3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác lái xe tới điểm tụ tập cùng hội bạn trượt ván của cậu, vừa vào đến nơi liền tức giận quăng chìa khoá đi, sau đó rót rượu uống.

Có người lập tức hỏi, "Vương Thiếu, hôm nay sao trông cậu chán đời vậy".

Vương Nhất Bác ngửa cổ uống sạch rượu, không trả lời.

"Chắc là vẫn do vụ hôn phối của Nhất Bác rồi". Một người đoán.

"Nhưng mà đối tượng của cậu ấy xinh đẹp lắm mà, Nhất Bác không động lòng sao?".

Vương Nhất Bác nghe tới cậu động lòng, liền nóng nảy đặt mạnh ly rượu xuống bàn, cậu nghiến răng bảo.

"Nằm mơ".

Mấy người kia liền nhìn lén cậu cười, đứa em út này tính cách vẫn luôn không được tự nhiên, động đến chuyện bị bắt ép kết hôn liền nóng tính.

"Vậy em định thế nào, chẳng phải tháng nữa kết hôn rồi sao?". Có người liền hỏi.

Vương Nhất Bác nới lỏng cổ áo, ngửa người ra ghế, giọng cậu vẫn khá bực mình.

"Hoãn rồi, nhưng anh ta vẫn đang ở nhà em, đuổi đi không được?".

Mỹ nhân có nhiều người muốn mà không được, ấy thế mà cậu thiếu gia này chỉ muốn đuổi người ta đi.

"Mấy anh chỉ em cách đi". Vương Nhất Bác hỏi.

"Một cứ làm căng, không ai ép người mãi được, hai là em cứ tìm đối tượng mà mình thích, có đối tượng rồi bố mẹ em cũng muốn ép cũng khó". Lập tức có người lên tiếng.

Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ rồi gật gù, nhưng cậu không thích cách hai cho lắm, vệ tinh xung quanh cậu vốn không thiếu, nhưng Vương Nhất Bác rất ghét phiền phức, lại ghét yêu đương, nghĩ đến thôi đã thấy phiền.

"Để anh giới thiệu đối tượng cho em nhé". Có người đề nghị.

Vương Nhất Bác xua xua tay, "Em không muốn đính líu yêu đương tầm này đâu".

"Nếu không muốn yêu thì xem như thuê, đối phó với bố mẹ em thôi".

Vương Nhất Bác nhìn người kia, cách này cũng không tệ.

"Được, anh tìm hộ em đi, nhưng anh nhớ phải nói rõ với đối tượng, chỉ là đóng giả thôi em không muốn phiền phức đâu, tiền không thành vấn đề".

Thế là người kia cùng Vương Nhất Bác giao kèo, tìm người yêu giả cho cậu.

Tiêu Chiến sau khi ăn cơm xong lên phòng uống thuốc, sau đó bắt đầu nghiên cứu tài liệu Trịnh Phồn Tinh phát cho. Dù sao làm ở đây, cũng có tiền lương cao anh có thể dùng nó tích trữ sau này còn chữa bệnh khi cần.

Bệnh tình của anh chỉ mỗi người trong nhà biết, mẹ kế luôn dặn anh phải dấu đi không sau này sẽ ảnh hưởng đến việc tìm bạn đời. Nhưng Tiêu Chiến nghĩ nếu thật sự thích một ai đó, anh sẽ nói bệnh của mình ra trước, nếu người đó vẫn tình nguyện ở bên cạnh anh thì mới chứng tỏ được người ta yêu anh đúng không? Vậy nên khi anh nói điều này ra với mẹ kế lập tức bà liền hốt hoảng. Vì chuyện kết hôn lần này chính là tạo mối quan hệ giữa Vương gia và Tiêu gia, Công Ty của bố anh hiện đang lao đao, phải nhờ vốn của nhà họ Vương thời gian qua mới cầm cự được. Từ đó anh mới anh chợt hiểu ra, lợi ích của bản thân mình trong cuộc hối phối này.

Mẹ kế anh bảo, chỉ cần anh kết hôn được với thiếu gia nhà họ Vương, làm cậu ta yêu anh. Cả đời này sẽ sống trong sung sướng, không phải lo nghĩ, mà bệnh tình của anh sau này mà bị phát hiện thì lúc đó anh cũng đã là thành viên của bên nhà họ Vương rồi, Vương Nhất Bác yêu anh sẽ chăm sóc chữa bệnh cho anh...nói chung là toàn mấy lời tốt đẹp. Tất cả những lời ấy, Tiêu Chiến chỉ gật gù cho có lệ, cũng thuận theo kết hôn, nhưng đến đâu thì đến anh không muốn nghĩ nhiều. Trái tim anh luôn đủ mệt rồi.

Anh chỉ áy náy duy nhất là dấu diếm bà Vương, trước mắt chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời giúp đỡ bà thôi.

Tiếng gõ cửa vang lên, lập tức cắt đứt suy nghĩ của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nghĩ là bà Vương nên vui vẻ chạy ra mở cửa, thế nhưng mở ra lại là Vương Nhất Bác, cả người cậu ta đầy mùi rượu.

Tiêu Chiến lập tức thu lại nụ cười, cau mày nhìn Vương Nhất Bác.

"Tránh ra, ai cho anh vào phòng tôi". Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến liền xô một cái sau đó lảo đảo bước vào phòng.

Tiêu Chiến suýt ngã, sau đó lập tức chạy lại kéo lấy Vương Nhất Bác khi cậu ta sắp phi lên giường anh.

"Đây là phòng tôi, cậu đi nhầm rồi".

Vương Nhất Bác bị anh kéo mạnh, lại còn đang say thế là ngã người ngồi bệt xuống sàn nhà, cậu lập tức căm tức nhìn anh mắng.

"Đồ đáng ghét".

Tiêu Chiến thở gấp, mắng lại, "Cậu mới là đồ đáng ghét, đây là phòng tôi, về phòng cậu đi".

"Nhưng đây là nhà tôi". Vương Nhất Bác quát lại anh.

Tiêu Chiến bất lực, vị thiếu gia này tính cách nóng nảy còn trẻ con, thật khó nói chuyện.

"Được rồi là nhà cậu, nhưng tôi đang ở đây, lẽ nào tối nay cậu muốn ngủ chung với tôi sao?".

Vương Nhất Bác lập tức bật dậy, "Anh đừng có mà mơ".

"Vậy cậu còn không nhanh về phòng đi". Tiêu Chiến giục.

Vương Nhất Bác chống tay đứng dậy rồi cả người lắc lư đi lại mở cửa, sau đó còn đóng cửa sầm một cái.

Tiêu Chiến cảm thấy bộ dáng xiêu vẹo của Vương Nhất Bác có chút đáng yêu đó chứ.

Vương Nhất Bác về phòng, một hồi liền tỉnh ra, sau đó bắt đầu cảm thấy rất mất mặt. Không ngờ cậu lại đi nhầm phòng Tiêu Chiến, nhất định anh ta sẽ cười cậu cho mà xem.

Quả thật là rất đáng ghét.

Sáng hôm sau Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến liền tránh.

Cậu không ăn sáng, mà lái xe đi trước, bà Vương gọi điện thoại cho cậu không được, nên phải bảo Lưu Khải Khoan chở Tiêu Chiến đến Công Ty

''Cậu chủ Tiêu, cậu đừng lo lắng quá, tính cách cậu Út chỉ hơi bất trị thôi, nhưng cậu ấy vẫn rất tốt tính''. Lưu Khải Khoan ở trong xe nói với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến gật gật đầu,''Quản Gia Lưu anh đừng gọi tôi là cậu chủ, cứ gọi Tiêu Chiến là được ạ''.

''Vậy cậu cũng gọi tôi là anh Lưu là được rồi''. Lưu Khải Khoan cũng không câu nệ.

''Nhất Bác rất thích chủ đề về đua xe, hay ván trượt, cậu cứ nói chuyện hay hỏi về mấy cái đấy, hai đứa sẽ dễ dàng nói chuyện hơn''.

Tiêu Chiến nghe thấy cười cười, Lưu Khải Khoan có ý tốt, nhưng mà thằng nhóc kia nhìn thấy anh là mắng rồi, làm sao mà cùng nhau nói chuyện về mấy chủ đề này được.

Lúc đến nơi, vào phòng Tiêu Chiến cũng chưa thấy Vương Nhất Bác đâu, Trịnh Phồn Tinh bảo cũng chưa thấy cậu đến.

Tiêu Chiến lấy điện thoại ra gọi cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn thấy số lạ, nhấc máy liền hỏi.
"Ai đấy?.

"Tôi Tiêu Chiến đây, cậu đâu rồi sao chưa thấy qua Công Ty".

"Đi đâu mặc kệ tôi, mắc mớ gì đến anh". Biết là Tiêu Chiến, cậu lập tức đổi giọng.

"Có phải lúc tối cậu vào nhầm phòng tôi, nên cảm thấy xấu hổ không dám gặp tôi đúng không?". Tiêu Chiến chính là luôn có cách đối phó với cậu.

Ngay lập tức Vương Nhất Bác liền quát.

"Anh là cái quái gì mà tôi phải xấu hổ?".

"Vậy sao sáng nay cậu không ăn sáng, sao giờ này
chưa tới Công Ty?".

"Tôi làm cái quái gì kệ tôi, cúp máy đây".

"Dù sao cậu không đến công ty thì chắc chắn là ngại gặp tôi rồi". Tiêu Chiến vẫn bồi thêm một câu.

"LÃO TỬ KHÔNG PHẢI NGẠI ANH". Vương Nhất Bác nổi khùng hét.

"Cậu không đến thì tôi phải nghĩ thế thôi, chào Vương ngại ngùng".

Sau đó Tiêu Chiến liền tắt máy, khoảng 30 phút sau Vương Nhất Bác đạp cửa vào phòng.

Trịnh Phồn Tinh nghe hết cuộc đối thoại, thấy Vương Nhất Bác đến liền cố nín cười.

Vương Nhất Bác căm tức liếc Tiêu Chiến, còn anh mỉm cười nhàn nhạt nhìn cậu lộ hai lúm đồng tiền kép bên má, vẻ mặt còn hơi thách thức, nhưng lại vô cùng đẹp mắt.

Cậu nghĩ anh ta quả thật nên đi làm diễn viên, rất hợp với mấy vai như hồ ly tinh là thỏ yêu tinh, chuẩn mẹ mấy vai phản diện.

'"Anh Chiến, cậu chủ Vương, sơ đồ, quy mô, sản phẩm...công ty hôm qua em giới thiệu các anh nắm rõ chưa ạ?". Trịnh Phồn Tinh lên tiếng, lúc nãy cậu
và Tiêu Chiến đã thay đổi cách xưng hô.

"Anh nắm được hết rồi". Tiêu Chiến vẫn nhìn Vương Nhất Bác rồi bảo.

Vương Nhất Bác thấy ánh mắt của anh liền xoay đầu đi chổ khác, chân lai gác trên bàn, im lặng không trả lời.

Trịnh Phồn Tinh tất nhiên không dám hỏi thẳng mặt Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến thấy thế liền lên tiếng thay, giọng lại vô cùng nhẹ nhàng.

"Nhất Bác, em nắm rõ hết chưa?".

"Ai cho anh gọi tên tôi". Vương Nhất Bác lập tức dựng tóc gáy, còn dám gọi cậu cái giọng buồn nôn ấy với cậu.

"Vương Điềm Điềm". Tiêu Chiến liền gọi tên khác của cậu.

"Câm miệng". Vương Nhất Bác hai tai đỏ bừng.

Tiêu Chiến ôm bụng cười, cái tên này là biệt danh lúc 17 tuổi của Vương Nhất Bác bà Vương nói với anh, bảo lúc ấy còn chưa nổi loạn, rất đáng yêu nên cậu mới có biệt danh là Điềm Điềm. Thế mà giờ có bộ dáng không tư nhiên như thế này.

——-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net