13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đến nơi liền đi tìm Tiêu Chiến, khi lên tầng đang vòng qua hồ bơi thì phát hiện ra bộ dáng quen thuộc của anh, liền hốt hoảng kinh ngạc. Cậu liền lớn tiếng.

''Này Tiêu Chiến anh làm cái quái gì dưới đấy hả?''. Nhiệt độ đang dưới 20 độ đấy, Tiêu Chiến bị điên hả.

Tiêu Chiến đang run cập cập dưới hồ bơi, nghe thấy giọng Vương Nhất Bác liền giật bắn cả người. Lúc nãy không còn cách nào khác, anh liền trườn xuống hồ bơi, mong sao có thể bị nước lạnh dưới đây làm cho thuốc mất tác dụng.

Tại sao lúc này Vương Nhất Bác lại có mặt ở đây???

''Cậu..cậu đừng qua đây''. Tiêu Chiến hét lên rồi cố gắng lùi xa.

Còn Trịnh Tuyết ở trong phòng khi nghe thấy giọng Vương Nhất Bác cũng liền hoảng hốt, cô ta ngay lập tức lấy điện thoại ra gọi.

''Mấy người ở đâu rồi hả?''.

''Dạ, bọn em mới đến dưới sảnh chuẩn bị lên đây, chị đợi chút''. Một người đàn ông nghe máy trả lời.

''Kế hoạch thay đổi, lập tức về ngay, nhanh''.

Tắt máy, Trịnh Tuyết nghĩ cách rời khỏi đây, cô ta nhìn qua khe cửa, khi thấy Vương Nhất Bác đang đi lại hồ bơi, liền nhanh chóng mở cửa cúi người chạy nhanh qua lối ngược lại.

Vương Nhất Bác muốn kéo Tiêu Chiến lên, nhưng anh cứ lùi ra phía xa.

''Anh có bệnh phải không, có lên không thì bảo, muốn ở dưới đấy tắm cho chết cóng hả?''. Vương Nhất Bác tức giận quát.

''Cậu lừa tôi, tránh ra...''. Tiêu Chiến đang nghĩ Vương Nhất Bác với Trịnh Tuyết lừa anh tới đây.

"Mẹ nó".

Vương Nhất Bác chửi thề xong nhảy xuống túm lấy Tiêu Chiến, mà hiện tại anh chẳng có tý sức nào để mà giãy ra nữa hết, cả mặt anh bây giờ trắng nhợt như tờ giấy, cứ thế Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác kéo lên bờ.

Cả người Tiêu Chiên run lên đáng sợ, tim của anh bắt đầu quặn lên, còn thấy rất khó thở.

Vương Nhất Bác lo lắng đỡ anh đứng dậy, cậu vội hỏi.

''Này đi được không hả?''.

Nhưng Tiêu Chiến lập tức ngất đi.

Vương Nhất Bác hoảng hốt liền bế thốc người anh lên, nhanh chóng mang anh ra xe sau đó lái xe đưa Tiêu Chiến đi bệnh viện. Cậu bắt đầu thấy khó hiểu, tự dưng Tiêu Chiến lại chạy tới đây, rồi lại xuống hồ bơi giữa thời thời tiết lạnh này làm cái gì chứ, giờ còn bị ngất đi...

Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, lo lắng cố gắng đi nhanh nhất có thể.

Đến bệnh viện, Tiêu Chiến nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.

Vương Nhất Bác người cũng bị ướt rồi, nhưng cậu vẫn lo lắng đợi trước phòng cấp cứu xem tình hình của Tiêu Chiến trước đã.

Mãi lúc lâu, Bác sĩ mới bước ra, Vương Nhất Bác liền chạy tới hỏi.

''Người nhà tôi thế nào rồi hả?''.

Vị Bác sĩ kia liền quan sát kỹ Vương Nhất Bác, rồi hỏi.

''Cậu là gì của bệnh nhân''.

''Chúng tôi sắp kết hôn''. Vương Thiếu lập tức nhanh miệng.

Bác sĩ càng nhìn cậu nghi ngờ, nhưng rồi vẫn hỏi tiếp.

''Cậu có biết người nhà cậu bị hạ thuốc không hả?''.

Vương Nhất Bác nghe xong khó hiểu, '' Hạ thuốc gì???''.

''Cậu đi vào đây với tôi''. Bác Sĩ đi trước rồi bảo với Vương Nhất Bác.

''Nhưng mà tình hình anh ấy sao rồi hả?'' Vương Nhất Bác vẫn lo lắng.

''Tạm thời ổn rồi, đi vào đây đi''.

Vương Nhất Bác đến phòng bác sĩ, vị Bác sĩ kia ngồi xuống rồi ra hiệu cho cậu kéo ghế ngồi.

''Lúc nãy bác sĩ bảo anh ấy bị hạ thuốc, thuốc gì ạ?'' Vương Nhất Bác vẫn chưa hiểu ra.

Bác sĩ đưa bản báo cáo cho Vương Nhất Bác xem.

Thuốc xxxx kích d** , còn bệnh tìm bẩm sinh là gì đây??? Vương Nhất Bác càng đọc, liền bắt đầu thấy hoảng loạn.

''Không biết có thật cậu sắp kết hôn với cậu ấy không, nhưng với thể trạng của cậu ấy, uống loại thuốc này vào, sau ngâm phải nước lạnh, chậm một chút nữa thôi lập tức không thể cứu được''. Bác sĩ nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác bảo.

Tay Vương Nhất Bác cầm tờ giấy đã hơi run, trong đầu cậu đang loạn lên, '' Tiêu Chiến bị bệnh tim bẩm sinh sao?, còn loại thuốc đấy sao Tiêu Chiến lại uống phải...?".

Chuyện này, rốt cuộc là sao? Vương Nhất Bác bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ lại, hôm nay chổ Tiêu Chiến qua là chổ hẹn lần trước cậu hẹn anh, mà hôm ấy còn có Trịnh Tuyết.

Vương Nhất Bác thần người một lát, liền lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Tuyết.

Trịnh Tuyết thấy cậu gọi tới, tim bắt đầu đập thịch thịch, cô ta lo sợ đắn đo mãi mới dám bốc máy.

''Anh Nhất Bác''. Trịnh Tuyết nói với giọng bình tĩnh nhất.

''Hôm nay cô hẹn Tiêu Chiến đến khu Star đúng không?'' Vương Nhất Bác nói lớn.

''Anh đang nói gì vậy, em hôm nay ở nhà cả ngày không đi đâu cả, cũng không có biết cách liên hệ với Tiêu Chiến sao mà hẹn anh ta được ạ?".

'' Hôm nay Tiêu Chiến xảy ra chuyện ở đấy, nếu chuyện lần này liên quan tới cô, đừng có trách tôi''.

Vương Nhất Bác nói xong tức giận tắt máy, nếu chỉ chậm một chút thôi, cậu không đến kịp, thì Tiêu Chiến chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi.

"Bác sĩ, hiện tại tình hình sức khoẻ của anh ấy thế nào ạ". Vương Nhất Bác liền hỏi lại.

"Hiện tại thì ổn, nhưng vẫn phải ở đây mấy ngày để theo dõi, với tôi cần gặp bác sĩ điều trị theo dõi bệnh tình của cậu ấy trước đây, bệnh tim của cậu ấy là bẩm sinh giờ xảy ra chuyện có khi sẽ dẫn ra biến chứng đấy".

Vương Nhất Bác hiện tại mới biết bệnh tình của Tiêu Chiến, nên tất nhiên sẽ không biết bác sĩ trước giờ của anh là ai. Cậu cũng không có số liên hệ với bên Tiêu gia nên liền gọi cho bà Vương trước.

Bà Vương sau khi nghe Vương Nhất Bác nói xong liền ngạc nhiên, bà cũng không hề biết Tiêu Chiến có bệnh tim bẩm sinh mà Tiêu Gia với Tiêu Chiến cũng chưa bao giờ nói với bà chuyện này.

Bà Vương liền gọi điện cho ông Tiêu.

Ông Tiêu lập tức chối, "Không phải đâu, chắc bác sĩ nhầm rồi, Tiêu Chiến nhà tôi từ nhỏ đến lớn khoẻ mạnh không có bệnh tình gì hết ".

"Nhưng Nhất Bác đang ở bệnh viện với Tiêu Chiến, bác sĩ đang bảo cần nói chuyện với bác sĩ điều trị bệnh tim cho Tiêu Chiến trước đây".

"Được rồi để tôi qua".

Ông Tiêu tắt máy, cau mày. Mẹ kế Tiêu Chiến đứng bên cạnh lo lắng.

"Bên nhà Vương gia biết chuyện rồi sao".

"Bà căn dặn Tiêu Chiến thế nào mà giờ lại để xảy ra chuyện như thế này hả? Nhanh chuẩn bị tiền cho tôi, tôi qua đó bịt miệng tên bác sĩ kia lại". Ông Tiêu lập tức quát.



/—-/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net