15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày sau đó, chỉ có mỗi Vương Nhất Bác đến bệnh viện thăm Tiêu Chiến. Mà mỗi lần cậu tới đều lảm nhảm không ngừng, Tiêu Chiến bây giờ mới phát hiện ra khía cạnh tính cách mới của Vương Nhất Bác, vừa nói nhiều lại vừa siêu bám người.

Vương Thiếu luyên thuyên về mô tô của cậu, liền nhớ ra.

''Mà điện thoại của anh đâu rồi, tôi gọi nhắn tin đều không được''.

Tiêu Chiến nghe vậy mới để ý, tối hôm ấy điện thoại anh bị Trịnh Tuyết lấy mất rồi.

''Tôi làm rơi rồi". Anh nghĩ cũng không cần nhắc đến chuyện hôm đó làm gì cả.

''Vậy thích hãng nào tôi mua cho''. Vương Nhất Bác liền đề nghị.

Nhưng mà Tiêu Chiến lắc đầu, ''Không cần, ra viện tôi sẽ tự đi mua''.

Vương Nhất Bác sầu não, hôm qua tới giờ cậu cảm thấy mình với Tiêu Chiến hình như đã thân thiết hơn một chút rồi, nhưng cậu muốn giúp cái gì Tiêu Chiến cũng từ chối. Cả Bác sĩ điều trị riêng cũng vậy, Tiêu Chiến cũng muốn tự mình xử lý.

Hay có lẽ vẫn vì chuyện cậu với Trịnh Tuyết quen nhau nhỉ? Vương Nhất Bác nghĩ ra, liền không khỏi vui mừng, chắc chắn Tiêu Chiến vẫn tức giận vì vụ ấy rồi.

Thế là, Vương Nhất Bác cận thẩn quan sát anh, sau rồi nhẹ nhàng bảo.

''Tiêu Chiến, thực ra tôi với Trịnh Tuyết không phải đang quen nhau đâu''.

Tiêu Chiến liền ngạc nhiên nhìn cậu.

Vương Thiếu xấu hổ, quay mặt đi '' Tại vì anh với mẹ lừa tôi làm tôi lỡ thi đấu, nên tôi tức giận mới đi nhờ Trịnh Tuyết đóng giả để trêu tức lại anh thôi, chứ không phải thật...''.

Rồi cậu lại nói tiếp, '' Trước giờ đều chưa quen ai hết...''.

Tiêu Chiến nhìn cậu không chớp mắt, chuyện này mà Vương Nhất Bác cũng lừa được sao, với lại Trịnh Tuyết nhìn không giống như đang cùng cậu diễn trò, anh có thể thấy Trịnh Tuyết thích Vương Nhất Bác thế nào.

Vương Nhất Bác thấy anh không phản ứng, liền hốt hoảng, nhưng giọng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

''Này anh nghe có hiểu không hả?''.

Tiêu Chiến lắc lắc đầu.

Vương Nhất Bác liền lấy điện thoại của mình ra, tìm tin nhắn của cậu với Trịnh Tuyết giơ cho anh xem.

''Thấy chưa, là giả đó''. Vương Thiếu lại lần nữa khẳng định, trong lòng sốt sắng nghĩ anh mau nhìn kỹ đi, sau rồi đừng có mà tức giận với tôi nữa.

Tiêu Chiến nhìn tin nhắn rồi lại nhìn Vương Nhất Bác, anh đoán được động cơ hôm nọ của Trịnh Tuyết rồi.

Sao vẫn không nói gì, Vương Nhất Bác thấy anh vẫn im lặng lại càng lo.

''Cậu cất điện thoại đi, tôi biết rồi''. Tiêu Chiến cuối cùng cũng nói.

Mà Vương Nhất Bác nghe câu trả lời này, chẳng vừa lòng tý nào cả, cậu đang định bảo lại thì cánh của phòng bệnh bất chợt hé ra, ở cửa lấp ló cái bím tóc nhỏ.

Tiêu Chiến cũng nhìn về phía cánh cửa, một lúc sau có một bé gái đẩy cửa vào, cô bé đứng ở của tròn mắt nhìn hai người.

Tiêu Chiến mỉm cười, hai lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện, rồi anh đưa tay chào bé gái.

Cô bé liền cười tươi như hoa chạy tới, rồi gật đầu chào Tiêu Chiến.

''Em là tiểu Hoa Hoa, em ở bên cạnh này nè''. Cô bé cười, chỉ ngón tay nhỏ vách tường bên phải.

Tiêu Chiến cũng cười cười gật đầu với cô bé.

Mà Vương Thiếu gia vẫn đang nhìn chằm chằm vật thể lạ vừa cắt ngay cuộc nói chuyện vô cùng quan trọng của cậu với Tiêu Chiến.

Bé gái Tiểu Hoa Hoa liền chạy lại kéo ghế, xong tự nhiên trèo lên gường Tiêu Chiến, anh cũng giơ tay đón lấy cô bé.

Cô bé cười híp mắt, khen '' Anh xinh đẹp quá, cười thật đẹp''.

Tiêu Chiến nghe vậy lại vui vẻ lại cười rộ lên, Vương Nhất Bác đứng bên cạnh thấy tim cũng đập thịch thịch.

Mẹ nó, cậu sắp điên rồi. Sau đó liền lắc đầu loạn xạ.

Thế là Tiêu Chiến với Tiểu Hoa Hoa liền nhìn cậu.

''Anh ấy cũng rất đẹp nè''. Tiểu Hoa Hoa cũng bắt đầu chú ý đến Vương Nhất Bác.

Vương Thiếu xấu hổ, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ, xem như nhóc con này có mắt nhìn người tốt đấy.

Đúng lúc cửa lại mở, một phụ nữ có gương mặt hoảng hốt xuất hiện, Tiểu Hoa Hoa thấy vội reo lên.

''Ma Ma, con ở đây nè''.

Người phụ nữ liền chạy nhanh đến bế lấy cô bé, '' Sao mẹ mới ra ngoài một tý đã chạy lung tung rồi hả, làm mẹ lo lắm biết không ?''.

Rồi cô ấy quay sang cúi đầu xin lỗi Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến.

''Làm phiền hai cậu rồi, tôi mới đi ra ngoài tý, Tiểu Hoa còn nhỏ không hiểu gì chạy sang đây''.

Cả hai người đều đồng thời lắc đầu, bảo không có gì.

''Mẹ con muốn ở lại đây chơi với hai ca ca''. Tiểu Hoa níu lấy áo mẹ mình bảo.

''Không được, ca ca đang bị ốm con không được làm phiền''. Mẹ Tiêu Hoa lập tức từ chối.

''Không sao đâu chị, chị cứ cho Hoa Hoa ở lại chơi với bọn em cũng được mà''. Tiêu Chiến cũng liền lên tiếng.

Tiểu Hoa lập tức với hai tay qua với Tiêu Chiến,

''Ca ca xinh đẹp, ôm em đi''.

Tiêu Chiến liền với tay ôm lấy cô bé, mẹ Tiểu Hoa bất lực, ''Vậy làm phiền hai cậu rồi''.

''Ca ca, anh tên là gì?'' Tiểu Hoa liền hỏi Tiêu Chiến.

''Anh tên là Tiêu Chiến''. Tiêu Chiến trả lời, mà phát âm của Tiêu Chiến gần giống với Tiểu Tán nên tiểu Hoa Hoa liền gọi anh là...

''Tiểu Tán ca ca''. Sau đó cô bé liền vui vẻ vỗ tay, cực kỳ đáng yêu.

Tiêu Hoa lại ghé miệng hỏi nhỏ Tiêu Chiến '' Ca Ca đẹp trai tên là gì ạ''.

''Vương Điềm Điềm''. Tiêu Chiến nhỏ giọng trả lời, Vương Nhất Bác lẫn mẹ Tiểu Hoa đều không nghe thấy gì.

''Điềm Điềm ca ca''. Tiểu Hoa nghe xong lập nhìn phía Vương Nhất Bác gọi.

Vương Nhất Bác nháy mắt liền tức giận, hỏi.

''Tại sao?''. Nhóc con này còn chưa hỏi tên cậu, đã phát biểu linh tinh rồi.

Mà Tiêu Chiến nghe xong liền không nhịn được cười, phút chốc đã cười haha.

''Vương Điềm Điềm, nghe đáng yêu quá''.

''Ai cho phép hai người gọi tôi như thế hả?''. Vương Thiếu hai má phồng lên, quát.

''Hoa Hoa, con không được gọi ca ca như thế''. Mẹ Hoa Hoa cũng bật cười, nhưng vẫn dặn con gái.

''Nhưng mà tên ấy đẹp mà, ca ca Điềm Điềm lại rất giống Điềm Điềm nha, đẹp như bông hoa nhỏ". Tiểu Hoa liền lấy tay mô tả, tả Vương Nhất Bác như một bông hoa nhỏ vậy.

Tiêu Chiến vẫn chưa nhịn được cười, Vương Nhất Bác lại càng tức giận, cậu lập tức chống chế.

''Anh là Vương Nhất Bác, không phải là Điềm Điềm''.

''Vương Điềm Điềm xinh như hoa hahaha'' . Tiêu Chiến nhắc lại rồi càng cười to hơn.

Vương Nhất Bác liền lấy tay bịt miệng anh lại.

Thế là sáng hôm ấy, Tiêu Chiến vì chữ Vương Điềm Điềm xinh như hoa mà cười suốt một buổi sáng, Vương Nhất Bác tức giận cấm ngôn anh với Tiểu Hoa, nhưng mỗi lần cậu đi đều bị Tiêu Chiến và Tiểu Hoa lén lút gọi.


''Tán Tán ca ca, Điềm Điềm ca ca lúc nào qua thế ạ''. Tiểu Hoa đang được Tiêu Chiến bóc cam đút cho ăn liền hỏi.

Tiêu Chiến nghe thấy tên Điềm Điềm lại bất giác cười, anh vui vẻ bảo.

''Điềm Điềm ca ca đang đi làm rồi, tối mới qua được''.

Tiêu Hoa nghe vậy gật gù, sau lại tròn mắt hỏi anh.

''Anh với Điềm Điềm ca ca sắp kết hôn đúng không ạ?''.

Tiêu Chiến phút chốc ngạc nhiên,'' Tại sao em lại hỏi vậy?''.

''Tiểu Hoa Hoa nghe mẹ bảo thế đấy, nên lúc nào hai ca ca kết hôn phải mời Tiểu Hoa Hoa với mẹ nha''.

Tiêu Chiến nhìn ánh mắt long lanh của Tiêu Hoa, bất giác lòng chùng xuống. Ngày hôm nay nhờ có cô bé với Vương Nhất Bác mà anh quên đi chuyện của bản thân mình, đến khi rời khỏi đây rồi, có lẽ sau này anh cũng không được gặp lại Tiểu Hoa và Vương Nhất Bác nữa.

-----/

Tui hay bị lỗi type ai phát hiện nhắc tui sửa với nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net