21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ông anh trong đội bị Vương Nhất Bác lôi đi thi nhau hét toáng lên, các anh còn lại chạy ra xem thì thấy hai người đang bị cậu túm cổ, lập tức chạy lại giải cứu.

Đến khi mọi người bắt cậu bình tĩnh lại, Vương Nhất Bác mới cố gắng nén cảm xúc, từ từ nói ra.

''Hóa ra, người ngồi xe lăn đấy, là hôn thê trước đây em vẫn luôn tìm sao''. Mấy người anh liền ồ lên.

Vương Nhất Bác sốt ruột gật đầu, '' Làm ơn, đi tìm anh ấy với em, em muốn đi ngay bây giờ''.

''Em bình tĩnh, anh có số điện thoại của Tào Dục Thần, người quen đi cùng với cậu ấy để anh gọi điện hỏi địa chỉ''.

Vương Nhất Bác nghe thế liền vui mừng, nhưng cậu vẫn chưa bình tĩnh nổi.

''Anh nhanh gọi đi, nhanh đi''. Cậu lập tức giục.

''Được, để anh vào phòng lấy điện thoại đã''.

Anh kia chạy nhanh về phòng, Vương Nhất Bác với mấy người anh kia cũng chạy theo.

''Trước cứ hỏi địa chỉ nhà của Tào Dục Thần đã, sau nói mình qua thăm chơi thôi, đừng hỏi về Tiêu Chiến vội, không họ lại không cho đâu''. Một anh kia liền cẩn thận bảo.

Mấy ông anh kia cũng đồng tình gật đầu.

Tiếng chuông điện theo bên kia vang lên, Vương Nhất Bác nín thở, đến khi đầu bên kia bốc máy, cậu mới dám thở ra.

Tào Dục Thần vui vẻ đọc địa chỉ, còn hỏi mấy giờ mọi người qua để sắp xếp đưa đi ăn.

Tắt máy, Vương Nhất Bác giục loạn lên, mấy anh kia về phòng thay quần áo, còn bắt cậu đi mặc quần áo thật đẹp để còn mà đón vợ về chứ.

''Để em lái xe''. Vương Nhất Bác nhanh chóng vào ghế lái, mọi người lập tức hốt hoảng, may thay cậu lại bị đội trưởng lôi ra.

''Không được, tâm trạng em không ổn định, để lão tam lái đi, chỉ có cậu ấy mới rành đường đây thôi''.

Lão tam lái xe, mọi người ngồi vào vị trí, Vương Nhất Bác bị hai ông anh kẹp hai bên, cậu vẫn rất căng thẳng, gân trán nổi hết cả lên, cả người nóng ruột, giờ cậu mới suy nghĩ đến việc Tiêu Chiến phải ngồi xe lăn, ba năm qua rõ ràng bệnh của Tiêu Chiến chuyển biến nặng mới khiến anh ấy như vậy, Tiêu Chiến đã chịu tổn thương từ phía gia đình rồi còn bệnh của anh nữa, ba năm ấy Tiêu Chiến sống như thế nào chứ...càng nghĩ cậu lại càng đau lòng, mắt cứ thế nóng lên.

''Nhất Bác, em yên tâm đi, nhất định sẽ tìm được cậu ấy cho em mà''. Hai anh ngồi cạnh trấn an cậu.

Đến gần trưa, đội của cậu mới đền nhà Tào Dục Thần, đến khi Tuyến Lộ ra mở của cho mọi người, thấy Vương Nhất Bác liền hét lên.

''Má ơi, là Vương Nhất Bác''.

Sau đó, cô liền chạy vào kéo lấy Tào Dục Thần, mà Vương Nhất Bác chưa nghe thấy tiếng mời vào đã vội đi vào trong nhà, bắt đầu nhìn xung quanh.

Mấy anh kia hoảng quá, liền vào gật đầu chào Tuyến Lộ cùng Tào Dục Thần, ''Xin lỗi, lại làm phiền hai vợ chồng rồi''.

Mà Tuyến Lộ vẫn đang nhìn Vương Nhất Bác, trời ơi người thật bên ngoài còn đẹp trai hơn nữa, cô mà kể với em gái chắc nó khóc thét lên mất, à còn cả Tiêu Chiến nữa.

Ngay lập tức, Vương Nhất Bác đi lại gần hai vợ chồng, rồi đưa ảnh Tiêu Chiến ra.

''Cho tôi hỏi, hai người quen người này đúng không hả, có thể cho tôi biết anh ấy đang ở đâu không?''.

Tuyến Lộ và Tào Dục Thần nhìn ảnh liền bất ngờ, Tuyến Lộ liền bảo, '' Đây là Tiêu Chiến mà''.

Vương Nhất Bác nghe vậy ngay lập tức cậu túm lấy tay Tuyến Lộ, '' Chị, nói cho tôi biết anh ấy ở đâu đi''.

Tuyến Lộ nhìn vẻ mặt cậu ngạc nhiên, '' Nhưng mà, sao cậu lại tìm Chiến Chiến...''.

''Em là người nhà của anh ấy, chị nhanh nói cho em biết anh ấy ở đâu''. Vương Nhất Bác lại bắt đầu lớn tiếng.

Mà Tào Dục Thần cũng hoảng, anh muốn kéo tay Tuyến Lộ ra, nhưng mà Vương Nhất Bác túm rất chặt. Mấy ông anh của cậu liền nhanh chóng gỡ tay Vương Nhất Bác ra.

''Thật xin lỗi hai vợ chồng, thật ra chúng tôi đến đây là để tìm người, Tiêu Chiến chính là người nhà của cậu em chúng tôi, mong hai người có thể giúp đỡ''. Đội trưởng của cậu liền ra hiệu mọi người giữ chặt Vương Nhất Bác sau đó đi lên bảo với Tuyến Lộ và Tào Dục Thần.

''Nhưng mà Tiêu Chiến nói với tôi, em ấy không có người nhà mà''. Tuyến Lộ nghi ngờ, cô nhớ đợt cô hỏi Tiêu Chiến là người nhà anh đâu, anh liền bảo là không có, sau không nói gì thêm.

Vương Nhất Bác lại định hét lên, nhưng ngay lập tức có ông anh bịt miệng cậu lại.

''Chắc là có lý do, cậu ấy mới bảo như vậy, nhưng Vương Nhất Bác của nhà chúng tôi đích thị là người nhà của Tiêu Chiến, cậu ấy đã tìm Tiêu Chiến ba năm nay rồi,...''. Ánh mắt đội trưởng thẩn khiết, Tào Dục Thần thấy vậy kéo lấy tay Tuyến Lộ.

''Họ chắc không phải người xấu đâu, em nói địa chỉ cho họ đi''.

Tuyến Lộ quan sát kỹ mọi người một lúc, sau đó cô bất giác nhớ lại hôm kia Tiêu Chiến hỏi chuyện về Vương Nhất Bác còn đứng nán lại nhìn ảnh cậu rất lâu mới chịu về.

Cô nghĩ có lẽ Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác có quen nhau thật.

'' Nhà Tiêu Chiến cách nhà chúng tôi ba nhà, chính là nhà số 95 ấy''. Tuyến Lộ cuối cùng cùng nói ra.

Ngay lập tức Vương Nhất Bác liền vùng tay ra, chạy nhanh ra ngoài.

Mọi người cũng hốt hoảng chạy theo cậu.

Vương Nhất Bác chạy đến nhà số 95, điên cuồng nhấn chuông cửa.

Tiêu Chiến đang dán ảnh ở trong cuốn nhật ký, nghe thấy tiếng chuông cửa liên tục mà liền giật mình, ai mà vội vàng nhấn chuông thế chứ, nên là anh vội lăn xe ra.

Anh vừa mở cửa ra, Vương Nhất Bác đã lập tức nhào đến, giọng cậu khàn đi nói lớn.

''Tiêu Chiến em đến đón anh về nhà''.

Tiêu Chiến chưa định thần nổi, đã bị cậu ôm lấy trong ngực, đến khi anh nhận ra được là ai, cả người cũng bắt đầu run lên.

''Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, anh đây rồi........tìm thấy anh rồi''. Vương Nhất Bác không khống chế được cảm xúc, nước mắt cậu trào ra, ngay lúc này dù ông trời có sập xuống, cậu nhất định cũng sẽ không buông anh ra.

''Vương Nhất Bác....sao, sao cậu lại ở đây''. Tiêu Chiến mãi mới nói ra được.

''Em ở đây rồi, từ giờ em sẽ luôn ở cạnh anh....Tiêu Chiến, Tiêu Chiến anh đây rồi".

Tiêu Chiến cảm thấy người cậu cũng run lên, rồi anh mới phát hiện ra Vương Nhất Bác khóc. Tại sao cậu khóc, Vương Nhất Bác cũng sẽ khóc vì anh sao?

Cứ thế nước mắt Tiêu Chiến cũng chảy ra, tay anh run lên vòng qua ôm lại Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác càng siết chặt anh mạnh hơn.

Mọi người đứng phía ngoài nhìn, không khỏi xúc động, Lão tam với lão nhị đã ôm nhau khóc nức nở rồi.

Tuyến Lộ vừa khóc, vừa cảm thấy vui mừng. Cô vẫn luôn chú ý đến Tiêu Chiến, cô vẫn biết vẻ ngoài bình lặng của anh vẫn luôn che dấu rất nhiều thứ, lúc nào đôi mắt của anh cũng rất buồn.

Thật may mắn, giờ Tiêu Chiến cũng có người thân bên cạnh rồi.

----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net