17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn không thể tìm thấy Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hôm ấy về nhà Vương gia thu dọn đồ đạc, xong đó tìm khách sạn thuê rồi đặt vé trở lại Nhật Bản.

Lúc ngồi đợi ở sân bay, anh đã vuốt ve thật kỹ tấm ảnh mà đêm hôm đó anh cùng Vương Nhất Bác và Tiểu Hoa chụp ảnh trên sân thượng bệnh viện, dưới ánh sáng của pháo hoa, cả ba người đều cười thật vui vẻ.

Tiểu Hoa cười hai bím tóc nhỏ lắc lắc theo, bảo là lúc nào em xuất viện muốn hai ca ca đưa cô bé đi công viên chơi, còn bảo với mẹ lưu số Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến, mà Tiêu Chiến chưa mua điện thoại mới nên chỉ lưu được mỗi số Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lúc ấy còn giõng dạc bảo khi cả hai xuất viện khỏe rồi, muốn đi đâu cậu cũng sẽ đưa đi, muốn đi bằng ô tô hay mô tô cậu cũng sẽ chiều, giọng còn vô cùng khoe khoang.

Tiểu Hoa thấy vậy liền giơ ngón tay út ra, "Vậy em muốn móc tay với hai ca ca, khoẻ bệnh các anh hứa phải đưa em đi đấy nha nha".

Tiêu Chiến mỉm cười đưa ngón tay ra, Vương Nhất Bác cũng vậy, ba ngón tay út móc vào nhau, lời hứa đã định.

Vậy mà Tiêu Chiến chính là người thất hứa trước.

Nếu sau này có duyên gặp lại, anh hy vọng sẽ không ai trách anh chuyện này.

Mong rằng, cả Vương Nhất Bác và Tiểu Hoa sẽ không quên anh.

Tiêu Chiến khóc, anh cầm chặt tấm ảnh sau khóc rất lớn. Thật may mắn, trước khi anh rời khỏi Bắc Kinh vẫn có những kỷ niệm đẹp và có người quan tâm anh thật lòng.

Không biết anh sẽ còn có cơ hội trở về đây nữa không.

----

Vương Nhất Bác không tìm được Tiêu Chiến nên nhà cũng không về, cậu vẫn đứng trước nhà Tiêu Gia đợi anh, thời tiết lạnh tóc cậu bị gió thổi làm cho lộn xộn hết cả lên, mắt thì thâm quần, môi bị khô nứt hết,!dù ăn mặc phong phanh nhưng Vương Nhất Bác chẳng cảm thấy lạnh gì cả, bây giờ cậu chỉ hy vọng Tiêu Chiến vẫn trốn ở đâu đó trong nhà, sau rồi bất chợt đi ra, bảo với cậu, đưa anh về nhà....rồi cậu sẽ đưa anh về Vương Gia.

Sau này cậu sẽ không bắt nạt anh nữa không quát anh nữa. Sẽ đưa anh với Tiểu Hoa đi chơi, sẽ giúp anh chữa khỏi bệnh, rồi anh với cậu sẽ kết hôn...

Với lại, chẳng phải Tiêu Chiến đã móc tay cùng cậu hứa với Tiểu Hoa rồi sao, tại sao lại đi mà không nói cho cậu lời nào cả, tại sao chứ.

Bà Vương vì Vương Nhất Bác không chịu về nhà nên cũng bị ốm đến nhập viện, ông Vương vào bệnh viện chăm vợ, sau rồi gọi điện cho Vương Lục anh trai của Vương Nhất Bác về khuyên nhủ em trai.

Vương Lục sau khi từ Hàn về không về nhà mà bảo tái xế lái xe đến địa chỉ ông Vương nhắn để đưa Vương Nhất Bác về nhà.

Đến khi thấy cậu rồi, Vương Lục không khỏi bất ngờ, đứa em trai lạnh lùng cao ngạo, lúc nào cũng có bộ dáng không chịu nhường ai, sao bây giờ lại ra nông nổi này.

''Nhất Bác, em làm gì ở đây hả, trời đang lạnh mau về nhà với anh''. Vương Lục lập tức đi lại kéo lấy tay cậu.

Vương Nhất Bác ý thức mông lung, nghe thấy tên mình tưởng là Tiêu Chiến gọi, nhưng rồi thấy anh trai lại thất vọng, cậu cuối cùng vẫn không kìm nổi nữa.

''Anh hai, em đang đợi Tiêu Chiến, nhưng mà vẫn chưa thấy người đâu cả, anh giúp em tìm Tiêu Chiến đi.....giúp em tìm đi''. Vương Nhất Bác khóc, cậu cầm lấy tay anh hai mình.

Vương Lục đã nghe chuyện của Tiêu Chiến rồi, hiện tại anh cũng không biết khuyên em trai mình thế nào nữa.

''Trước tiên về nhà đi đã, rồi anh giúp em được không?''

''Không em sẽ không về, mẹ rất quá đáng, tại sao chỉ vì Tiêu Chiến bị bệnh mà không cho anh ấy kết hôn với em, sao mọi người lại đối xử với Tiêu Chiến như vậy, giờ không tìm thấy Tiêu Chiến em nhất định sẽ không về đâu...''.

''Vậy em đứng đây có ích gì cơ chứ, theo anh về rồi chúng ta nghĩ cách từ từ được không?''.

''Không từ từ được đâu, anh hai phải tìm Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đang bị bệnh đó, nếu mà xảy ra chuyện gì thì phải làm sao hả?''.

''Được rồi, về anh sẽ cho người đi tìm luôn cho em''.

''Cả ở Tiêu Gia nữa, lỡ may Tiêu Chiến vẫn còn ở trong đó...''. Vương Nhất Bác vẫn chưa tin được việc Tiêu Chiến đã bị đuổi khỏi Tiêu Gia.

''Được, anh cũng sẽ cho người canh chừng ở đây cho em''.

'' Vậy anh hai, anh thề đi, anh nhất định sẽ tìm được Tiêu Chiến cho em''.

Vương Lục thề với Vương Nhất Bác sau đó cậu mới đồng ý theo anh hai về, cậu không về nhà Vương gia mà về nhà của Vương Lục.

''Anh hai...''. Vương Nhất Bác về đến nhà, liền gọi.

''Um, để anh cho người tìm luôn đây, em đi tắm rửa rồi ăn cơm đi đã''.

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn chưa đi, cậu đợi cho đến khi anh trai mình gọi điện cho người tìm xong đã mới yên tâm đi tắm.

Cậu cố tắm thật nhanh, đầu còn chưa kịp sấy đã chạy ra hỏi, ''Có tin tức gì chưa anh?''.

''Làm sao nhanh thế được, em đi ăn cơm đi đã, xem kìa gầy hơn trước khi anh đi Hàn bao nhiêu''.

Vương Nhất Bác thoáng thất vọng, sau mới lại ngồi vào bàn ăn cơm, nhưng cậu không hề có tâm trạng gì cả, nhìn bàn thức ăn cũng không cảm thấy đói dù cả ngày cứ đứng đợi ở Tiêu Gia.

Vương Lục nhìn cậu lắc đầu.

''Không phải trước đây em không thích Tiêu Chiến sao, mẹ gọi cho anh toàn phải bày cách để em thích người ta, mà giờ em xem kìa, bộ dáng thế này còn đâu là Vương Thiếu phú soái nữa hả?''.

''Đấy là lúc trước, giờ em thích Tiêu Chiến rồi, không phải Tiêu Chiến em không kết hôn với ai hết''.

Vương Nhất Bác cắn đũa, cậu cũng không biết bản thân thích anh từ bao giờ, tiếp xúc với Tiêu Chiến nhiều cậu phát hiện rất thích nhìn Tiêu Chiến cười, nhưng thấy anh cười với người khác liền không vui, luôn muốn kiếm cớ chọc bắt nạt anh, để anh chú ý đến cậu, rồi khi anh đồng ý chuyện cậu với Trịnh Tuyết cậu còn cảm thấy hụt hẫng....rồi cứ thế mà dần dần thích người ta.

Với lại Tiêu Chiến lần say rượu đó, cũng bảo muốn kết hôn rồi thích cậu nữa mà, khẳng định trong lòng Tiêu Chiến cũng sẽ thích cậu một chút, như vậy chỉ cần tìm được Tiêu Chiến thôi, cậu sẽ ngay lập tức kết hôn với anh, bố mẹ có phản đối cũng sẽ không cản được cậu. Sau đó cậu sẽ đem anh ra nước ngoài chữa bệnh, chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho anh.

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net