là khu ăn chơi ồn ào hôm nọ anh đi gặp Trịnh Tuyết với Vương Nhất Bác, anh đến sớm hơn so với giờ hẹn nên vào phòng đợi Trịnh Tuyết trước.

Còn Vương Nhất Bác sau khi tan làm liền đi tìm Tiêu Chiến thì phát hiện anh đã đi rồi, thế là lại lái xe đùng đùng về nhà, mà về đến nhà cũng không thấy anh đâu.

Hừm, Tiêu Chiến đáng ghét lại bắt đầu chơi trò trốn tìm rồi, đừng tưởng tôi đây không biết đi tìm anh về?

Cậu hầm hực nghĩ xong liền lấy máy ra gọi cho Tiêu Chiến, nhưng mà Tiêu Chiến không bắt máy.

Vương Nhất Bác gõ gõ đầu một lúc, liền A một cái, hừm không nghe máy thiếu gia tôi đây sẽ định vị lôi anh về.

Trịnh Tuyết bên kia cũng đã tới, lễ phép chào hỏi Tiêu Chiến xong muốn mời anh ăn tối.

''Không cần đâu, cô cứ nói vào chủ đề chính luôn đi''. Tiêu Chiến cũng không muốn ở lại đây lâu.

Trịnh Tuyết liếc nhìn Tiêu Chiến, cô ta nghĩ dù bề ngoài Tiêu Chiến có vẻ không phải kiểu là bám dính lấy Vương Nhất Bác, nhưng lại không chịu chủ động rời khỏi nhà họ Vương thì ai biết được thực chất trong lòng anh ta nghĩ cái gì. Lần này không dùng biện phát mạnh, e rằng không hiểu quả.

Xin lỗi anh trước Tiêu Chiến, đã đắc tội rồi.

Trịnh Tuyết nhấn chuông gọi phục vụ mang nước uống qua, sau đó sửa lại tóc nhẹ nhàng bảo với Tiêu Chiến.

''Em có nói chuyện với anh Nhất Bác rồi, anh ấy vẫn ngại anh nên chưa chủ động nói với bố mẹ anh ấy".

Tiêu Chiến nghe xong ngạc nhiên, với tính cách của Vương Nhất Bác mà ngại anh cái gì chứ?

Nhưng anh vẫn im lặng nghe Trịnh Tuyết nói tiếp.

''Em thực sự rất thích anh Nhất Bác, mãi mới có cơ hội được làm bạn gái anh ấy, nên rất mong anh giúp đỡ".

Tiêu Chiến vẫn im lặng, giúp đỡ gì đây.

"Được không anh Chiến?". Trịnh Tuyết lại hỏi.

"Cô muốn tôi làm gì?". Tiêu Chiến bảo lại.

Đúng lúc phục vụ mang nước uống tới, Trịnh Tuyết chủ động cầm nước đặt trên bàn cho anh, rồi lại bảo.

"Anh có thế nói với bố mẹ anh Nhất Bác trước được không?".

"Trước tôi đã nói với cô rồi, tôi không phải là người quyết định".

"Nhưng anh không nói anh Nhất Bác cũng không nói thì em phải làm sao?".

"Thì bắt Vương Nhất Bác nói". Tiêu Chiến nói thản nhiên.

Trịnh Tuyết mắt đỏ lên.

Tiêu Chiến nhìn ra chổ khác rồi cầm nước lên uống.

"Thôi được rồi, tối nay tôi về sẽ nói chuyện với mẹ Vương Nhất Bác".

Trịnh Tuyết vui mừng cảm ơn anh.

"Giờ tôi về được rồi chứ". Tiêu Chiến muốn đứng dậy.

Nhưng bổng dưng trong lòng không hiểu sao thấy nôn nao. Trịnh Tuyết bên kia vẫn cười cười.

Cô ta nghiến răng, vui sướng nghĩ thuốc kích d** loại nặng nhất, dù Tiêu Chiến mới uống có một ít cũng ngay lập tức có phản ứng.

Tiêu Chiến hai tay bắt đầu run lên, anh cố đứng dậy nhưng đầu óc choáng váng.

"Cô..cô cho tôi uống cái gì hả?". Giọng anh cũng run lên rồi.

"Anh sao vậy, em chỉ gọi nước cho anh thôi mà". Trịnh Tuyết vẫn giả bộ lo lắng chạy qua muốn đỡ Tiêu Chiến.

"Cô tránh ra". Tiêu Chiến lập tức hất tay.

Trịnh Tuyết lùi lại vòng tay lại trước ngực, nhìn bộ dáng của Tiêu Chiến.

Tôi xem anh đứng nổi không?.

Tiêu Chiến cố gắng vịn bàn đứng dậy, nhưng cả người anh cứ như vô lực vậy. Người thì bắt đầu nóng lên.

Trịnh Tuyết lấy điện thoại trong túi xách ra gọi.

"Anh cho người qua đi?".

Tiêu Chiến nghe vậy cố gắng hết sức, anh cố vịn lấy bàn xong vịn qua tường để rời khỏi đây.

Để tôi xem anh đi được bao xa. Trịnh Tuyết cười thầm trong bụng.

Vương Nhất Bác định vị được Tiêu Chiến, đang lái xe qua, cậu khó hiểu, tự dưng hôm nay sao lại chạy đến chổ kia làm gì không biết?".

Cái con mèo hung hãn này tính cách thật khó hiểu.

Tiêu Chiến mãi mới đi được khỏi phòng, muốn gọi người giúp đỡ mà phát hiện xung quanh không có một bóng dáng người nào cả, anh cố lấy điện thoại ra.

Nhưng vừa lôi ra khỏi túi áo đã bị Trịnh Tuyết giật lấy.

"Cô ....rốt cuộc muốn làm gì chứ?". Tiêu Chiến tức giận nhìn Trịnh Tuyết.

"Anh cứ chờ sẽ biết". Trịnh Tuyết cười cầm máy anh rồi bước vào phòng.

Cô ta bấm điện thoại anh lên, thấy có hai cuộc gọi nhỡ của Vương Nhất Bác, lập tức lửa giận trồi lên, Tiêu Chiến dựa vào cái quái gì mà xứng được Vương Nhất Bác gọi điện chứ, cô ta ngay cả gọi cho cậu cũng không được. Để xem tối hôm nay cho người làm anh ta, quay video lại để xem Vương gia có chịu huỷ hôn phối này không?.

Nếu Trịnh Tuyết này không có được Vương Nhất Bác ai cũng đừng hòng.

——-/

Hình như tui không có tý năng khiếu nào viết ngược á, chẳng viết được miếng ngược nào huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net